Nữ Phụ Văn NP Làm Sao Để Sống

Chương 89




Hiểu Linh đi xuống xe, nhìn khung cảnh hùng vĩ trước mặt chợt buột miệng cảm khái:


- Giờ có chết mà được chôn ở nơi phong thủy hữu tình này thì cuộc đời cũng chẳng còn gì đáng tiếc.


Thừa Minh nhíu mày quát lớn:


- Em nói bậy cái gì đó. Mới tý tuổi đầu, cái gì mà sống chết, cái gì mà không còn gì đáng tiếc. 


Hiểu Linh nhún vai chẳng nói gì. Bởi đó thật sự là ý nghĩ lúc này của cô. Nơi này không có cái gì khiến cô bận tâm ràng buộc. Chết đi cũng không sao cả. Cô sẽ không tự dưng tự lành đi tìm cái chết để có lẽ có thể xuyên trở về. Nhưng nếu hắc bạch vô thường tới đón thì cô cũng vui vẻ đi theo thôi vì thực sự chẳng có thứ gì khiến cô lo lắng luyến tiếc ở nơi này.


Thừa Minh nhìn thái độ không cho là đúng của Hiểu Linh khi anh quát lớn thì đột nhiên có một sự bất an len lỏi trong tim. Hiểu Linh thật sự nghĩ như vậy ư? Hắn nhìn chằm chằm cô để tìm kiếm những biểu hiện nhỏ nhất. Nhưng lại chỉ thấy cô ấy mỉm cười, nhắm mắt tận hưởng làn gió biển mơn trớn qua khuôn mặt. Nụ cười ấy... Thừa Minh cảm thấy sợ, hoảng hốt. Nó quá thanh thản... thanh thản như thể con người đó tâm không vướng bận, đã sẵn sàng rời đi bất kỳ lúc nào. Tim hắn chợt nhói lên. Cảm giác đáng sợ khi không thể nắm giữ cô gái ấy, như thể nếu nơi này là vực thẳm, thì chỉ chớp mắt một cái, Hiểu Linh sẽ biến mất vĩnh viễn vậy. Thừa Minh vô thức hành động mà không hề suy nghĩ. Hắn đưa tay túm chặt lấy tay Hiểu Linh kéo lại mà ôm ghì cô ấy vào lòng. Hiểu Linh còn chưa hiểu điều gì sảy ra, Thừa Minh đã trầm giọng nói:


- Không cho phép em nói những lời như vậy. Không cho phép em rời khỏi anh. 


Hiểu Linh ngây người vài giây rồi chẳng hiểu nổi ông anh mình tự dưng nổi điên nổi khùng cái gì. Cô cố gắng đẩy anh ra, càu nhàu:


- Anh làm cái gì đấy? bỏ em ra coi.


Nhưng nỗ lực của cô lại khiến Thừa Minh càng thêm bá đạo ôm chặt hơn nữa, chậm chạp nói:


- Hứa với anh. Không cho phép như vậy.


Bác Minh thấy tình hình không ổn. Tự dưng không có chuyện gì, Thừa Minh phát điên cái gì. Làm gì có anh trai ôm ghì em gái như người yêu như vậy. Hình tượng của Hiểu Linh sẽ bị ảnh hưởng mất. Hắn từ tốn tiến tới, nhẹ nhàng gỡ một cánh tay của Thừa Minh ra, tay khác thuận thế kéo Hiểu Linh về phía mình. Nhìn như nhẹ nhàng, nhưng thực chất Bác Minh dùng kỹ xảo trong võ thuật để kéo được tay Thừa Minh ra. Giọng nói thì có chút nghiêm túc nói:


- Hiểu Linh sao có thể hứa với anh được chứ. Cô ấy kết hôn chẳng phải sẽ rời khỏi anh sao. Không hứa là đúng.


Thừa Minh âm trầm nhìn nam nhân đang đứng đối diện hắn lúc này. Phải. Ai cũng có quyền mang Hiểu Linh rời khỏi hắn. Chỉ có hắn là chẳng có tư cách gì đường đường chính chính giữ lại cô ấy bên mình. Dù hắn không ngại xã hội kia nhìn vào hắn. Nhưng hắn lo lắng Hiểu Linh phải chịu áp lực. Xưa nay, nữ nhân lúc nào cũng vậy, luôn phải chịu những cái nhìn ác nghiệt, những tư tưởng xét lại của dư luận cho dù họ chẳng làm sai điều gì cả.


Bác Minh ánh mắt cảnh cáo nhìn Thừa Minh. Hắn không muốn anh ta phun ra vài lời điên rồ ngay tại nơi đông người lại có máy quay này. Nhưng Thừa Minh cố chấp nhắc lại:


- Hiểu Linh.


Hiểu Linh bực bội, nói:


- Đươc rồi. Thì em hứa với anh, từ giờ không nói tới chuyện sống sống chết chết nữa. Sống tới bao giờ ông trời gọi thì thưa. Được chưa.


Nói xong, cô dứt khoát xoay người đi lên núi. Người đâu mà bá đạo, phiền phức, chút xíu chuyện cũng làm quá lên, chuyện bé xé ra to. Cô nên tránh xa con người này càng sớm càng tốt. Tính cô vốn chẳng ngoan hiền gì, chán ghét ai cứ muốn ép cô theo cách nghĩ của họ hay tự tiện quyết định các vấn đề liên quan đến cô. Nếu đó là người thân, cô có thể nhường nhịn một hai. Nhưng không phải cái gì cũng nhịn. Lần trước vì vụ tiền thuê nhà mà cô đã gầm lên với Thừa Minh một lần rồi. Còn cứ cái kiểu áp bức, uốn nắn cô theo ý của anh ấy như vậy, sớm muộn hai anh em cũng lại xung đột.


Sự bực bội, táo bạo của Hiểu Linh giảm dần theo từng bước chân leo bậc thang tới nơi an táng Đại tướng. So với những bậc thang lên động Tiên Sơn thì mấy bậc này chỉ như bữa ăn sáng. Đi được một đoạn, ngay bên tay phải có một vọng lâu nhìn thẳng ra vịnh. Phía xa xa là một hòn đảo như tấm bình phong án ngữ trước cửa vịnh. Hiểu Linh quyết định dừng chân ở đây một chút chờ đoàn người. Ban nãy do cáu giận, cô đi khá nhanh nên bỏ lại cả đoàn ở phía sau. Trời hôm nay đúng ra là rất nắng nóng. Lại là mới đầu giờ chiều nên ánh sáng vẫn đang chan hòa khắp không gian. Nhưng làn gió từ biển thổi vào mang theo hơi nước, lướt qua những hàng cây lại làm dịu mát bớt cái không khí oi ả này. 


Đi lên tới an nghỉ của Đại tướng, Hiểu Linh chủ động lùi lại sau để không tiến lên thắp hương cho Người. Nơi này thật quá giản dị rồi. Một ngôi mộ được ốp đá hoa cương cùng tấm bia với dòng chữ đơn giản: Nơi đây yên nghỉ vị anh hùng của dân tộc. Nghe vị hướng dẫn viên nói trước đó rất lâu, Đại tướng đã bắt đầu lựa chọn nơi mình trở về. Giữa vô vàn những địa danh ý nghĩa nơi ông cùng đồng đội chiến đấu, ghi dấu lịch sử dân tộc, Đại tướng lựa chọn trở về vùng đất nghèo khó quê mình xưa kia. Ngày ngài mất, bao dân chúng khóc đưa tiễn. Ngày đó có lẽ trở thành một trong những in đậm ký ức vào những con người nơi này.


Chếch xuống phía dưới sườn núi là một ngôi nhà lưu niệm. Nơi lưu giữ những kỷ vật về Ngài, kể cho những ai tới tham quan nơi này tiểu sử một thiên tài quân sự- người đã cùng bao lớp người giành lấy độc lập cho dân tộc. Ở đây cũng có những cuốn sách viết về Đại tướng cũng như các vị tướng soái nổi danh khác gắn liền với lịch sử oanh liệt của dân tộc này. Hiểu Linh đứng ngơ ngẩn trước những đầu sách ở đây. Cô thật sự rất muốn ôm hết chúng về để đọc dần vì Hiểu Linh cực thích những câu chuyện thời chiến tranh như vậy. Mải nâng lên đặt xuống những quyển sách, đọc giới thiệu cuốn này một chút, cuốn khác một chút mà cô không để ý có một nam nhân mặc bộ quân phục đã tiến gần lại, quan sát cô cả một hồi lâu.


( Dạo này wattpad có vấn đề, chiều về tới là không thể nào xem được trên điện thoại nữa. Chỉ sợ 1 ngày đẹp trời wattpad bốc hơi thì chắc au khóc lụt mất. Mọi người có ý kiến gì để di dời truyện của au đăng thêm ở chỗ khác nữa được không? Facebook thì thế nào?)