Nữ Quản Giáo Trong Ngục Giam Nam

Chương 40




Chương 40: lão tử muốn thao em tới không thể xuống giường

Edit: Tiểu Y Y

Toàn bộ Hắc Ngục, ai không biết Bạch quản giáo được hào trường khu 1 Lục Ngân che chở dưới cánh chim, nhưng từ sau khi Lục Ngân trở về, người phụ nữ kia lại rất ít tới khu 1.

Càng ngoài ý muốn chính là, cô ngược lại thành khách quen của khu 2.

Trong mắt mọi người, phụ nữ là loại sinh vật trời sinh ɖâʍ đãng, rời khỏi đàn ông sẽ không sống nổi, còn Bạch quản giáo kia chỉ là thay đổi một người đàn ông có thể che chở cô mà thôi

Như vậy cũng không có gì kỳ quái.

Chỉ có đám phạm nhân khu 1 là cảm thấy hứng thú với phản ứng của Lục Ngân, không ai có thể hiểu rõ hơn đám phạm nhân khu 1, tầm quan trọng của người phụ nữ tên Bạch Thiến Thiến kia đối với Lục Ngân.

Nhớ trước đây, anh đối với Bạch Thiến Thiến, cẩn thận như bảo vệ tròng mắt.

Nhưng mà, sau khi Lục Ngân biết tin, cũng chỉ sửng sốt một lúc, sau lại nhanh chóng bình phục thần sắc đạm mạc như cũ, giống như không thèm để ý tới mọi thứ, lại giống như, không ai có thể hiểu trong đầu anh đang nghĩ gì.

Nếu đã quên, vậy khẳng định sẽ không có cảm xúc đi.

Đám phạm nhân khu 1 vì không còn thường được gặp Bạch quản giáo mà cảm thấy mất mát.

Rốt cuộc một mỹ nhân tuyệt sắc như vậy, thình lình biến mất trước mắt, thật sự làm họ tưởng niệm không thôi.

Ngược lại đám phạm nhân khu 2, lại được mở rộng tầm mắt.

"Tiếu ca, làm như vậy, anh cảm thấy thoải mái sao?"

Phong giam đơn trong nhà tù, cô gái mang theo ý cười mềm mại, giọng nói nói ngọt ngào vang lên bên tai, Tiếu Lệ đang nhắm mắt dưỡng thần, mí mắt xốc xốc, ánh mắt quét một vòng trêи khuôn mặt nhỏ tinh xảo nhu hòa, vừa lòng gật đầu: "Ân, cũng không tệ lắm, mèo hoang nhỏ còn biết hầu hạ người."

Bạch Thiến Thiến đứng phía sau Tiếu Lệ, lực đạo không nặng không nhẹ mát xa phần cổ của anh, nghe anh nói, cũng chỉ nhấp miệng mỉm cười: "Tiếu ca cảm thấy thoải mái thì tốt."

Ba ngày trước, người phụ nữ này đột nhiên đi tới khu 2, Tiếu Lệ vẫn luôn đề phòng cô: "Nói đi, đột nhiên xum xoe, phi gian tức đạo."

"Tiếu ca suy nghĩ nhiều rồi, tôi…… Chỉ là nghĩ thông suốt một vài chuyện thôi." Cô sửng sốt, ý cười nơi khóe miệng trở nên chua xót: "Tôi chẳng qua chỉ là một người phụ nữ yếu đuối thôi, Lục Ngân lại biến thành như vậy…… Tôi…… Tôi dù sao cũng phải vì tương lai chính mình suy xét, không phải sao."

Tiếu Lệ thấy cô dừng động tác, không khỏi ngẩng đầu nhìn lại, thấy vẻ mặt cô đơn của cô, khuôn mặt nhỏ tinh xảo tuyệt mỹ, lần đầu tiên lộ ra biểu tình yếu ớt như vậy trước mặt anh.



Tiếu Lệ căng thẳng, bàn tay to chụp tới, kéo cả người cô vào trong ngực: "Lục Ngân tính thứ gì? Tôi đã sớm nói qua, em đi theo tôi tuyệt đối hạnh phúc hơn so trăm lần so với đi theo thằng đó, hiện tại em nghĩ thông suốt cũng chưa muộn, về sau chỉ cần em hầu hạ lão tử tốt, lão tử sẽ không bạc đãi em."

Anh đến không để bụng người phụ nữ này chơi tâm cơ, chỉ cần cô ngoan ngoãn để anh thao, những cái khác anh không để vào trong mắt.

Bạch Thiến Thiến ngoan ngoãn nằm yên trong cái ôm ấp tràn ngập hơi thở giống đực, ngẩng khuôn mặt nhỏ, vươn tay du tẩu trêи ngũ quan sâu sắc của Tiếu Lệ, một bên nhẹ giọng nói: "Tôi đã nghĩ thông suốt từ sớm, lúc trước Lục Ngân cũng chỉ muốn chiếm được thân thể tôi, Tiếu ca cũng thích thân thể tôi, tôi vì sao không thể chọn người cường đại hơn a?"

Ngón tay tinh tế trắng nõn, dừng lại trêи vết sẹo, chậm rãi ma xát, mang theo một loại tâm tình triền miên lâm li không rõ.

Tiếu Lệ bị cô dỗ đến tâm tình thoải mái, thập phần đắc ý, cười vài tiếng: "Đó là đương nhiên, thằng đó sao so được với lão tử, năm đó gia đại sát tứ phương, tiểu tử đó không chừng còn đang chơi bùn ở xó xỉnh nào đó."

Nói xong, cúi đầu, hung hăng hôn lên đôi môi đỏ.

Bạch Thiến Thiến chủ động ôm cổ Tiếu Lệ, vươn đầu lưỡi nhỏ ra, tiện cho anh hút lấy đầu lưỡi linh hoạt của cô.

Hai người nước miếng giao hòa, thanh âm ái muội tấm tắc liên tiếp không ngừng, bàn tay to của Tiếu Lệ đã sớm vói vào bên trong quần áo của Bạch Thiến Thiến, cầm một bên mềm mại trắng nõn, thoải mái thở dài, yêu thích không buông tay, niết thành đủ loại hình dạng.

Bạch Thiến Thiến bị anh hôn đến kiều suyễn, thở phì phò, cảm giác rõ ràng cây côn phía dưới ᘻôиɠ một thịt đang đứng lên.

Cô cố ý vặn vẹo thân mình, cọ cọ lên căn côn thịt vừa nóng vừa dài kia, vừa lòng khi nghe thấy hô hấp Tiếu Lệ càng trở nên thô nặng nóng bỏng.

"Mèo hoang nhỏ, em đang chơi với lửa đấy biết không?" Tiếu Lệ hung hăng hút cái miệng nhỏ của cô, hai mắt đỏ đậm, hung tợn trừng mắt nhìn người phụ nữ đang cười đến kiều mị, hai tay càng ôm cô chặt hơn.

Bạch Thiến Thiến nhướng mày, cắn lên cằm anh một ngụm, cười lộng lẫy: "Chẳng lẽ anh không muốn chơi sao."

"Để tôi dạy cho em biết, khơi mào ɖu͙ƈ hỏa của đàn ông sẽ chịu hậu quả nghiêm trọng như thế nào." Tiếu Lệ hừ nhẹ một tiếng, bế cô lên, đột nhiên quay người lại, hai người cùng nhau ngã xuống giường.

Không tới vài giây, quần áo trêи người Bạch Thiến Thiến đã bị anh lột sạch.

Làn da bóng loáng như tơ lụa, mềm mại mát lạnh như nước, bàn tay to thô ráp lưu luyến trêи người cô, sờ dọc theo bụng nhỏ cô đi xuống, đầu ngón tay như khiêu khích ma xát qua lại chỗ khe hở của tiểu huyệt.

Bạch Thiến Thiến thở hắt một hơi, hai chân vừa muốn co lại, đã bị Tiếu Lệ dùng đùi ngăn trở, cường thế xoa chỗ bí ẩn giữa hai chân cô: "Thích côn thịt lớn của tôi xuyên qua tiểu huyệt của em sao?"

Cô không trả lời, chỉ hờn dỗi trừng mắt liếc mắt nhìn anh một cái, dưới kỹ thuật cao siêu thành thạo của anh, sắc mặt cô càng ngày càng hồng, ánh mắt càng ngày càng mê ly, cái miệng nhỏ khẽ nhếch, hơi thở như hương hoa lan.

Ánh mắt Tiếu Lệ như lửa nóng nhìn chằm chằm mỹ nhân dưới thân, hô hấp càng ngày càng nặng, rốt cuộc không nhịn nổi nữa, anh thô bạo kéo quần mình xuống, mang theo vật cứng sưng to, ngựa quen đường cũ cắm vào thân thể cô.

Òm ọp một tiếng!



Côn thịt cực lớn, hung hăng chui vào, lấp đầy thân thể Bạch Thiến Thiến, không còn khe hở chút nào, cô theo bản năng co chặt tiểu huyệt, Tiếu Lệ bị cô hút đến thắt lưng tê dại, da đầu như có dòng điện lưu xuyên qua.

"Mèo hoang nhỏ quả nhiên thiếu thao, xem ra lão tử hôm nay phải thao em đến kêu trời khóc đất!" Nói xong, phần eo tinh tráng giống như môtơ nhanh chóng luật động.

Phụt phụt……

Òm ọp òm ọp……

Côn thịt cứng rắn như thiết, đấu đá lung tung tiểu huyệt kiều nộn mềm mại, thọc bên này lại xuyên bên kia, lông tóc bên cạnh bị hỗn hợp dịch thể của hai người làm cho ướt nhẹp, ván giường mãnh liệt đong đưa.

Bạch Thiến Thiến bị Tiếu lệ thao, thân thể đong đưa qua lại, hai chân không thể tự khép vào: "A…… Nhẹ chút…… Ngô…… Quá nhanh! Quá sâu!"

Khuôn mặt Tiếu Lệ toàn là ɖu͙ƈ vọng cuồng loạn, cánh tay như thiết gắt gao bóp vòng eo mảnh khảnh của cô, nảy sinh tâm tư ác độc, giống như phát cuồng mà hung hăng va chạm với thân thể cô, hận không thể khiến côn thịt của mình xuyên qua cô.

Gương mặt phủ kín ɖu͙ƈ vọng tàn nhẫn, làm cái vết sẹo kia càng dữ tợn.

"Làm chết em! Thao chết em! Làm đến lúc em ngất đi! Thao đến mức thần chí không rõ!"

"Ô ô ô…… Nhẹ chút a…… Nhẹ chút……"

"Thật chặt! Con mẹ nó, làm nhiều như vậy, tiểu huyệt còn mẹ nó giống như xử nữ! Thật con mẹ nó sảng kɧօáϊ, da đầu cũng muốn tê dại, em trời sinh nên bị tôi thao cả đời! Mỗi ngày đều thao em! ƈôи ȶɦϊ.t lớn của tôi cả đời cắm bên trong tiểu huyệt của em, chết cũng đừng nghĩ trốn!"

Bạch Thiến Thiến bị loại ngôn luận vô hạn cuối này chọc giận, hai mắt đỏ lên, ngẩng đầu lên, hung hăng cắn lên vai Tiếu Lệ, đem toàn bộ bực tức phát tiết lên đôi tay, phía sau lưng anh, lưu lại từng đạo vết cào.

"Rống…… Con mẹ nó sảng kɧօáϊ!" Hành động của cô càng làm Tiếu Lệ thêm cuồng loạn, hạ thân hận không thể dung nhập hoàn toàn trong thân thể cô, nổi điên va chạm trừu động.

Trận làᘻ ȶìиɦ kịch liệt này giằng co không sai biệt lắm khoảng một giờ, chính thức kết thúc khi Tiếu Lệ phát ra tiếng gầm nhẹ, phóng ra nùng tinh, Bạch Thiến Thiến bị anh ta bắn vào trong thân thể, cả người chết lặng, run rẩy.

Tiếu Lệ xé quần áo, lau lung tung phía dưới thân thể hai người, ngay sau đó liền ôm Bạch Thiến Thiến nằm trêи giường ngủ.

Bạch Thiến Thiến bị anh làm cho cả người không còn sức lực, thở dốc một lát, liền ở cô chuẩn bị đứng dậy đi tắm rửa, nhưng mới vừa động, đã bị Tiếu Lệ bá đạo cường ngạnh túm về.

Anh ôm càng chặt, đem mặt chôn thật sâu chỗ cổ cô, không cho phép cô ở nhúc nhích chút.

Nhíu nhíu mày, cô không tiếp túc động dậy nữa, xoay đầu, ánh mắt nhìn về phía phía bên ngoài cửa sổ.

Ánh trăng đã lên, ánh sáng màu bạc nhạt chiếu vào, khuôn mặt nhỏ Bạch Thiến Thiến không có biểu tình gì, đáy mắt cũng mang theo ánh sáng lạnh nhạt, không chút nào giống mộ người phụ nữ vừa trải qua cuộc vui nồng nhiệt, bình tĩnh kỳ cục.