Nữ Phụ Xuyên Nhanh: Nam Thần, Liêu Nghiện

Chương 26: Tiểu Thư Tàn Phế (26)




Chỉ là không biết kiếp này có hiệu ứng cánh bướm là Tô Quỳ ở đây, lịch sử có còn đi đúng theo quỹ đạo của nó hay không?

Hoàng đế Nguyên Thần ra lệnh bắt đầu yến hội tối nay.

Ngọn đèn dầu mờ mờ trên hành lang lưu li, các cung nữ mặc váy màu hồng nhạt đi lại như những con bướm, tiếng đàn sáo êm tai dễ nghe, vũ cơ quần áo hoa lệ đang đung đưa dáng người yểu điệu trên sân khấu.

Đột nhiên, âm nhạc vốn đang nhẹ nhàng trở nên dồn dập, nhịp trống vang dội, một nhóm thiếu nữ xinh đẹp bước nhanh lên sân khấu, xoay tròn.

Lúc thì bay lượn khắp nơi, lúc thì tới gần tụ lại, rồi sau đó từ trong dần dần tản ra bên ngoài. Giữa sân vốn không có một bóng người xuất một ống tay áo màu xanh.

Ống tay áo nhẹ nhàng bay múa, dịu dàng như nước di chuyển theo dáng người yểu điệu của chủ nhân. Thiếu nữ trên sân đeo khăn che mặt, một đôi mắt tràn đầy ý cười, xinh đẹp truyệt trần.

Một điệu nhảy kinh hồng được thiếu nữ trên sân biểu diễn vô cùng nhuần nhuyễn. Tình cảm yêu, hận, giận, dỗi như hoàn toàn hòa hợp với dáng người như rắn nước cùng đôi mắt như làn nước mùa thu kia.

Cách lên sân khâu mới lạ như thế, bài nhảy kinh tài tuyệt diễm như thế sao có thể không làm người ta phải ngây người?

Có lẽ điều làm cho người ta tò mò nhất là thiếu nữ trên sân khấu là ai?

Trong số những người ở đây, chắc là cũng chỉ còn mấy người không bị vũ đạo này mê hoặc, chính là Tô Quỳ, lão phu nhân, Phùng Tranh cùng với Quân Mạc đang ngồi phía dưới hoàng đế.

Bình tĩnh nhìn lại, điệu múa của Phùng Thanh Thanh thật sự không tệ. Nàng ta xinh đẹp, có chỉ số thông minh, lại có thể tàn nhẫn, vậy nên Phùng Yên Nhiên mới có kết cục bi thảm như vậy.

Nhưng bây giờ cô không phải là người mặc nàng ta xâu xé như trước nữa.

Cô cười cười, những người có thể gồi cùng bàn với lão phu nhân thì thân phận tất nhiên sẽ không tầm thường, thấy chén trà trước mặt bà hết, cô bèn nhẹ nhàng cầm ấm trà lên rót đầy cho bà.

Lão phu nhân phản ứng lại rồi cười từ ái vỗ vỗ tay cô, “Nhiên Nhi thật ngoan!”

Tô Quỳ chỉ mím môi cười mà không trả lời.

Rất nhiều phu nhân tiểu thư lấy lại tinh thần đều nhìn cô bằng ánh mắt không thể tin. Thiếu nữ thẹn thùng, hai má còn có lúm đồng tiền, nhìn qua rất ngoan ngoãn này là Phùng đại tiểu thư có tiếng xấu cả kinh thành sao?

Nhùn thế nào cũng thấy——

Còn có khí chất hơn cả công chúa hoàng gia, tĩnh như xử nữ động như thỏ chạy(*), từng cử chỉ hành động đều đầy sức hút.

(*)Tĩnh như xử nữ, động như thỏ chạy. Là triết học của Đạo gia Hoa Hạ, ám chỉ lúc quân đội chưa hành động thì cẩn thận như một cô gái chưa lấy chồng, một khi hành động thì nhanh nhẹn như một chú thỏ.

Lão phu nhân thấy vậy thì âm thầm gật gật đầu. Bà nhấp một ngụm trà, chỉ về phía người vẫn đang nhẹ nhàng múa trên sân khâu rồi hỏi cô: “Nhiên Nhi, nhìn ra người đó là ai không?”

Tất nhiên!

Tô Quỳ thành thật gật đầu. Từ sau khi đi vào thân thể này cô đã gấp không chờ nổi mà muốn nhìn xem điệu múa kinh hồng được gọi là điệu múa khuynh quốc khuynh thành kia như thế nào.

Nếu là người ngoài cuộc, điệu nhảy của Phùng Thanh Thanh thật sự làm người kinh ngạc và cảm thán, là điệu nhảy đẹp nhất đêm nay cũng không có vấn đề gì.

Nhìn về phía vị hoàng đế đang ngồi ở vị trí cao nhất kia cũng đã nhìn nàng ta với ánh mắt mê mẩn, đôi mắt dường như không hề chớp, con ngươi không tự giác mà chuyển động theo từng bước đi của thiếu nữ trên sân khấu.

Tô Quỳ biết, tiếp theo hoàng đế sẽ nảy sinh hứng thú với Phùng Thanh Thanh, nhân tiện hai người cũng liếc mắt đưa tình nhìn nhau.

Điệu múa có đẹp tới đâu cũng có ngày phải kết thúc, nếu không muốn thả nữ chính đi thì lúc này sẽ là cơ hội tốt nhất để giữ nàng ta lại!

Vì thế, hoàng đế Nguyên Thần ho nhẹ hai cái, nỗ lực làm bản thân uy nghiêm hơn một chút“Ngươi là nữ nhi nhà ai?”

Phùng Thanh Thanh vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt của Nguyên Thần. Hai má nàng ta đỏ bừng rồi lập tức cúi đầu xuống giống như bị điện giật phải.

Động tác này cũng làm trái tim Nguyên Thần rung động, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn không ít, “Ngươi cũng là tú nữ?”

Được đăng tại webtruyen