Nữ Quản Giáo Trong Ngục Giam Nam

Chương 39: Lục Ngân không nhớ rõ cô




Edit : Tiểu Y Y

Song…… Song tính luyến?

Bạch Thiến Thiến xuất sắc biểu diễn màn thay đổi sắc mặt, giống như vỉ pha màu, đôi mắt trừng lớn, nhìn người đàn ông xấu xa trước mắt.

Cô túng……

Cô không muốn bị người đàn ông này cường bạo, càng không muốn bị cắm ƈúc ɦσα.

Đơn giản đành phải gắt gao ngậm miệng, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào ánh mắt anh ta.

Khóe miệng Giang Ly khẽ cong, người phụ nữ trước mắt này vừa mới còn một giả bộ ưỡn thẳng sống lưng, thái độ thà chết chứ không chịu khuất phục……

Nhanh như vậy đã héo?

Vốn anh nên trào phúng cô, nên chán ghét loài sinh vật dối trá tên phụ nữ này, nhưng lại ngoài ý muốn, đối với loại phản ứng này của cô, anh cư nhiên cạn ngôn.

Anh xem như hiểu rõ, người phụ nữ này là bắt đầu sợ hãi vì anh mạnh hơn?

Anh còn không có ghét bỏ cô, cô ngược lại bắt đầu ghét bỏ anh?

Cô lấy đâu ra tư cách?

Ha hả……

Không biết vì cái gì, Giang Ly chỉ cảm thấy, tâm tình vốn nen vui sướиɠ khi người gặp họa, muốn làm cô nan kham, lại biến mất hơn phân nửa, thậm chí, trong lòng anh còn nhiều thêm một loại cảm xúc khác, một loại không thể nói rõ.

Là phẫn nộ, là bực bội, có loại xúc động muốn hủy diệt gì đó.

Vì thế, anh thối lui vài bước, ghét bỏ mở miệng: “Thôi, tôi quả nhiên vẫn chán ghét loại phụ nữ dối trá, đừng nói cắm cô, chạm vào một chút cũng đã cảm thấy chịu không nổi.”



Đẩy cô một cái, nhanh chóng rời đi.

Bạch Thiến Thiến bị loại thái độ như dự báo thời tiết này, làm cho sửng sốt, bất quá vẫn cảm thấy may mắn khi anh ta không thích cô, may mắn tránh thoát nguy cơ lần này.

Tuy rằng ở trong Hắc Ngục này, cô từng bị người khác cường bạo qua nhiều lần, cũng không phải trinh tiết liệt nữ gì, nhưng cô lại không phải ɖâʍ oa đãng phụ, chưa bao giờ cho rằng bị đàn ông cưỡng gian có kɧօáϊ cảm gì.

Hít một hơi thật sâu, Bạch Thiến Thiến trở về ký túc xá.

Mấy ngày kế tiếp, cô thường thường đi tuần tra khu 1, lúc trước những kẻ có ý đồ với cô đều bị Lục Ngân xử lý, mặc dù trước mắt Lục Ngân không ở đây, nhưng đám phạm nhân khu 1 cũng không dám ngỗ nghịch với cô.

Bạch Thiến Thiến ngây ngốc ở đay mấy ngày, vẫn luôn trốn tránh khu 2, chỉ ngẫu nhiên đi tuần tra khu 3 với khu 4.

Vẫn không có gặp lại Giang Ly.

Khu 4 vẫn như cũ, cũng không nhìn thấy vị hào trường bí ẩn kia, bất quá cô cũng không để ý.

Tiếu Lệ cũng rất kỳ quái, mấy ngày này cũng không xuất hiện quấy rầy cô.

Đang lúc cô cảm thấy cục diện có chút yên bình đến quỷ dị……

Lục Ngân rốt cuộc đã trở lại.

Nhưng lại mang theo một tin xấu.

Đó chính là — Lục Ngân mất trí nhớ!!!

……

Trước mắt là người đàn ông vừa quen thuộc vừa xa lạ, anh đang nhìn cô, nhưng trong ánh mắt không còn ôn nhu cùng thâm tình như ngày xưa, thứ trong đó, chỉ là bình tĩnh, giống như nước lặng.

Làm tâm cô… lạnh.



“Lục Ngân, anh…… Anh có đói bụng không? Em đi làm đồ ăn anh thích nhất nhé.” Lúc trước, Lục Ngân thích nhất đồ ăn cô tự làm, mỗi lúc như thế này, khuôn mặt lãnh ngạnh của anh đều sẽ nhu hòa đi, ôm cô thân thiết một trận.

Nhưng hiện tại……

Vẻ mặt Lục Ngân lạnh nhạt, tựa hồ đối với sự xuất hiện của cô còn cảm thấy khó hiểu, nhưng càng nhiều hơn là ánh mắt lạnh băng, xa lạ lạnh nhạt, chỉ liếc qua cô vài lần, liền rời đi, giống như không hề có hứng thú gì với cô.

Thái độ của anh với cô, tựa như đối với các phạm nhân khác vậy, mặc kệ Bạch Thiến Thiến nói cái gì, đều không kϊƈɦ dậy nổi nửa điểm gợn sóng trêи mặt anh, thậm chí còn bị anh làm lơ.

Bạch Thiến Thiến cảm thấy ngực có chút khó chịu, bất quá cô cũng không nhụt chí, cô tin tưởng, Lục Ngân sẽ dần dần nhớ lại, cho dù nghĩ không ra, cô cứ chậm rãi cùng anh ở chung như vậy, nói không chừng, anh sẽ lại thích cô lần nữa.

Nhưng trải qua nửa tháng quan sát, Bạch Thiến Thiến mới phát hiện mình quá ngây thơ.

Lúc trước Lục Ngân tuyệt đối sẽ không để cô bị người đàn ông khác khinh dễ.

Mà hiện tại……

Từ khi đám phạm nhân khu 1 biết Lục Ngân quên mất Bạch Thiến Thiến, một đám hưng phấn như tiêm máu gà, sóng sau xô sóng trước thi nhau xum xoe trước mặt Bạch Thiến Thiến, vọng tưởng làm cô trở thành phụ nữ bọn họ.

Thậm chí, cá biệt còn có phạm nhân dám nói với Lục Ngân muốn cùng dùng chung cô.

Bạch Thiến Thiến chính tai nghe được, Lục Ngân lạnh nhạt, dùng ngữ khí không hề phập phồng, không hề do dự nói: “Bọn mày cứ tùy tiện, tao mặc kệ.”

Chính những lời này, làm cô hoàn toàn hạ một quyết định quan trọng.

Bạch Thiến Thiến từ lúc đó, không còn tiếp tục đi tới khu 1 nữa, mà ngâm mình ở phòng hồ sơ hai ngày.

Hai ngày này, cô vẫn luôn lật xem các loại tư liệu của bốn ngục giam, đặc biệt là Tiếu Lệ, cô đã nghiên cứu thật lâu, rốt cuộc cũng bắt đầu thực thi kế hoạch của mình.

Một kế hoạch…… Có thể thay đổi rất nhiều chuyện.

Nghĩ vậy, Bạch Thiến Thiến quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, đáy mắt dần dần lộ ra lãnh quang như băng.