Nữ Quản Giáo Trong Ngục Giam Nam

Chương 36: Cái chết của Mạc Tiểu Vũ




Edit: Tiểu Y Y

Quan hệ giữa Lục Ngân và Bạch Thiến Thiến càng ngày càng tốt.

Hai người tựa như đôi tình nhân rơi vào tình yêu cuồng nhiệt, cơ hồ mỗi ngay đều dính lấy nhau ngọt ngấy, việc Lục Ngân coi trọng Bạch Thiến Thiến rõ như ban ngày, ngay cả Bạch Thiến Thiến cũng càng quan tâm tới anh hơn trước kia.

“Lục Ngân, anh biết em từng thích nhất cái gì không?” Bạch Thiến Thiến ngồi song song cùng Lục Ngân trên cỏ, nhìn lên màn đêm đầy sao.

Mặc kệ ở nơi nào, cho dù tại Hắc Ngục âm u này, bầu trời đó vẫn không đổi, vô cùng lấp lánh.

Lục Ngân cúi đầu, nhìn cô gái đang dựa trên vai mình, khẽ lắc đầu: “Không biết.”

Nhưng anh, rất muốn biết, chỉ là ngoài miệng không nói, nhưng thần sắc trong mắt không giấu được sự tò mò.

Bạch Thiến Thiến hơi hơi híp mắt, khóe môi cong lên, hồi tưởng: “Em nha, thích nhất là mì Dương Xuân mẹ làm. Em còn nhớ rõ khi còn đi học, mỗi ngày sau khi tan học, chuyện đầu tiên chính là ăn mì mẹ em làm cho, ha ha, từ nhỏ người khác đều nói em là tiểu tham ăn.”

Nghĩ đến thời gian vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ khi còn nhỏ, trong lòng Bạch Thiến Thiến ấm dào dạt.

Lục Ngân khẽ nhíu mày, thấy cô rõ ràng đang cười, nhưng lại cảm thấy đáy mắt cô tràn ngập nhàn nhạt ưu thương.

Anh nghĩ nghĩ, mở miệng nói một câu: “Em muốn ăn mì Dương Xuân?”

Bạch Thiến Thiến nghe vậy, lập tức sửng sốt, ngay sau đó, phụt cười một tiếng: “Em chỉ đang nhớ mẹ, sao anh lại nghe thành muốn ăn mì Dương Xuân thế.”

Cười quay đầu, đôi mắt Bạch Thiến Thiến cong thành trăng non, nhìn người đàn ông nghiêm trang trước mắt: “Lục Ngân, anh thật là quá đáng yêu.”

Một đại nam nhân bị khen là đáng yêu, anh tất nhiên không cao hứng, nhưng người khen lại là Bạch Thiến Thiến, anh liền không so đo với cô, bàn tay to vươn ra, đem cô gắt gao ôm vào trong lòng ngực, hạ thấp giọng, ghé tới tai cô thì thầm: “Em càng đáng yêu.”

Dừng một chút, anh lại bổ sung câu: “Đặc biệt là thời điểm ở trên giường.”

Bạch Thiến Thiến ngẩn ra, lúc sau mới phản ứng lại, anh đang trêu đùa cô, mặt lập tức đỏ lên, hờn dỗi liếc anh một cái: “Không đứng đắn.”

Bạch Thiến Thiến quay đầu đi, không thấy được khóe môi Lục Ngân cong lên, ý cười sủng nịch.

Cứ như vậy.

Hai người vượt qua nửa tháng ngọt ngào, Lục Ngân mới đi thanh lí những người không thành thật.

Đám phạm nhân vọng tưởng thừa dịp anh bị thương, mà mơ ước người phụ nữ của anh, không phải tìm chết sao?

Tuy lúc trước tình chàng ý thiếp với Bạch Thiến Thiến, nhưng anh chưa từng quên chính sự.

Bạch Thiến Thiến vẫn chưa thánh mẫu đến mức đi ngăn cản Lục Ngân, cô cố ý né tránh khu 1 sắp sửa được tắm máu.



Trở lại ký túc xá, đổi một bộ quần áo, mới vừa ra khỏi cửa, cô liền đụng phải cảnh ngục ục ịch nhiều ngày không thấy—— Trần Châu.

“U a, xem ra cô càng ngày càng nổi tiếng a, toàn bộ Hắc Ngục ai không biết Lục Ngân cùng Tiếu Lệ đánh nhau đoạt phụ nữ, trò hay mọi người đều biết, cô cũng thật có bản lĩnh a.”

Trần Châu đương nhiên không phải đang khen cô, khuôn mặt hắn ta dữ tợn, toàn ý châm chọc, Bạch Thiến Thiến liếc mắt nhìn hắn ta một cái, cũng không tính toán để ý tới hắn.

Nhưng Trần Châu cố ý chắn đường, Bạch Thiến Thiến dừng lại, ngẩng đầu, hai mắt nhíu lại, “Như thế nào?”

Trần Châu nghĩ đến tình cảnh lần trước bị người phụ nữ này thu thập, da đầu tê rần, theo bản năng lui về phía sau một bước, nhưng miệng vẫn rất cứng: “Cô đắc ý cái gì? Còn không phải là kỹ nữ để đàn ông thao sao? Cẩn thận ngày nào đó bị Tiếu Lệ cùng Lục Ngân thao chết trên giường a!”

Bạch Thiến Thiến cười lạnh, giơ tay nhẹ nhàng đẩy một cái, đẩy Trần Châu dạt sang một bên, làm lơ sắc mặt xanh mét của hắn ta, nhàn nhạt nói: “Không cần anh nhọc lòng, cho dù tôi bị thao chết trên giường, cũng là tôi nguyện ý.”

“Cô” Trần Châu vừa muốn nâng tay đánh cô, lại bị một ánh mắt cười như không cười của Bạch Thiến Thiến dọa tới ngừng lại: “Nếu anh nhất định muốn động thủ thì phải nghĩ cho kỹ a, nếu tay bị gãy xương gì đó, bác sĩ trần sẽ khẩn trương đấy.”

Sắc mặt Trần Châu xanh mét cứng đờ tại chỗ, rõ ràng không dám động, Bạch Thiến Thiến trực tiếp lướt qua hắn rời đi.

Còn chưa đi được vài bước, lại nghe thấy tiếng cười vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ khi người gặp họa của Trần Châu: “A ~ tôi thiếu chút nữa quên mất chuyện quan trọng nhất, Mạc Tiểu Vũ khu 3 kia a, phỏng chừng đêm nay cô có thể nhặt xác cho cậu ta a.”

Bạch Thiến Thiến đột ngột dừng lại, vội vàng quay lại trừng mắt nhìn hắn ta: “Cậu ấy rốt cuộc bị làm sao?”

Trần Châu thấy cô gấp gáp như vậy, lập tức cười càng sung s͙ư͙ớ͙n͙g͙: “Cô đến văn phòng Trưởng giám ngục không phải sẽ rõ sao?”

Trưởng giám ngục thích nam sắc đồng tính luyến ái kia?

Bạch Thiến Thiến thầm nghĩ một tiếng không tốt, cất bước tăng tốc chạy ra bên ngoài.

Nhưng mà, khi cô lòng nóng như lửa đốt đi tới cửa văn phòng Trưởng giám ngục, lại thấy khuôn mặt đầy tức giận của Trưởng giám ngục đang đi ra.

“Đi, đem người bên trong xử lý.”

Ông ta vừa nói xong, liền có hai cảnh vệ mặt vô biểu tình mang theo đèn pin đi vào.

Xử lý?

Lòng Bạch Thiến Thiến hung hăng nhảy dựng, đợi Trưởng giám ngục rời đi, liền dùng tốc độ nhanh nhất đời này, cất bước chạy qua, “Các ngươi đừng động vào cậu ấy!”

Hai cảnh vệ nhìn thấy cô, nhíu mày, vẫn dừng lại.

“Là Trưởng giám ngục hạ lệnh cho tôi, để tôi xử lý.”

Bạch Thiến Thiến bình phục hơi thở, làm bộ xử líc việc công theo phép công, nói với hai cảnh vệ kia.



Bọn họ đương nhiên biết Bạch Thiến Thiến là quản giáo trong ngục giam, địa vị cũng tự nhiên có một ít, tuy rằng là phụ nữ, nhưng hai cảnh vệ kia chỉ là tiểu la la hạ đẳng nhất, hiển nhiên phải nghe lời Bạch Thiến Thiến.

Lúc này, Mạc Tiểu Vũ hơi thở thoi thóp nằm trên đất, hai cảnh vệ một tả một hữu nắm lấy hai bên tay cậu, chuẩn bị kéo đi, giống như đồ vật rách nát, tùy ý vứt bỏ.

Bạch Thiến Thiến cố nén nội tâm khổ sở, xụ mặt nói với hai cảnh vệ đang sửng sốt: “Các ngươi muốn tôi đi mờiTrưởng giám ngục đến sao? Đừng quên, tôi là người quản giáo các phạm nhân, cho nên người này vốn phải để tôi xử lý!”

Cảnh vệ liếc nhau, lúc này mới rời đi, Bạch Thiến Thiến vội vàng lo lắng chạy tới bên kia, quỳ trên mặt đất, đỡ thiếu niên đã bị làm nhục bất kham lên.

“Tiểu Vũ? Tiểu Vũ, tỉnh tỉnh, Tiểu Vũ!” Cô sợ cậu không thể tỉnh lại, vội vàng lắc lắc cậu, cũng may, cậu rốt cuộc cũng mở mắt.

“Chị” Cậu vừa mở miệng, máu tươi liền theo khóe miệng chảy xuống thành dòng, Bạch Thiến Thiến ngẩn ngơ, nhìn càng nhiều máu đỏ tươi từ trong miệng thiếu niên chảy ra.

“Trời a! Sao cậu lại đổ máu? Tiểu Vũ” Bạch Thiến Thiến rối loạn, tay chân vụng về chà lau máu nới khóe miệng cạu, nhưng máu càng lau càng nhiều, làm cô tâm hoảng ý loạn.

Trong lúc cuống quít, cô mới phát hiện, ở chỗ ngực Mạc Tiểu Vũ, có một cái động mấu, nơi đó máu tươi cuồn cuộn không ngừng thẩm thấu, tù phục lam sắc cũng bị nhiễm viết thành màu máu.

Sao lại bị trúng đạn?

Chẳng lẽ là Trưởng giám ngục, Mạc Tiểu Vũ thong thả mà lại gian nan kéo tay Bạch Thiến Thiến, tựa hồ đã dùng hết sức lực toàn thân, gắt gao nắm chặt, khuôn mặt thanh tú tái nhợt tràn đầy tiếc nuối: “Chị, có phải, có phải em sắp chết hay không? Chị, Tiểu Vũ rất khổ sở, Tiểu Vũ luyến tiếc chị a.”

Hơi thở cậu càng ngày càng mong manh, khuôn mặt lại đầy thương cảm, hình ảnh này in đậm vào sâu trong lòng Bạch Thiến Thiến, khắc vào xương cốt, đau đến mức cô không thể hô hấp.

Nước mắt nhịn không được, từng viên xuống rớt, Bạch Thiến Thiến rất muốn an ủi cậu, cánh môi khẽ nhúc nhích, nhưng vừa mở miệng lại khống chế không được nghẹn ngào.

Cô khóc, trúng đạn rất gần trái tim Mạc Tiểu Vũ, cậu căn bản không thể tiếp tục tồn tại, chỉ cần tưởng tượng đến thiếu niên thanh tú này lập tức phải chết, trong lòng Bạch Thiến Thiến cực kỳ khổ sở!

“Không có việc gì, không có việc gì Tiểu Vũ cậu sẽ không có việc gì” cô khẽ lắc đầu, thanh âm mang theo nức nở, ý đồ trấn an thiếu niên này.

Mạc Tiểu Vũ bất đắc dĩ cười cười: “Đừng khổ sở chị, em không hy vọng chị khổ sở” nói tới đây, thanh âm cậu càng ngày càng nhỏ, ánh mắt bắt đầu tan rã, không có tiêu cự, giống như bị bịt kín bởi một tầng sương trắng.

Câu hơi hơi nghiêng đầu, nỗ lực nhìn về một chỗ nào đó giữa không trung, nhẹ nhàng trút một hơi cuối cùng trong nhân sinh, “Thạt không cam lòng a”

Cùng với tiếng thở dài cuối cùng, cặp mắt thanh tú thuần tịnh kia vĩnh cửu nhắm lại, một giọt nước mắt, treo ở khóe mắt, theo linh hồn mất đi.

“Tiểu Vũ ——” Bạch Thiến Thiến gắt gao ôm lấy thi thể Mạc Tiểu Vũ, khóc không thành tiếng.

——————————————————-

Không biết mọi người nghĩ gì về nhân vật Mạc Tiểu Vũ này?

Với mình, Mạc Tiểu Vũ cùng với bác sĩ Trần như một tia sáng duy nhất trong Hắc Ngục này vậy. Mạc Tiểu Vũ tuổi còn nhỏ, phạm tội, bị hãm hại tống vào đây. Cậu từ từ từ bỏ cái tôi, trở thành bạn giường của Giang Ly, đấu tranh với hy vọng sống sót ra khỏi nơi đen tối này. Không thể không nói cậu rất thông minh, biết buông bỏ đúng lúc, nhưng vẫn là thiếu niên ngây ngô. Bạch Thiến Thiến là người đầu tiên quan tâm cậu, chăm sóc cậu. Vì sự quan tâm nhỏ nhoi đó, thậm chí chỉ là những hành động vô tình của BTT cũng khiến cậu bé ngây ngô động lòng yêu cô, cậu quý trọng cô, hy sinh bản thân bảo vệ cô. Tình yêu của cậu không có dục niệm, trong sáng thuần khiết như bản thân cậu vậy, cũng chính vì tự ti bản thân không có khả năng bảo vệ cô nên không dám nói, nhưng đến phút cuối cùng sao cậu vẫn không nói ra, là không muốn BTT áy náy sao? Tác giả có thể xây dựng nv này là muốn chứng minh tình yêu đơn phương luôn thuần khiết nhưng lại tràn ngập đau khổ như vậy chăng? Hi vọng, các bạn đọc, ai đang yêu đơn phương hãy dũng cảm bày tỏ lòng mình. Bất kể kết quả ra sao, đừng vin vào lí do tôi không còn trẻ, hay sợ khi nói ra ngay cả tình bạn cũng không giữ được. Nếu bạn không nói, cho dù còn trẻ hay không, bạn chính là không có đủ dũng khí, nếu bạn không nói, tình bạn này, bên bạn đã biến chất, người kia còn có thể không nhận ra sao? Nói ra, cho người kia một câu trả lời, cho bản thân một câu trả lời, cái chính là bạn không còn hối tiếc. Đó đã là cái kết đẹp nhất cho một mối tình rồi.

Chương này mình để ảnh cúc trắng, hi vọng mọi người trong đêm dài yên tĩnh này, có thể dành chút thời gian cho Tiểu Vũ của chúng ta, cũng dành chút thời gian cho tình cảm của bản thân. ️️️