Nữ Quái Đối Đầu Ác Ma Tổng Tài

Chương 26: Sự mờ ám




“ Chương này mình xin gửi đến hai bạn Venus2484 và bạn TFBOYS_is_real , vì đã tích cực bình chọn cho truyện của mình CN tuần qua... Mong các bạn tiếp tục theo dõi chuyện của mình nhé !

Cảm ơn hai bạn rất nhiều !!!!

Aikaba Hikori. “

Chạy nhanh ra khỏi cửa, Hạ Tuyết vụt lao đi. Cô một khắc cũng không muốn nhìn lại phía sau, cô sợ rằng mình sẽ phải đối mặt với ánh mắt đau lòng của cha và anh trai mà đôi khi...cũng là của chính cô !

Tại sao bọn họ phải làm vậy ? Tại sao lại phải bắt ép cô? Tại sao lại phải khơi lại những nỗi đau vốn đã ngủ yên kia ? Họ có biết không ? Vất vả lắm cô mới có thể quên được ! Vất vả lắm cô mới có thể quyết tâm làm lại từ đầu ! Vậy mà họ lợi dụng cuộc viếng thăm này để nhắc lại tất cả....

Thật là điên rồ mà !

Hạ Tuyết tự nhủ...

Đây đúng là một sự sai lầm ? Uổng công cô lặn lội hàng ngàn dặm xa xôi đến đây ! Và bọn họ mong cô làm gì ?

Lấy chồng sao...???

Mong cô làm một người vợ bé nhỏ ở nhà, chăm sóc gia đình sao ? Một câu “ lão công” , hai câu “ lão công “ ư ?

Nghĩ đến đây thôi Hạ Tuyết đã cảm thấy buồn nôn không chịu nổi ! Hạ Tuyết cô đây mà cần phải dựa hơi đàn ông ??? Làm gì có người đàn ông nào trên đời này xứng đáng làm chồng cô chứ !... Trừ Lục Tâm ra chả ai xứng đáng cả !!!!

Nghĩ đến đây, Hạ Tuyết thật sự tức giận, tức giận kinh người. Ánh mắt rời đến hàng hoa đỗ quyên mà cha cô mới trồng vừa nãy, rồi không chút suy nghĩ cô nhấc chân lên, đạp chúng không thương tiếc. Đạp cho đến khi chúng nát bầm ra, những cánh hoa đã trở nên đen lại mà cô vẫn không ngừng đạp. Cô muốn phát tiết, phát tiết hết cả ... Cô thầm nghĩ sẽ đạp cho cả vườn hoa của cha cô chết rũ luôn !

Trong ánh nắng, cô gái có mái tóc bạch kim vẫn cứ lấy chân dẫm dẫm lên những khóm hoa, khuôn mặt hung ác khiến cho hai người vệ sĩ đang canh gác và mấy người làm đi qua đều không nhịn được mà run rẩy.... Lòng thầm cảm thấy may mắn! Nếu mấy khóm hoa đó mà là khuôn mặt bọn họ thì không biết sẽ bị lão đại đạp thê thảm đến mức nào ?

Hạ Tuyết đạp, đạp mãi , vậy mà hoa trong vườn vẫn nhiều như vậy ! Cái quái gì thế này ! Sao mà lắm hoa thế ! Đúng là cái đồ thiên nhiên chết tiệt !

Đạp đến mỏi chân, cuối cùng Hạ Tuyết cũng kiệt sức, cô ngồi bệt xuống đất, ánh mặt hướng về mấy luống hoa đã nhát nhừ không còn hình dạng, lòng thầm ảo não.....

“ Mệt rồi đấy hả ? “

Một giọng nói mềm mỏng bỗng chốc truyền đến từ phía sau, kéo Hạ Tuyết ở trong trạng thái lộn xộn trở về với thực tại. Cô quay đầu, nhưng khi nhìn thấy người đó, khoé môi cô liền nhếch lên, giọng nửa đùa, nửa thật :

“ Mẫn Đường.... Không ngờ cậu vẫn còn ở đây đấy...!”

Từ xa, Triệu Mẫn Đường từ từ tiến đến trước mặt Hạ Tuyết, rồi không nói không rằng chìa ra một lon nước ngọt trước mặt cô. Hạ Tuyết nhìn theo rồi nhanh chóng đón lấy, cô ngửa cổ, tu ừng ực lon nước. Quả thật, cô sắp khát đến chết mất rồi...!!!!

“ Chậm thôi ! Có ai giành với cậu đâu ?” Mẫn Đường ở một bên không nhịn được bèn lên tiếng, cô thật sự chẳng muốn thấy người bạn thân nhất của mình chết vì sặc đâu....

Nhưng Hạ Tuyết chẳng mảy may để ý, một hơi dốc cạn lon nước rồi vứt nó về phía mấy luống hoa vừa mới bị dẫm nát. Cô quay lại hỏi Mẫn Đường :

“ Vừa nãy cậu đi đâu ? Sao không vào cùng ? “

Triệu Mẫn Đường khoanh tay nhìn cô, một lúc sau mới trả lời cụt lủn :

“ Đi kiếm thông tin....”

“ Thông tin à ?” Hạ Tuyết cười cười, cô đứng dậy, đưa tay chỉnh lại chiếc cà vạt đang siêu vẹo trên cổ, Mẫn Đường thấy vậy thì cũng chạy đến, nhẹ nhàng tháo cà vạt cho Hạ Tuyết, rồi cẩn thận thắt lại cho cô. Hạ Tuyết thấy vậy thì cũng chẳng phản đối, vừa nhìn Mẫn Đường vừa hỏi :

“ Vậy là cậu đã làm xong việc tôi nhờ rồi sao ?”

Mẫn Đường không ngẩng đầu nhìn cô, chỉ chuyên tâm vào chiếc cà vạt, trào phúng nói :

“ Chả lẽ cậu không tin ở tôi ?”

“ Ha... Được...” Hạ Tuyết bật cười. Đợi cho chiếc cà vạt được chỉn chu, cô mới cầm tay Mẫn Đường rồi lôi xềnh xệch cô ra khỏi căn biệt thự... Mẫn Đường cũng không có vẻ gì là phản kháng, răm rắp nghe theo mà thầm nghĩ....

Quả là trên đời này chẳng gì giấu nổi lão đại Dương gia - Dương Hạ Tuyết !

***

Trong khi đó, bên trong phòng khách của căn biệt thự....

“ Nhâm Nhi ( mình không ngờ kết quả tên lại thảm khốc thế này !!! )... Phải làm sao bây giờ ?” Hạ Vĩnh Tư không ngừng đi đi lại lại trước mặt Dương Hạ Nhâm, tay chắp đằng sau lưng đã siết lại trắng bệch, khuôn mặt nghiêm nghị, đầy khí phái khiến người ta không khỏi cảm thán.....Thật sự, nếu không có mái tóc bạc đặc trưng, cùng những nếp nhăn trên trán thì hẳn sẽ không ai nhận ra ông đã đạt đến cái tuổi tứ tuần....

Trái với sự hoảng hốt và lo lắng của Hạ Vĩnh Tư, Dương Hạ Nhâm lại vô cùng thư thái. Anh ngồi đó, nhâm nhi li mojito chanh, bạc hà yêu thích của mình, đôi mắt hướng lên nhìn vị phụ thân đang thập phần lo lắng mà thở dài. Một lúc sau, anh mới đặt li nước đã hết nhẵn sang bên cạnh rồi nhàn nhã nói :

“ Cha lo lắng làm gì ? Con đã nói rồi... Kế hoạch này... Chỉ thất bại, không có thành công.... “

“ Thất bại...” Hạ Vĩnh Tư một bên cao giọng nói “ Là tại con ấy chứ...”

“ Tại con ?” Dương Hạ Nhâm khó hiểu nhìn Hạ Vĩnh Tư “ Con đã làm gì ?”

“ Hừ!!! Không phải lỗi tại con sao? “ Ông trào phúng nói, khuôn mặt giận dữ nhìn chằm chằm vào đứa con trai của mình “ Tại sao con lại có thể lôi chuyện của mẹ ra mà đề cập cho con bé chứ ! Con nghĩ cái quái gì vậy hả ? HẠ NHÂM....”

Thanh âm cuối cùng của ông như thể gầm lên, sự bình tĩnh vốn có cũng biến mất không một dấu vết. Thế nhưng người con trai của ông lại chỉ điềm nhiên ngồi đó, thậm trí đến một chút lo lắng cũng không để lộ... Thử hỏi một người làm cha như ông có phát khùng lên không cơ chứ !

Dương Hạ Nhâm thấy vậy thì chỉ khoanh tay, anh ngả người ra sau ghế , thật tự nhiên đáp :

“ Con cũng chỉ muốn giúp cho kế hoạch của cha mà thôi ! Đó cũng là ý tốt mà !”

Lần này thì Hạ Vĩnh Tư đã thật sự đã bị thái độ của Hạ Nhâm chọc cho đến phát điên....phát điên cực độ. Giọng nói kinh hồn vang lên, đầy phẫn uất :

“ CÁI GÌ MÀ Ý TỐT CỦA CON CƠ CHỨ! CON CÓ BIẾT CON VỪA LÀM CÁI QUÁI GÌ KHÔNG HẢ ????”

Hạ Vĩnh Tư gào to, ngay sau đó hai tay ông ôm lấy đầu mình, thanh âm run rẩy :

“ Ta thật sự không thể để cho con bé biết được... Nếu nó biết tính mạng của nó sẽ gặp nguy hiểm mất !”

“ Cha” Dương Hạ Nhâm một bên lên tiếng, ánh mắt dừng trên bàn tay đang siết chặt của Hạ Vĩnh Tư mà trái tim thầm nhói đau...

Giờ đây... Hơn bất cứ lúc nào...anh cảm nhận sâu sắc được cảm giác của ông....

Mà cái cảm giác đó, anh không hề xa lạ! Cái cảm giác bất lực vì không thể bảo vệ những người thân yêu nhất của cuộc đời mình, không thể cho họ một cuộc sống hạnh phúc, mà phải yên lặng nhìn họ ở ngoài,đấu tranh trong mỗi cuộc chiến tàn khốc với những gánh nặng trên vai...

Lần trước là mẹ anh... Mà lần này lại là Hạ Tuyết....

Dương Hạ Nhâm thở dài, có lẽ không nói cho cha anh biết là điều tốt nhất !