Nữ Phụ Văn NP Làm Sao Để Sống

Chương 83




Nhã Hân đang không biết phải tiếp tục thế nào thì Nhã Phương nhỏ nhẹ nói:


- Hiểu Linh cũng xin lỗi em rồi. Chúng ta bỏ qua cho cô ấy lần này được không?


Ánh mắt dịu dàng của Nhã Phương nhìn em gái mình nhưng lại khiến Nhã Hân nhận thấy tín hiệu giúp đỡ. Trong lòng thì vui vẻ như trên gương mặt cô nàng lại có chút bất đắc dĩ cùng tự trách, nói:


- Em cũng chẳng trách gì cô ấy. Nhưng là tính cách Hiểu Linh cứ như vậy thật không hay chút nào.


Lông mày Hiểu Linh nhíu lại một giây rồi nghi hoặc nhìn hai chị em nhà họ Giang này. Họ nhất thiết phải bám lấy chuyện này không tha rồi định chụp mũ cô tính khí không tốt? Được nha... Tính khí cô vốn cũng không tốt. Nếu Giang Nhã Hân không nghe những gì cô từng cảnh báo, đừng trách cô. Hiểu Linh chậm rãi tiến đến gần hai chị em họ Giang. Dáng đi ưu nhã, uyển chuyển nhưng lại mang đến uy áp không hề nhỏ đối với hai nữ nhân kia. Hiểu Linh mỉm cười, nói:


- Xin đính chính một chút. Lời xin lỗi của tôi là dành cho nơi này khi mà tôi đã không suy nghĩ thấu đáo muốn ngâm chân xuống hồ mà không phải dành cho cô Giang Nhã Hân. Nên tôi không cần ai phải bỏ qua cho tôi cả. Mặt khác, xin hỏi tôi và Giang Nhã Hân rất thân thuộc sao? Cụm từ tính cách cứ như vậy làm tôi hay ai nghe thấy cũng nghĩ rằng chúng ta rất thân thiết nên Giang tiểu thư cực hiểu tính cách của tôi đấy.


Nhã Hân trong lòng mừng rỡ. Rốt cuộc Cố Hiểu Linh chịu nói chuyện rồi. Nhã Hân ánh mắt buồn bã, tự trách nhìn Hiểu Linh. Còn chưa kịp lên tiếng, Hiểu Linh đã tiếp tục:


- Khi tỉnh lại từ bệnh viện, bác sĩ chẩn đoán tôi bị hội chứng trí nhớ gián đoạn. nên cực nhiều phần ký ức tôi đều không có. Vốn nghĩ rằng sau khi mình tỉnh lại, nhờ vào người thân, bạn bè, phần ký ức kia sẽ được bù đắp. Nhưng đáng tiếc, mấy tháng trời qua ngoại trừ gia đình, bác sĩ và trợ lý, tôi lại không hề gặp hay nhận được bất kỳ liên lạc nào từ cái gọi là bạn bè. Chính vì thế... những cái gọi là bạn bè trước kia tôi thấy không cần tiếp tục nữa. Không đáng.


Nhã Hân vẫn quyết không buông bỏ, tiến đến định cầm tay Hiểu Linh nhưng cô ấy lập tức lùi lại tránh né:


- Hiểu Linh, mình biết là cậu vẫn giận bọn mình. Nhưng là thật sự bọn mình không hề có chút tin tức nào cậu đã tỉnh cả. Nếu không, chắc chắn bọn mình đã tới thăm cậu rồi.


Hiểu Linh cười đầy ý vị:


- Một người không có ký ức về người khác thì làm sao có thể tức giận. Nếu nói như Giang tiểu thư, tôi lại càng có cơ sở để hoài nghi cái gọi là tình bạn này. Bạn bè cho dù tôi hôn mê cả năm trời  không phải cũng nên vào thăm tôi vài lần sao. Vì thế hiện tại  tôi cảm thấy tình bạn này của cô và các bạn cô, Cố Hiểu Linh tôi không dám nhận cũng không muốn nhận.


Nhìn không khí giữa ba cô gái ngày càng căng thẳng, vị hướng dẫn viên mới cố gắng điều tiết không khí:


- Nơi này thì đúng là không thể ngâm chân được. Nhưng vị tiểu thư này có thể đi quá thêm một chút bên trái, ở đó có một dòng suối nhân tạo lấy nước từ hồ ra để phục vụ mọi người rửa mặt, tay chân. Nước nơi này rất mát nên việc tiểu thư muốn ngâm chân xuống cũng không có gì là lạ.


Hiểu Linh vừa nghe thấy có nơi phục vụ thì quay sang hỏi luôn hướng dẫn viên:


- Đi hướng kia sao?


Hướng dẫn viên gật đầu xác nhận, Hiểu Linh cười:


- Cảm ơn anh.


Rồi dứt khoát xoay người đi, mặc kệ hai nữ nhân yếu ớt hay giả bộ yếu ớt cô cũng không quan tâm kia. 


Thấy Hiểu Linh rời đi, Thừa Minh cùng Bác Minh cũng liền đi theo. Trong lòng có chút ảo não, tại sao cô gái của bọn họ lại cứ độc lập như vậy khiến họ chẳng có chút cơ hội nào để thể hiện. Nhưng mà bây giờ không làm gì được không có nghĩa là lúc về họ sẽ để yên. Giang gia ư? Đáng tiếc, nhờ hai cô con gái xinh đẹp, gia đình của các vị được rơi vào tầm ngắm của hai nam nhân lạnh lùng, đầy thủ đoạn rồi. Một người từ kinh tế, một người từ pháp luật... Cho dù hai bọn họ độc lập tác chiến thì Giang gia cũng gặp hạn lớn rồi. Hiểu Linh đang định lấy một cái khăn kẹo để rửa mặt thì thấy Thừa Minh cùng Bác Minh đi tới liền hỏi:


- Anh Thừa Minh rửa mặt không? Nước mát lạnh tỉnh người luôn đó.


Thừa Minh gật đầu:


- Ân.. cho anh một chiếc.


Hiểu Linh liền đưa cho Thừa Minh một cái rồi tự lấy cái khác cho mình. Thừa Minh có chút cười vui vẻ. Hiểu Linh còn không thèm hỏi con người kia luôn mà. Nhưng mà Bác Minh đâu phải là người dễ bỏ cuộc như vậy. Hắn tự nhiên đi lại gần Hiểu Linh, dùng tay rửa mặt rồi khen ngợi:


- Nước mát thật luôn đó. Cái này mà uống được thì hay quá.


Hiểu Linh nhìn khuôn mặt đầy nước của Bác Minh thì đưa luôn chiếc khăn cô vừa lấy ra nhúng nước chưa kịp dùng cho hắn, nói:


- Nước này không uống được đâu. Rất nhiều đá vôi, không tốt cho sức khỏe.


Bác Minh cười cười cầm lấy chiếc khăn lau mặt đã sẵn sàng của cô lau qua lớp nước còn dư lại. Nụ cười này thật sự đối với ai đó vô cùng chướng mắt. 


Rửa mặt xong, Hiểu Linh liền tìm một chỗ tháo giày rồi ngâm chân. Tuy biết nước lạnh, nhưng vừa nhúng chân xuống thì một cảm giác lạnh ngắt chạy dọc sống lưng khiến Hiểu Linh rùng mình. Rồi sau đó thở dài một hơi vì thỏa mãn. Cô cứ thế ngồi ngâm chẳng biết thời gian bao lâu. Chỉ biết khi hướng dẫn viên gọi để tập hợp đoàn thì chân có chút mất cảm giác. Đoàn tập hợp đầy đủ, hướng dẫn viên mới thông báo:


- Mọi người đã chơi đủ chưa ạ? Giờ chúng ta lên đường về được chưa ạ?


Nói đến trở về, nghĩ đến quãng đường leo xuống làm cả đám có chút suy sụp. Nhìn mọi người như vậy, vị hướng dẫn viên mới tủm tỉm nói tiếp:


- Quãng đường về, chúng ta sẽ trải nghiệm tuyến cáp treo 2 dây dài nhất nước ta. Mỗi cabin có thể chứa tối đa 10 người. Nên đoàn chúng ta sẽ chia thành 2 nhóm để đi xuống. Mọi người theo tôi.


Cả đoàn khách nghe thấy đi cáp treo xuống thì thở phào nhẹ nhõm. Lần này được dịp ngắm nhìn toàn cảnh khu du lịch từ trên cao. Ai cũng phải cảm thán khi thấy bản thân mình có thể đi một quãng đường dài như vậy. Hiểu Linh thì chỉ dám nhìn nghiêng để ngắm cảnh vì khi nhìn thẳng xuống cô bị chóng mặt. Từ lúc rời động Tiên Sơn, cô có chút không khỏe, có lẽ là do chênh lệch nhiệt độ giữa trong và ngoài động, lại còn tham ngâm chân nước lạnh. Trên đường về tới homestay, Hiểu Linh không nói chuyện gì nhiều mà chỉ lo ngắm cảnh.


Về tới nơi nghỉ cũng chỉ mới 5h chiều, vẫn còn sớm để nấu ăn, Hiểu Linh lấy đồ còn lại trong balo đặt vào tủ lạnh. Tính ra cô làm cho hai anh em hơi nhiều kimbap, tối ăn đồ này với thêm món canh có khi đủ. Nhưng mà cô đang hơi lười nên quay sang hỏi Thừa Minh:


- Tối anh phụ trách bữa ăn được không? Chỉ cần đặt lò vi sóng hâm nóng lại và nấu chút canh kim chi hoặc gì đó là được. Em có chút mệt nên muốn ngủ một lát.


Thừa Minh lo lắng hỏi:


- Em thấy mệt thế nào? Có cần gọi bác sĩ khám không? Mọi người nói em ngủ hơi nhiều, hay do em mệt vậy?


Hiểu Linh lắc đầu:


- Không có gì. Hôm nay leo núi nên chân mỏi lắm. Em nằm nghỉ chút. Tối nấu ít nước nóng với gừng ngâm chân là ổn. Nói hôm nay em còn chưa ngủ đủ 8 tiếng đâu. Tối qua ngủ sớm 10h nhưng 5h sáng đã dậy rồi. Trưa nay ngủ có nửa tiếng nữa. 


Thừa Minh ngạc nhiên hỏi:


- Sáng nay em dậy sớm như vậy làm gì?


Hiểu Linh lườm anh một cái:


- Chỉ có 1 khu bếp duy nhất, em không dậy sớm chút chuẩn bị đồ ăn và cafe thì làm sao kịp. Vậy nha, bữa tối giao cho anh đó. Em đi nằm lười một lát.


Hiểu Linh vươn vai rồi mặc kệ Thừa Minh dở khóc dở cười đi pha một cốc trà gừng rồi trở về phòng. Cô có chút mệt thật sự, bụng cũng không quá thoải mái.