“Em ổn chứ?”
Gã nhìn tôi, giơ tay nâng tôi ra khỏi chỗ nấp. Tôi cảm nhận được tay gã đang vỗ về tôi, hệt như trấn an.
“Anh...”
Tôi ngước lên nhìn gã, nhìn kĩ đôi mắt và cánh mũi ấy.
“Anh.... cuối cùng đang làm gì?”
“Hừm...!”- gã đứng dậy, dọn dẹp mớ ly cốc trên bàn, nói-” Đã khuya rồi, em cũng nên về thôi!”
“Em hỏi anh đang làm gì?”
“Khuya rồi! Hôm nay ta ngừng lại tại đây thôi!”- gã xoay xoay cổ tay-” Em cũng nên ngủ sớm, mai còn đi học phải không?”
“Tôi hỏi anh, anh có nghe hay không?”- tôi cáu tiết, sấn lên nắm cổ áo gã, kéo gã xuống bằng mình-”Anh... anh đang làm cái gì? Trả lời em nghe, anh đang muốn gì? Hả? Anh muốn gì đây?”
“Nghe này, đã trễ rồi!”- gã thở dài bất đắc dĩ.
“Mẹ khiếp! Câm ngay cho tôi! Cuối cùng anh đang muốn làm gì?”- tôi cáu tiết-”Anh bị điên hả? Hay não anh bị úng nước rồi? Anh là thế thân? Anh có biết thế thân là gì không hả? Là hữu danh vô thực, là cái vỏ gối cũ thì có thể làm giẻ, rách có thể đem vứt! Anh bị điên sao? Anh muốn làm gì chứ?”
“Kinya, đưa cô ấy về dùm tao!”- gã phân phó.
Tên Husky đáng ghét ấy tiến lại, túm chặt tôi, rù rì nho nhỏ.
“Em gái, đủ rồi! Về thôi!”
“Con mẹ nó! Buông tôi ra!”- tôi cáu tiết, vùng vẫy thoát khỏi thế kẹp. Hai tay nhanh chóng túm chặt gã, gầm lên-”Anh trả lời cho tôi! Anh bị điên sao? Anh muốn chết? Anh có biết àm thế thân thì có hậu quả gì không hả?”
“Em về nhà đi!”
“Tôi không về!”
“Nghe này!”- gã gằn giọng, đôi mắt kiên định đó dán chặt tôi đến một bến bờ vô định. Tay gã bấu chặt hai bên cánh tay tôi và tản mát quanh con người ấy là một khí thế chắc nịch đáng dựa-” Anh là thế thân! Em thất vọng sao? Vì anh chẳng có gì cả? Vì anh là cái vỏ rỗng?”
“Không!”- tôi kiên định-” Mà em sợ.... em biết anh đang chơi một canh bạc lớn, nhưng anh cũng đang hy sinh quân lùi để chiếm đóng vị thế của mình! Quá nguy hiểm!”
“Không có!”
“Ngừng lại... được không anh? Anh cuối cùng đang muốn gì vậy? Mặc xác con ả Jasmenya cùng lũ chó thiểu não kia đi! Chúng ta sống an ổn thôi cũng chẳng được sao anh?”
“... Nghe này, em tin anh chứ?”
“Em tin anh, nhưng mà....”
“Vậy thì làm ơn! Xin hãy tiếp tục tin anh!”- gã ôm tôi vào lòng, tôi có thể cảm nhận được con tim và nhịp thở ấy... thật căng tràn sức sống, thật đầy năng lượng..
“Nhưng....”
“Anh hứa! Anh cam đoan anh sẽ ổn! Rồi sau đó ta sẽ an ổn cả đời! Em tin anh chứ? Tin chứ?”
Đôi mắt gã sáng như sao trời, giọng gã khẩn khoản mà rắn chắc như thể gã dám tranh đấu cùng cả thế giới vì tôi. Vì tôi sao? Nhưng sau bao lâu nay, tôi hiểu, mình ham mê cái an lành như ngày trước xiết bao! Cái an lành mà khi Jasmenya chưa đến, cái an lành mà khi tôi học tập và đến nơi luyện gym của gã cùng bạn bầy và gã sẽ mỉm cười đẹp tươi mời mộc tôi một chai sữa hạnh nhân mà tôi thích mê!
Ồ, thì ra, tôi từng có cuộc sống an lành như thế! Tươi đẹp như thế...
Nhưng bây giờ thì sao?
Gã ở đây, ngay trước mặt tôi và chúng tôi đang bàn về cái gọi là thế thân thay mặt, gã chính là cái vỏ bọc cho một ai đó và vỏ thì dễ dàng bị bốc trụi bất kỳ lúc nào. Sao gã ngu ngốc như vậy? Sao gã- một kẻ ma lanh và giỏi toan tính- lại chọn một cách nguy hiểm như vậy?
Tôi luôn biết gã muốn đối đầu với Jasmenya và lũ bạn não to lôgic trơn của cô ả, tôi luôn ủng hộ gã, hơn ai hết tôi tin tưởng gã có lẽ là nhất trần. Nhưng gã đang ở một trận chiến thực sự và tôi, toàn bộ tôi có thể làm, là ở một bên nhờ nghe lỏm và nhờ chuyến thăm bất ngờ mới biết được mức độ nguy hiểm của nó.
Tôi tin gã, nhưng, tôi thực sợ...
Tôi sợ khi mai thức dậy, gã sẽ biến mất như một hoài niệm mơ hồ, hay là ngay lúc này đây, gã sẽ tan biến rỗng tuếch. Có Chúa mới biết thì ra tôi đã lo sợ như thế, thì ra là thế...
Ha! Thì ra trong tim tôi, gã vô thức đã đạt một vị trí an lành lớn lao như thế, đến mức tôi hoài mong gã luôn luôn và mãi mãi cạnh bên mình.
Tôi nhìn gã, bần thần... gã, sẽ không biến mất... phải không?
“Anh....!”
Gã nhìn tôi, đôi mắt chắc nịch nghiêm túc như mọi khi vẫn vậy. Tôi thấy con ngươi ấy chỉ duy có hình ảnh của tôi và chắc rằng đôi mắt tôi lúc này, cũng chỉ có người đàn ông tâm sâu âm trầm này mà thôi...
Thật ra, ngay lúc này đây! Khi mà tôi lo sợ khốn cùng trong sự lạc lối lo toan vẫn vơ, tôi mới hiểu gã quan trọng như thế nào..
“Anh... là ai? Không, cuối cùng... anh là những ai?”
“Anh là ai không quan trọng!”
“Nhưng nó quan trọng với em.... anh bảo em phải an lành như thế nào khi mỗi ngày trôi qua thì nỗi lo toan về việc anh biến mất vẫn luôn còn đó hả?”- tôi nức nở, cổ họng nghẹn lại, tim như bị ai đó thắt chặt-” Nếu ngày mai hay ngày kia, anh biến mất hoàn toàn... anh bảo em phải làm sao hả? Anh muốn gì em không cần biết.. nhưng anh có nghĩ em sẽ sợ như thế nào không?”
Gã ôm tôi, ôn nhu và dịu nhẹ hệt như mọi lần, tôi vẫn nghe đó, nhịp tim này... nó, vẫn đập.
“Anh là ai, không quan trọng! Em chỉ cần nhớ... anh sẽ không chết...anh sẽ mãi mãi ở đây!”
“Anh nói... đừng quên.. là anh nói!”
Tôi túm chặt gã, giọng bất giác run rẩy...
Bây giờ, tôi mới hiểu..
Thì ra... tôi sợ mất gã...
Nhiều như thế!!!