Nữ Phụ Văn NP Làm Sao Để Sống

Chương 242: Chương 242





Hiểu Linh không ngờ thái độ của Thừa Minh hoàn toàn không như dự đoán khi cô nói ra bọn họ không có chung huyết thống.

Không có sự vui mừng, hạnh phúc nào cả.

Khuôn mặt chỉ đầy biểu cảm hoài nghi.

Thừa Minh hỏi lại:
- Em nghe chuyện này ở đâu? Em đừng tin mấy tin vỉa hè đó.

Đúng là ba không quá tốt với em..

nhưng đó vẫn là ba chúng ta.

Bọn họ nói những thông tin kia anh nghĩ có mưu đồ gì đó.

Hiểu Linh dở khóc dở cười.

Ủa… không phải Thừa Minh nên mừng như điên khi biết họ không phải anh em ruột sao? Chẳng phải nếu điều này là sự thật, anh ấy có thể đường đường chính chính đứng bên cạnh cô như Bác Minh, Du Nhiên, Ngạo Đình, Mặc Nghiên.

Tại sao phản ứng đầu tiên của anh ấy lại là hoài nghi cơ chứ.

Cô hỏi:
- Tại sao anh nghĩ điều này không đúng?
Thừa Minh nghiêm túc đáp lại:
- Hiểu Linh… ba làm người thật sự khắc nghiệt.

Ông ấy rất coi trọng huyết thống, anh chắc chắn điều đó.

Ngày đầu tiên anh gặp ba, ông ấy lập tức đưa anh đi xét nghiệm ADN để đảm bảo thật sự là giọt máu của mình.

Vậy thì làm sao ba có thể chấp nhận em khi em không phải là con ruột ông ấy chứ.

Cho dù em là con riêng của Diệp di đi chăng nữa, ba chắc chắn sẽ tìm trăm phương ngàn kế hủy đi em.


Ông ấy sẽ không chịu nỗi nhục nuôi con kẻ khác đâu.

Đột nhiên những câu nói của Thừa Minh làm Hiểu Linh trầm mặc… Nếu như… xét tính cách ác liệt của Cố ba thì những lời nói của anh ấy hoàn toàn có căn cứ.

Nhưng Hiểu Linh cũng không quên được dáng vẻ khắc khổ, mệt mỏi cùng đau đớn của ông ấy khi nhắc về bà Diệp.

Hiểu Linh đáp:
- Nhưng chính ba là người cho em biết chuyện này ngay đêm trước khi em chuyển sang bên này.

Bộ dáng của ông ấy khi đó, em không nghĩ ba nói dối em.

Mà ông ấy cần gì phải lừa dối em chuyện huyết thống chứ.

Thừa Minh có chút nhíu mày rồi đăm đăm nhìn Hiểu Linh.

Ba không bao giờ làm chuyện gì mà không có mục đích.

Có khi ông ấy đã tung hỏa mù khiến Hiểu Linh phải nghe theo ông làm gì đó.

Hắn hỏi:
- Vậy sau khi cho em biết chuyện này, ba làm gì tiếp theo? Ông ấy có nói tại sao đang không có chuyện gì lại nói em nghe không?
Hiểu Linh ngẩn người nhớ lại nội dung nói chuyện buổi tối đó.

Cô cố gắng nhớ lại mọi hành động, cử chỉ của Có ba để xem mình có bỏ sót thứ gì không.

Hiểu Linh đáp:
- Ông ấy xúi giục em tranh tài sản, đạp anh sang một bên bằng một bản xét nghiệm ADN giả giữa anh và ông ấy.

Ba nói huyết thống có thể là điểm yếu chí mạng của em trong cuộc chiến quyền lực này nên ông cho em biết trước.

Hàng loạt những suy nghĩ chạy trong đầu Thừa Minh sắp xếp các dữ kiện mà hắn biết căn cứ theo tính cách, mục tiêu của Cố ba.

Và hình như hắn đã có một giả thuyết cho chuyện này.

Hiểu Linh có lẽ đã bị ba lừa rồi.

Thừa Minh hít một hơi thật sâu, sắp xếp lại ngôn ngữ rồi từ tốn nói:
- Hiểu Linh.

Tại thời điểm em chuyển sang bên này trước đó không lâu ba vừa biết tình cảm anh dành cho em.

Ông ấy nhìn ra khi đi xem kiểm duyệt show thực tế Cùng du lịch nào mà chúng ta tham gia.

Khi đó anh rất sợ ba sẽ nói chuyện này với em hoặc dùng nó để uy hiếp anh.

Vì thế, khi em rời đi Cố gia, anh không hề ngăn cản mà
còn có chút thở phào khi hai người không còn chung nhà.

Nhưng điều ba làm lại là xúi giục anh chiếm đoạt lấy em, bẻ gãy đôi cánh, biến em thành chim vàng anh mà nhốt lại vào lồng.

Anh khi đó thật sự nhiều lúc đã suýt làm theo những lời ba nói khi thấy em qua lại cùng ba người kia.

Đương nhiên, để biến em trở thành người của riêng anh trong mối quan hệ loạn luân này, anh phải chặt đứt mọi trợ lực của em khi đó chính là gia sản, quyền thừa kế… Bây giờ… khi nghe em nói chuyện này, anh nghĩ rằng ba cố tình làm thế để chúng ta đấu đá, cắn xé lẫn nhau, chọn ra người mạnh nhất để thừa kế.

Ba cũng là người mạnh nhất trong thế hệ đó nên ông cũng muốn chọn kẻ tương tự.

Đáng tiếc, tai nạn bất ngờ xảy ra nên câu chuyện hoàn toàn đi theo một hướng khác.

Bản thân anh đến hiện tại cũng không đủ tự tin nếu tiếp tục bị ba ảnh hưởng, biết đâu anh thật sự đã cưỡng đoạt lấy em rồi.


Hiểu Linh nhíu mày theo từng phân tích của Thừa Minh.

Theo cách giải thích của anh ấy thì mọi chuyện hoàn toàn thông suốt.

Cố ba thật sự là người có khả năng làm ra chuyện ấy.

Nhưng cô có chút cố chấp không muốn tin.

Hiểu Linh mím môi, ngước nhìn Thừa Minh nói:
- Chúng ta xét nghiệm ADN được không? Có thể kiểm tra chúng ta có chung huyết thống hay không đúng không?
Thừa Minh chăm chăm nhìn Hiểu Linh hỏi lại:
- Em thật sự muốn kiểm tra ADN? Chuyện này cần thiết sao?
Hiểu Linh gật đầu chắc nịch:
- Cần thiết.

đương nhiên là cần thiết.

Thừa Minh..

nếu em không phải con gái của ba… anh cũng không cần là tình nhân trong tối.

Em khi đó sẽ tuyên bố thân phận thật sự, cầm đi phần tài sản của mẹ, trả lại cho anh toàn bộ phần thừa kế của Cố thị.

Khi đó, chúng ta có thể đường đường chính chính bên nhau.

Thừa Minh lăng lăng nhìn Hiểu Linh..

Những lời nói như rót mật vào tai hắn, như lửa đốt trái tim hắn… Hắn có cơ hội được đường đường chính chính đến với Hiểu Linh sao? Điều mà trước giờ bản thân còn chưa từng dám mơ tới.

Thừa Minh một lần nữa ôm siết lấy Hiểu Linh vào lòng rồi vội vã chạm lên đôi môi hắn thèm khát bao lâu nay.

Hắn tham lam đòi lấy, muốn hút cô gái này dung nhập vào thân thể của chỉnh mình.

Ánh mắt hắn sâu thẳm..

bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt ấy:
- Hiểu Linh… anh muốn em bây giờ.

Được không?
Hiểu Linh lúc này chợt hoàn hồn sau nụ hôn cuồng dã đó vội vàng đẩy Thừa Minh ra, từ chối:
- Không thể.


Ngày mai em có cuộc thi sớm.

Nếu cô chấp nhận Thừa Minh ở lại đêm nay, cô không nghĩ bản thân còn dậy được vào sáng hôm sau nữa.

Thừa Minh… là con thú hoang cô không chắc mình có thể ghì cương được.

Thừa Minh nhẹ cười..

vuốt mái tóc của Hiểu Linh đáp:
- Tốt..

vậy chờ em thi xong ngày mai.

Anh cũng sẽ làm xét nghiệm ADN theo ý em.

Chắc tối mai sẽ có kết quả thôi, anh sẽ mang sang đây.

Hiểu Linh gật đầu rồi vội vàng muốn tiễn khách..

Cô không muốn tiếp tục ở trong cái không gian ái muội này với Thừa Minh nữa…coi chừng bị sắc dụ mà dâng mình cho sói thì chết:
- Được..

giờ anh về đi.

Em còn ôn bài chút rồi ngủ..

mai đi thi sớm… Vậy nha…
Đuổi được Thừa Minh về.

Hiểu Linh có chút thở phào… nhưng mà ngày mai..

sợ là không thoát được..