Chương Vĩ lái xe, Lạc Thần Dật ngồi ở tay lái phụ, Hàn Mai Mai ngồi ở ghế sau.
Dọc theo đường đi chỉ cần Hàn Mai Mai và Chương Vĩ nói chuyện, Lạc Thần Dật liền ở bên cạnh châm chọc khiêu khích.
Thời điểm xuống xe, Lạc Thần Dật vẫn còn không quên nhắc nhở Hàn Mai Mai ngày mai đúng giờ đến nhà anh.
Hàn Mai Mai thật sự phẫn nộ gật đầu, sau đó nhanh chóng xuống xe.
"Cậu sẽ không thích Mai Mai đấy chứ." Chương Vĩ châm một điếu thuốc hỏi.
"Cậu và cô ấy rất thân hay sao?" Lạc Thần Dật hơi hất mày.
"Được, Hàn tiểu thư lợi hại." Chương Vĩ tức giận nói, "Cậu sẽ không thật sự thích vị Hàn tiểu thư kia đấy chứ."
"Không thể sao? Cậu không biết là cô ấy rất thú vị?" Lạc Thần Dật không tự giác gợi lên khóe miệng.
Chương Vĩ nhìn anh không nói gì.
Hàn Mai mai về đến nhà cũng gần chín giờ.
Trình Chí Dũng nghe thấy âm thanh, mặc áo ngủ, kéo lê dép lê từ thư phòng đi ra, thân thiết hỏi han, "Mai Mai, hôm nay sao con về trễ như vậy. Ba gặp trợ lý Triệu, không phải con tan tầm đúng giờ à?"
"Con đến chỗ một người bạn." Hàn Mai Mai đơn giản hồi đáp, hiển nhiên không muốn nói nhiều. Gần đây Trình Chí Dũng cực kỳ thích ở trước mặt cô sắm vai người ba tốt, ai biết trong hồ lô của ông ta bán loại thuốc gì.
Trình Chí Dũng vẫn muốn mở miệng hỏi, lại bị chuông điện thoại di động ngắt lời.
Ông ta lấy điện thoại ra nhìn màn hình, mày không tự chủ được nhíu lại, lại nhìn Hàn Mai Mai, giống như có chút cố kỵ.
Hàn Mai Mai cực kỳ thức thời trở về phòng mình, cảm thấy Trình Chí Dũng có gì đó là lạ, nhịn không được quay đầu nhìn. Chỉ thấy ông ta trốn trong một góc nghe điện thoại, trong lúc đó mặt mày có chút kích động, quay đầu lại thì đụng phải ánh mắt Hàn Mai Mai đang nhìn.
Hàn Mai Mai làm bộ dường như không có việc gì rời đi, cảm giác quái dị trong lòng kia lại tăng mạnh.
"Lúc này cô gọi điện thoại cho tôi làm gì?" Trình Chí Dũng đè thấp giọng nói xuống một chút không kiên nhẫn nói.
"Ba... Không, Trình... Tiên sinh, tôi chỉ muốn hỏi một chút, chuyện của mẹ tôi như thế nào rồi?" Trình Khả Hinh tội nghiệp nói.
Trình Chí Dũng nói, "Cô cũng biết. Chuyện này cực kỳ khó giải quyết. Hiện tại Mai Mai quan sát rất kĩ, mà chứng cớ lại đầy đủ, mấy tên du côn kia đều nói là mẹ cô sai họ làm, hiện tại muốn phản cung thật sự rất khó. Phía bên tôi còn đang suy nghĩ biện pháp, cô không phải lo lắng."
"Nhưng..."
"Cô đừng nhưng nữa... Tôi sẽ nghĩ biện pháp. Đúng rồi, quyển sổ cô nói với tôi. Tôi vẫn cảm thấy có chút vấn đề. Tôi dựa vào đâu mà tin quyển sổ đó ở trong tay mẹ cô." Trình Chí Dũng thăm dò.
Trình Khả Hinh bị hỏi được sửng sốt, do dự một chút nói, "Mẹ tôi nói giấu ở một chỗ, chỉ có bà mới biết."
"Tôi biết rồi. Chuyện này tôi sẽ xử lý. Cô không có chuyện gì, đừng gọi điện thoại cho tôi nữa. Tôi còn bận rất nhiều việc." Trình Chí Dũng nói xong cũng không đợi Trình Khả Hinh phản ứng liền cúp điện thoại.
Trình Khả Hinh không biết vì sao trong lòng lại xuất hiện cảm giác không lỡ...
Ngày hôm sau,d ie nd a nl eq u yd o n.c o m, Hàn Mai Mai vừa đến công ty không có bao lâu, Ôn Hân Nghiên liền nổi giận đùng đùng xông tới.
"Hàn Mai Mai! Xảy ra chuyện lớn như vậy cậu lại không nói với tớ câu nào. Rốt cuộc cậu có còn coi tớ là bạn nữa hay không!" Ôn Hân Nghiên nổi giận đùng đùng đẩy cửa tiến vào.
Trợ lý Triệu thật cẩn thận đi theo vào.
Hàn Mai Mai gật đầu với trợ lý Triệu một cái, ông liền đi ra ngoài.
Hàn Mai Mai cười đi đến cạnh cô ấy nói, "Sao sáng sớm cậu đã nóng tính như vậy, là ai chọc Ôn đại tiểu thư của chúng ta tức giận?"
"Trừ cậu ra, còn ai vào đây, còn ai có bản lĩnh lớn như vậy. Cậu đừng giả ngu với tớ, chuyện cậu bị người tập kích tớ biết hết rồi." Ôn Hân Nghiên thở phì phì nói.
"Cậu nói chuyện đó sao. Tớ không có chuyện gì, mà cảnh sát đã bắt được người rồi." Hàn Mai Mai giải thích.
"Nếu không phải cậu tớ là cục trưởng cục công an nói cho tớ biết, tớ cũng không biết đã xảy ra chuyện này. Cậu có biết thời điểm tớ nghe được chuyện này lo lắng bao nhiêu hay không?" Ôn Hân Nghiên bất mãn nói.
"Tớ thật sự không có chuyện gì, không phải cậu cũng thấy tớ không có việc gì hay sao?" Hàn Mai Mai đứng lên xoay một vòng, "Tớ không muốn khiến cậu lo lắng, lại nói người cũng bị bắt. Rất nhanh sẽ có kết quả xử lý thôii."
Ôn Hân Nghiên thấy Hàn Mai Mai thật sự không có chuyện gì, biểu tình cũng dịu đi một chút.
"Được rồi, đừng tức giận, tớ rót trà nhận lỗi với cậu đã được chưa." Hàn Mai Mai đi đến trong phòng nhỏ bên cạnh rót một tách trà đưa tới trên tay Ôn Hân Nghiên.
Ôn Hân Nghiên tiếp nhận tức giận liếc cô một cái, thổi thổi, nhấp một hụm nói, "Cậu tớ sống chết cũng không chịu nói với tớ là ai làm. Mai Mai cậu biết là ai không?"
Hàn Mai Mai không muốn gạt Ôn Hân Nghiên nói, "Là Từ Mỹ Phụng."
Thấy Ôn Hân Nghiên giống như không có ấn tượng gì lại nói thêm, "Là mẹ của Trình Khả Hinh."
"Hả? Đầu óc bà ta có tật hay sao." Ôn Hân Nghiên kinh ngạc. Thật sự không nghĩ tới một Tiểu Tam bị vứt bỏ làm sao có thể tìm con gái tình nhân trước gây phiền toái, muốn tìm cũng phải tìm Trình Chí Dũng gây phiền toái mới đúng chứ.
"Có khả năng bà ta cảm thấy những việc đó đều do tớ làm. Được rồi, không nói chuyện này nữa. Hôm nay cậu tới không chỉ nói mỗi chuyện này đó chứ." Hàn Mai Mai nói.
"Đương nhiên không phải mỗi chuyện này rồi. Tháng sau là sinh nhật cậu rồi. Cậu muốn tổ chức như thế nào?" Ôn Hân Nghiên đặt ly trà xuống,d ie nd a nl eq u yd o n.c o m, lại gần Hàn Mai Mai hỏi.
Hàn Mai Mai lắc lắc đầu, lúc này mới nhớ tới, này trên chứng minh thư nguyên chủ, cũng trùng với ngày sinh nhật của cô, quả thật sắp đến rồi.
"Tớ biết cậu bận đến chóng mặt, ngày quan trọng như vậy cũng không nhớ. Nhưng cậu yên tâm có người bạn thân là tớ đây sẽ lo liệu thay cậu. Sao có phải cảm thấy mình cực kỳ may mắn hay không?"Ôn Hân Nghiên mặt tươi như hoa nói.
Hàn Mai Mai bị đùa nở nụ cười, "Đúng, tớ thật sự cảm động muốn khó, nếu không có Ôn đại tiểu thư, tớ đã sống không nổi nữa rồi."
"Cắt, cậu quá giả tạo rồi." Ôn Hân Nghiên kháng nghị nói, đột nhiên nói, "Đúng rồi, tớ nghe cậu tớ nói lúc ấy cậu ở cùng một chỗ với Lạc thiếu, người ta còn anh hùng cứu mỹ. Rõ ràng cậu nói với tớ là không thoải mái muốn về trước, sao lại biến thành ở cùng một chỗ với Lạc thiếu rồi hả. Mau nói, rốt cuộc cậu đã giấu tớ chuyện gì."
"Tớ đúng lúc gặp được anh ấy, anh ấy đưa tớ về mà thôi." Hàn Mai Mai nhẹ nhàng bâng quơ nói, muốn tận lực tránh xa vấn đề này.
Ôn Hân Nghiên vẫncảm thấy có chút là lạ, còn muốn thẩm vấn.
Ở phía sau, trợ lý Triệu lại đẩy cửa ra, thần sắc vội vàng nói, "Hàn tổng, đã xảy ra chuyện!"
Ông thấy Ôn Hân Nghiên vẫn ở đây, thân thể dừng một chút, có chút do dự.
Hàn Mai Mai đương nhiên thấy ông do dự, nói, "Không có việc gì, chú nói đi."
Trợ lý Triệu dừng một chút nói, "Từ Mỹ Phụng đã chết."
"Cái gì!" Ôn Hân Nghiên và Hàn Mai Mai đồng thanh nói.
"Tôi vừa mới nhận được điện thoại của cục Công An Cục. Ba giờ trước, Từ Mỹ Phụng đánh nhau với người khác, đã bị người ta đánh chết rồi."
Hàn Mai Mai bị hoảng sợ, Từ Mỹ Phụng cứ như vậy mà chết hay sao...
Lạc Thần Dật cũng nhận được tin tức này.
"Lão Đại, Từ Mỹ Phụng đã chết." Hoàng Mao nói.
Lạc Thần Dật nghe Hoàng Mao báo cáo, mày càng nhíu thật chặt...
"Các anh nói cái gì?" Trình Khả Hinh không thể tin, "Không có khả năng, không có khả năng, mẹ tôi làm sao có thể chết. Các anh đều gạt của tôi!"
"Trình tiểu thư, xin nén bi thương." Mặt cảnh sát không chút thay đổi nói.
"Là ai phái các anh tới! Vì sao muốn gạt tôi." Trình Khả Hinh lắc đầu hoảng sợ nhìn bọn họ, một bên lui về sau, lui mãi đến góc tường.
"Trình tiểu thư, tâm trạng của cô chúng tôi có thể hiểu. Nhưng vẫn mời cô phối hợp với chúng tôi, đi làm thủ tục." Giọng cảnh sát chậm lại nói.
"Không có khả năng, không có khả năng, tôi không tin." Trình Khả Hinh đỏ hồng mắt, sau đó giọng nói càng ngày càng nhỏ,giọng nức nở, tựa như động vật nhỏ bị thương.
Cảnh sát thấy gương mặt Trình Khả Hinh toàn nước mắt, bộ dáng thương cảm, cũng nổi lên lòng thương hại, ở một bên nhẹ giọng an ủi.
Nhưng lúc này Trình Khả Hinh cái gì cũng không nghe, tuy tính tình Từ Mỹ Phụng không tốt, nhưng là người thân duy nhất trên đời này của cô ta, không nghĩ tới cuối cùng cô ta cũng bị mất...
Ngay lúc cô ta bi thương không thể tự thoát ra được, di động của cô ta vang lên...
"Gia Hi... Anh ở đâu..."