Nữ Phụ Văn NP Làm Sao Để Sống

Chương 193: Chương 193





Hiểu Linh chưa kịp biết chuyện gì xảy ra thì đã thấy mình nằm trên giường, bị Mặc Nghiên ngăn chặn gắt gao.

Ánh mắt anh ấy như muốn nuốt chửng cô vậy.

Khí thế ấy hoàn toàn khác Mặc Nghiên mà cô biết thường ngày.

Cô bất giác co rúm người lại, rụt cổ, nhắm mắt, hỗn loạn nói:
- Mặc Nghiên, em xin lỗi...!em xin lỗi mà.

Mặc Nghiên cười nhếch miệng, cúi xuống hôn từng điểm từng điểm trên gương mặt ấy.

Giọng nói lành lạnh, chậm rãi chảy vào lòng người:
- Ân…em xin lỗi sao? Xin lỗi anh vì điều gì vậy, Hiểu Linh? Em nói rõ một chút anh nghe xem có nên tha lỗi cho em không?
Hai tay Hiểu Linh lập tức bị giam cầm.

Mặc Nghiên phía trên hoàn toàn ngăn chặn mọi sự tẩu thoát có thể xảy ra.

Hiểu Linh giằng co không biết có nên nói thật không.

Mặc Nghiên rõ ràng nhận ra ý đồ của cô rồi, nếu cố tình lấp liếm sợ rằng càng chọc anh ấy.

Nhưng nếu nói thật, cô cũng sợ anh ấy tức giận, mất kiểm soát nữa.

Tốt nhất phải vuốt mông ngựa nếu cô không muốn hậu quả khó lường.

Gian nan nuốt nước bọt, Hiểu Linh đáp:
- Em yêu thích anh..

thật sự yêu thích anh mà.

Mặc Nghiên cúi đầu xuống, ngăn chặn đôi môi đang nói những lời khiến hắn càng thêm tức giận kia.

Nụ hôn bá đạo, áp chặt người dưới thân.

Hắn ngậm lấy cánh môi ấy mà day cắn, môi trên rồi đến môi dưới, không gì thoát khỏi sự giày vò của hắn.

Mặc Nghiên ép buộc Hiểu Linh há miệng để hắn đi vào.

Chiếc lưỡi bá đạo thọc sâu vào trong mà càn quét.

Hiểu Linh cảm giác như cả núi Thái Sơn đang đè ép lên người cô vậy.

Cả thân thể ấy, khí tức nam tính ấy bó chặt lấy cô không thể thoát ra.

Mặc Nghiên ngấu nghiến đôi môi đáng thương của cô.

Chiếc lưỡi bá đạo của anh ấy hoàn toàn chiếm đầy khuôn miệng cô, càn quét khiến Hiểu Linh không thở nổi.

Mọi sự phản kháng của cô đều vô dụng cho tới khi cảm tưởng mình sắp ngất vì thiếu khí thì Mặc Nghiên mới chịu rời đi.

Mặc Nghiên ôm siết lấy Hiểu Linh chỉ bằng một cánh tay.


Tay phải rảnh rỗi muốn kéo tung tất cả chướng ngại chạm đến da thịt cô ấy.

Nụ hôn di chuyển tới nơi cần cổ non mềm, phả hơi thở nóng rẫy vào mang tai Hiểu Linh mà nỉ non:
- Em nói yêu thích anh nhưng lại muốn đẩy anh vào vòng tay người phụ nữ khác chỉ vì bên cạnh em đã có ba nam nhân.

Em nói thật sự yêu thích anh nhưng rõ ràng khi cả hai đã có da thịt chi thân em vẫn không công nhận anh, muốn đá anh đi.

Hiểu Linh, anh nên tin vào lời nói hay hành động của em đây? Anh rốt cuộc có gì kém bọn họ khiến cho em nhất quyết không cho anh ở bên cạnh em vậy? Hiểu Linh, nói anh nghe xem?
Mặc Nghiên đột nhiên ngồi phắt dậy.

Không tới năm giây, thân thể thon gọn không chút mỡ thừa đó hoàn toàn lộ ra ngoài không khí.

Cũng chỉ với mấy động tác rất nhanh, chiếc váy len của Hiểu Linh đã nằm dưới sàn nhà.

Hắn chồm tới, kéo tay Hiểu Linh đặt lên tiểu đệ đã bán cương của mình.

Bằng mắt thường cũng có thể thấy, khi những ngón tay thanh mảnh ấy chạm vào nó, phân thân lập tức lớn hơn vài vòng, dựng thẳng sừng sững.

Mặc Nghiên cười nhếch mép:
- Hiểu Linh, chỉ cần em chạm vào, nó đã như vậy.

Em nói xem, chúng ta nên dùng đêm nay thế nào đây? Nó phụ thuộc vào câu trả lời của em đấy.

Anh kém bọn họ chỗ nào vậy?
Hiểu Linh hít một ngụm khí… cô chỉ vừa mới chạm vào… Cô dường như có thể cảm nhận thấy dòng máu sôi trào bên trong đang bơm căng thứ đó hết sức có thể.

Nếu..

nếu cứ như vậy.

Cô thật sự có thể chết trên giường mất.

Hiểu Linh lắc đầu:
- Mặc Nghiên, anh rất xuất sắc, không hề thua kém Bác Minh, Du Nhiên hay Ngạo Đình.

Nhưng anh khác họ ở chỗ anh là thiếu chủ Tần gia.

Mặc Nghiên, là người thừa kế tiếp theo của Tần gia, anh sao có thể cộng thê cùng người khác.

Đó là lý do em muốn giấu chuyện đó đi, chỉ xem như em giúp anh chữa bệnh mà thôi.

Thật xin lỗi, là em bá đạo áp đặt suy nghĩ của mình lên anh, Mặc Nghiên.

Chiếc áo lót bị bật mở, đôi thỏ trắng không bị trói buộc lập tức nhảy ra trước mắt.

Mặc Nghiên dùng hai tay bắt lấy đôi thỏ ấy mà nhào nặn, nhu niết.

Mắt nhìn chằm chằm Hiểu Linh quan sát từng thay đổi nhỏ nhất trên gương mặt cô ấy.

Đôi má chậm rãi phủ lên một màu hồng xinh đẹp.


Đôi mắt ngập nước.

Tiếng thở mỗi lúc một nặng hơn.

Hắn kẹp hai quả anh đào ở kẽ tay day rồi kéo, ngón tay cái đặt lên đỉnh quả mà nhấn xuống, móng tay bấm nhẹ vào quả như thử độ chín mềm của chúng.

Nơi mẫn cảm đầu ngực bị chà đạp, cảm giác đau nhẹ cùng căng tức rầm rĩ lan khắp thân thể.

Ánh mắt Mặc Nghiên nhìn chằm chằm làm Hiểu Linh vừa xấu hổ lại vừa thấy kích thích.

Bất chợt, hai quả anh đào mong manh bị bóp chặt làm toàn thân cô căng thẳng, bật ra tiếng rên rỉ:
- A… Mặc Nghiên… đừng… ân… làm ơn..

đau em.

A….

Mặc Nghiên cúi xuống ngậm lấy một bên mà thưởng thức.

Sự mềm mại, núng nính đàn hồi tràn ngập trong miệng hắn.

Điểm cứng rắn duy nhất cà lên mặt trên vòm họng tê dại.

Lưỡi hắn đảo quanh nó chơi đùa, hút lấy.

Âm thanh Hiểu Linh áp lực bên tai:
- Mặc Nghiên…Mặc Nghiên..

Hắn chơi đùa hết bên này đến bên kia.

Bàn tay chậm rãi vuốt ve bụng nhỏ rồi xuống phần tư mật nhất.

Mặc Nghiên từ bên ngoài vuốt ve… Nơi đó ban đầu chỉ ấm áp, dần dần trở nên ẩm ướt hơn.

Hắn rốt cuộc chán ghét cái lớp vải kia nên kéo xuống.

Một sợi dây óng ánh nối dài giữa lớp quần lót và nơi ấy.

Hiểu Linh đã đủ ướt để một ngón tay hắn lập tức có thể đi vào thông thuận.

Hiểu Linh cảm nhận thấy ngón tay thon dài của Mặc Nghiên đã đột nhập vào nơi tư mật của bản thân mà bắt đầu chậm rãi ma sát.

Ngón tay vào rất sâu.

Cả bản tay chạm lên nơi đó nóng rực.

Những ngón tay khác như có như không chạm vào hậu đình khiến cô căng thẳng.


Thêm một ngón nữa….

xoay tròn…
- A…
Hiểu Linh cong người vì cảm giác kỳ lạ đó, cánh tay vô thức muốn đẩy bàn tay của Mặc Nghiên ra.

Nhưng đột nhiên chúng tăng tốc….

khiến cô hoảng hồn:
- Mặc Nghiên..

Mặc Nghiên… đừng… quá..

quá nhanh…
Hai ngón tay cùng lúc ra vào tạo ra những âm thanh òm ọp gợi cảm.

Vừa ra vào, chúng vừa đảo loạn bên trong đó, cọ sát vào thành thịt mềm mại.

Mặc Nghiên gia tăng tốc độ, tay khác vừa chạm đến được hạt đậu liền trực tiếp nghiền bóp.

Hiểu Linh hai tay bấu chặt lên vai hắn, cả người kích động bật thành tiếng vừa kích động, vừa khốn khổ:
- A..

đừng..

đừng… sẽ chết mất…
Hiểu Linh lập tức cao trào sau sự tập kích bất ngờ hạt đậu của Mặc Nghiên.

Anh ấy thật quá ác khi hạ thuốc mạnh như vậy cho nơi mẫn cảm đó.

Dịch yêu phun ra như suối.

Toàn thân tê dại…U cốc co giật liên hồi.

Nhưng không để cho cô hồi thần.

Mặc Nghiên đặt tiểu đệ đã sẵn sàng ngay cửa u cốc mà đẩy vào.

Tầng tầng thớ thịt, hàng ngàn miệng nhỏ nơi đó bị hắn đẩy ra để đi vào công thành chiếm đất.

Phần đầu vừa vào lọt… Hắn cắn răng đẩy mạnh ngập lút cán ngay lần đầu tiên rồi bị khoái cảm bó chặt, cắn nuốt xông thẳng lên óc.

Vừa cao trào, u cốc vô cùng mẫn cảm chưa kịp nghỉ lại sức thì bị một thứ khổng lồ xỏ xuyên, đâm đến tận tử cung căng tức đến cực điểm.

Thứ đó nóng rực, to lớn như muốn xé toạc nơi bé nhỏ này ra.

Không được… phải đẩy nó ra….

U cốc liên hồi co bóp như muốn đẩy thứ dị vật kia ra bên ngoài.

Thứ đó giống như bị đuổi ra… chậm rãi rút lui nhưng chưa được bao xa lại nhồi vào nhanh..

mạnh..

ác liệt.

- Mặc Nghiên… quá..

quá nhiều..


sẽ nứt mất..

Hiểu Linh nức nở..

Mặc Nghiên cúi xuống hôn lên đôi môi ấy..

vẫn tiếp tục khi rút thì chậm..

lúc đẩy vào thì nhanh để khiến cô có thời gian thích ứng một chút.

Giọng khản đặc đầy dục vọng bên tai:
- Sao có thể… lần trước chúng rất vừa vặn… Nơi đó cắn anh rất thích..

em biết không.

Ấm áp..mềm mại.

Từng lớp từng lớp trong đó ma sát cùng anh sướng tê dại cả người.

Đời này cũng không muốn rút ra nữa.

Khi thấy ra vào hoàn toàn thông thuận, Mặc Nghiên bắt đầu tăng tốc nghiền ép.

Chín nông một sâu là cái quỷ gì.

Nơi đó mất hồn như vậy.

Phải sâu toàn bộ… sâu đâm tới tử cung của cô ấy luôn mới sướng.

Toàn bộ phân thân được nơi ấm áp đó bao bọc matxa mới là thích nhất.

Hắn vừa tăng tốc ra vào vừa thay đổi mỗi lần một chút góc độ để có thể va chạm tới nhiều nơi bên trong đó nhất.

Đột nhiên hắn đụng tới môt chỗ nào đó có chút rắn hơn bình thường, Hiểu Linh lập tức căng thẳng toàn thân bấu chặt tay xuống ga giường.

Mặc Nghiên mỉm cười… điểm G trong hướng dẫn đây sao.

Hắn chậm rãi rút ra.

Rồi ngay sau đó như một chiếc máy đóng cọc liên tiếp liên tiếp ra ra vào vào chạm đúng điểm đó.

Hiểu Linh bật khóc thành tiếng, giọng khản đặc vì la hét:
- Không… Mặc Nghiên..

dừng lại… A…a… không được..

Mặc Nghiên.

Hiểu Linh bị đâm đến cao trào..

Trước mắt bây giờ chỉ có pháo hoa..

Khuôn miệng không thể khép lại nhễu ra một dòng nước *** **.

Toàn thân phủ lên màu hồng đỏ dục vọng.

U cốc siết chặt, điên cuồng co giật khiến Mặc Nghiên cũng không thể làm gì chỉ để yên hưởng thụ cùng..