Nữ Phụ Văn: Mệnh Sát Cô Tinh

Chương 17: "Dơ bẩn"




Đang thiu thiu ngủ, Nhược Vũ nghe thấy tiếng mở cửa nhẹ nhàng, tưởng là Ninh Nhi nên không phòng vệ, nhắm mắt lên tiếng.


"Ninh Nhi, ta không cần người trông nữa đâu, muội về ngủ đi!"


Bóng đen sựng lại một chút rồi vẫn tiếp tục đi về phía nàng, lúc này từ từ lật người quay lưng ra phía ngoài. Ánh trăng bị mây che khuất lộ ra, chiếu ánh sáng nhần nhạt qua cửa sổ, thân hình cao lớn của nam nhân hiện lên phía bức tường, nàng lúc này he hé mắt chợt bừng tỉnh nhưng đã không kịp.


Bờ môi lạnh buốt phủ lên môi nàng, bàn tay to lớn thô ráp giữ  người nàng xoay lại. Chỉ trong chốc lát đã nằm đè lên, khóa chặt nàng lại. Mùi rượu từ người  Tích Phong xộc vào mũi nàng, mở trừng mắt nhìn nam nhân trước mặt, Nhược Vũ nghiến răng, lấy sức kêu lên.


"Ngụy.....Tích......Phon.....ummm.....ummm"


Hắn lại càng siết chặt, bàn tay không an phận luồn vào bên trong. Nhược Vũ lúc này vừa hoảng hốt, vừa lo sợ, luống cuống nhớ mấy thế võ phòng thân A Lạc dạy, nhanh nhẹn nhấc mạnh chân lên, nhưng sức nữ không thắng nổi sức nam huống hồ nàng hiện giờ đang bị thương, nên nhanh chóng bị hắn chặn lại, còn tiện tay luồn xuống dưới. Nàng lúc này thật sự hoảng sợ, cắn mạnh vào môi hắn đến bật máu,  phải đưa tay lên che miệng, nhân lúc đó nàng cố hết sức hét to.


"NINH NH.....ummm...umm"


Chưa dứt lời liền bị hắn cưỡng hôn, nàng dùng hết sức rút tay đang bị khóa chặt đánh liên hồi vào người hắn, thậm chí cào cấu, dùng mọi cách khiến hắn dừng lại nhưng vô dụng. Tay hắn vẫn sờ soạn khắp người nàng, chậm rãi mân mê cơ thể  chằng chịt sẹo. Tủi nhục, ấm ức không còn mà lần này là tức giận, tức giận vì hắn dám làm vậy với nàng, vừa ra lệnh cho người đánh nàng đến nỗi nằm liệt gần tháng, giờ lại tìm cách ân ái với nàng. Sỉ nhục lòng tự tôn và nhân phẩm của nàng một cách quá đáng!


Hắn như một con mãnh thú, hành xử không suy nghĩ và rất thô bạo, xé nát y phục của nàng vứt xuống sàn. Nàng dùng hết sức kháng cự mà không thể, nụ hôn điên cuồng của hắn muốn cắn nát môi nàng, có vẻ hắn không để ý hơi thở của nàng ngày một yếu, kiệt sức nàng buông xuôi, mặc kệ hắn muốn làm gì hắn làm. Trong cơn mê man, hắn thì thầm tên một nữ nhân rồi cúi xuống hôn nàng, nụ hôn nhẹ nhàng, nâng niu. 


"Lam Kì..."


Từng giọt nước mắt lăn dài trên má, Nhược Vũ căn chặt môi để không phát ra tiếng, đến tận lúc này người hắn gọi vẫn là Lam Kì. Tại sao vậy? Đáng lẽ được ngủ với người mình yêu phải là điều hạnh phúc.....Tại sao tim nàng lại đau thế này?.......Nhược Vũ thiếp đi. 


Sau đêm hoan lạc đó, nàng thất tiết mà người làm điều đó lại là người hận nàng nhất nhưng là người nàng yêu nhất!


Sáng sớm, ánh sáng nhẹ chiếu vào mắt khiến Tích Phong nhíu mày tỉnh dậy, miệng lầm bẩm.


"Hôm qua uống nhiều quá rồi......đau đầu quá.....Đây là....đâu? Lam.....K...."


Nhìn sang bên cạnh thấy Nhược Vũ người không một mảnh vải rồi lại nhìn sang mình, hắn hốt hoảng mặc quần áo chạy như bay ra ngoài. Hắn lo lắng vì  Lam Kì đã ngồi chờ hắn cả một đêm ở Hạo Long cung, mặc kệ vết thương của nàng lại chảy máu, hắn vẫn tức tốc phi ra cửa. Tích Phong vừa rời khỏi, Nhược Vũ liền mở mắt.


Ninh Nhi thường dậy rất sớm, vừa mở cửa đã thấy Tích Phong quần áo không chỉnh tề, phi từ viện tử Nhược Vũ phi ra, ấm trà trên tay liền rơi xuống, mặt cắt không giọt máu chạy về gian phòng của Nhược Vũ. Đến nơi như không tin vào mắt mình, Ninh Nhi lấy tay che miệng, mắt trợn tròn, khóc không ra tiếng. Nhược Vũ thu người ngồi một góc, toàn thân bầm tím, chỗ nào cũng có vết hôn, chứng tỏ một đêm xuân mãnh liệt vừa diễn ra, nàng khóc, ra sức lấy tay cào những dấu hôn trên người mình,  nói không thành tiếng, da bị nàng cào sứt sát hết cả. Y phục rách tơi tả vứt dưới nền đất. Tiếng nấc nghẹn lại khi nhìn thấy Ninh Nhi, Nhược Vũ sợ hãi co người vào trong chăn, không muốn Ninh Nhi nhìn thấy cảnh đáng xấu hổ này, luôn miệng la hét.


"AAAAAAAAA, Tránh ra....đừng nhìn mà......ta xin ngươi đừng nhìn.....đi ra đi.....đừng nhìn mà!"


Đám A Tử nghe thấy cũng chạy sang, sững người nhìn Nhược Vũ như điên loạn đuổi bọn họ ra ngoài. Ninh Nhi nói tên một người, họ tức giận đến phát điên, gào lên.


"NGỤY TÍCH PHONGGGGGG"


Muốn xông ra ngoài tìm hắn mà trút giận, nhưng bị Ninh Nhi ngăn lại.


"Chuyện này càng ít người biết càng tốt."


 A Linh với A Hương không chứng kiến nổi cách đó, trốn ra gian chính mà khóc, ngay cả A Tử, A Lạc và A Hoành vốn mạnh mẽ cũng âm thầm rơi nước mắt. Ninh Nhi chậm rãi đi lại phía nàng, càng bị nàng phản kháng kịch liệt, ném đồ vào người, nhưng vẫn mặc kệ ngồi xuống giường ôm nàng vào người, giọt nước mắt nóng hổi của Ninh Nhi giúp Nhược Vũ tỉnh táo lại, nhưng nàng lại khóc to hơn, tiếng khóc thê lương, nức nở phát ra từ Nhã Ngọc cung ai oán và ám ảnh. Nhược Vũ gào khóc trong bất lực, dốc hết ruột gan mà khóc. Vừa khóc vừa luôn miệng hỏi tại sao.


"Tại sao.....tại sao lại......đối xử ....với ta như vậy......rốt cuộc là tại sao......hic hic hic......Ngụy Tích Phong......ngươi ghét ta....cơ mà.......tại sao lại....như vậy......"


Đúng...tại sao vậy...hắn có thể một đao giết chết nàng.....vậy tại sao lại hành hạ nàng đau đớn như vậy.....?


Cuối cùng một lúc lâu  Nhược Vũ thôi khóc nhưng tinh thần lại trở nên không ổn định, ngồi một chỗ lẩm bẩm.


"Ta bẩn lắm....toàn thân đều bẩn.....khinh tởm lắm......không sạch sẽ nữa......như vậy mẫu thân sẽ không vui.......ta bẩn lắm đừng lại gần ta.......ta khinh tởm lắm.......đừng nhìn.......tởm quá.......rửa không sạch......mấy vết này....vẫn còn......không muốn nhìn....."


Nàng cảm thấy bản thân mình thật khinh tởm, ra sức nguyền rủa chính mình dù Ninh Nhi đã tắm rửa, bôi thuốc vào vết thương của nàng nhưng nàng luôn cảm thấy bẩn, bẩn không thể rửa sạch được, luôn miệng bảo Ninh Nhi nấu nước, muốn đi tắm. Tắm cho Nhược Vũ, Ninh Nhi phải trông chừng cẩn thận không nàng lại chà xát mạnh khiến vết thương nhiễm trùng. Nhược Vũ vừa thiếp đi vì mệt được một lúc thì công công bên cạch hắn đến báo tin.


"Hoàng Quý Phi nương nương, Hoàng thượng  bảo nô tài đến, báo cho người một tin. Từ hôm nay người sẽ chuyển đến Lục Phù Cung. Nô tài xin cáo lui."


Lục Phù cung không phải là........lãnh cung sao!?