Nữ Phụ Văn: Mệnh Sát Cô Tinh

Chương 16: Lãng quên




Họ ngày đêm chăm sóc Nhược Vũ rất tỉ mỉ, cứ 4 tiếng A Linh thay băng một lần, dù cho có trùng vào 1 giờ sáng vẫn thắp đèn, lấy thuốc cẩn thận thay cho nàng, có những vết thương khá sâu chảy ra dịch, băng bị dính vào đó, không làm nhẹ tay, Nhược Vũ sẽ rất đau đớn. A Hương và Ninh Nhi đảm nhiệm chuẩn bị thức ăn cho mọi người , thường thì đến giờ Ninh Nhi sẽ đến Ngự Trừ phòng lấy đồ nhưng sau việc ở cổng thành khẩu phần của Nhã Ngọc cung bị ăn bớt không ít, thức ăn không là đồ nguội cũng là bị thiu, thậm chí nhiều lúc còn không có phần của. Nhược Vũ đang bị bệnh ăn những thứ không chất dinh dưỡng và không cho người ăn này không biết khi nào mới khỏi bệnh. Tức giận, Ninh Nhi cùng A Hương phá tanh bành Ngự Trù phòng, coi như cảnh báo như nô tỳ không biết điều, dù Nhược Vũ bị thất sủng nhưng đường đường vẫn là Hoàng Quý Phi của Đại Thuận, cương vị trong Hậu cung chỉ sau Hoàng hậu. Đám người đó coi như biết điều ,những lần sau không dám làm càn nữa, khẩu phần luôn luôn đầy đủ, thậm chí còn thừa. Hái thuốc, đi trộm bông băng , nhiều lúc còn phải đánh nhau với thích khách là của A Tử, A Lạc, A Hoành. Trong thời gian Nhược Vũ bất tỉnh, ngày nào cũng có vô số thích khách đến ám sát nàng, chúng hành sử một cách lộ liễu, hết sức trắng trợn. Cả hậu cung ai cũng biết nhưng không quan tâm, Nhã Ngọc cung mấy ngay đầu luc nào cũng bận rộn, nửa đêm lại có tiếng chém giết, sáng hôm sau thì một đống xác chết được khiên đi. Tích Phong cùng Lam Kì dạo này bặt vô âm tín, ngay cả việc thích khách lần đầu tấn công chấn động hậu cung, chắc chắn Lam Kì và hắn cũng biết, nhưng mặc kệ, thích khách vào rồi cũng chết đi ra nên dần dần cũng thưa lại rồi biến mất. Nhã Ngọc cung ngày càng lạnh lẽo, u ám, có chút gì đó đau thương, không biết từ lúc nào trở thành cấm cung,không ai dám bén mảng tới.


Nhược Vũ bị mất máu rất nhiều, gần như không còn cơ hội sống, tim đập rất nhẹ thậm chí có lúc còn ngừng đập vì lượng máu không đủ, các mạch máu chảy cũng khá chậm, có khi bị tắc lại, A Linh phải vận công lực ép cho máu tiếp tục lưu thông, cứu lấy tim đang hấp hổi. Nàng bất tỉnh hơn 3 tuần gần một tháng, lúc đó đã cuối đông chuẩn bị lập xuân. Sáng sớm, mặt trời mới nhô lên, đám A Tử cùng Ninh Nhi ngồi uống trà ngoài bàn đá dưới gốc bàng trước cửa phủ, ai nấy đều ủ rũ, ảm đạm. A Linh đưa tay lầm nhẩm trong miệng tính thời gian, cũng sắp 4 tiếng rồi, chậm rãi đứng dậy đi lấy nước ấm cùng thuốc Ninh Nhi sắc sẵn trên bếp bước vào gian Nhược Vũ ngủ. Vừa bước vào đã thấy nàng mở mắt nhìn xung quanh rồi dừng lại ở A Linh, A Linh cũng nhìn thẳng vào mắt nàng, 4 mắt nhìn nhau. 


 Cạch 


"AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA"


Tiếng chậu rơi cùng tiếng hét của A Linh khiến đám A Tử giật mình, A Lạc đang nhàn nhã uống trà mà cũng bị sặc, tức tốc chạy vào. Đến nơi thấy A Linh đứng bất động, khinh ngạc nhìn về phía giường, nàng vẫn nhắm mắt ngủ.Cả lũ nhìn A Linh thắc mắc, nhìn lại thấy Nhược Vũ còn đang nhắm mắt, cô hoảng hốt, lắp bắp nói.


"Tiểu...th....thư tỉ...tỉnh roi...rồi..."


"Muội bị sao vậy ? Tiểu thư còn đang nhắm mắt mà?"


A Hương nhanh chân chạy lại bên giường, cúi mặt sát lại nhìn Nhược Vũ, rồi quay lại trả lời A Linh, nhưng vừa liếc mắt lại đôi ngươi đen nháy của nàng đã đập vào mắt, A Hương phản ứng nhanh hơn A Linh, bật ngươi ra hét toáng lên.


"AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA"


Lần này thì cả lũ tụm lại xem, đôi mắt đen láy của nàng nhìn họ chằm chằm, Ninh Nhi thấy nàng tỉnh liền bật khóc.


"May quá, may quá......nương nương tỉnh rồi...."


Mặc dù đã tỉnh nhưng nàng vẫn chưa thể đi lại, hay nói chuyện, phải mấy ngày sau mới có thể nói chuyện và ngồi dậy. Nhưng sau lần đó, Nhược Vũ sụt cân rất nhiều, gương mặt xanh xao, trắng bệnh, nhiều lúc ánh nắng chiếu vào khiến nàng dường như trong suốt, động vào sẽ biến mất. Cơ thể nàng chằng chịt sẹo đến đáng sợ, những bộ bồ ngắn đều được vứt hết, giữ lại mấy bộ cao bổ và dài quá người nàng, như vậy mới che hết được chỗ sẹo.. Nghỉ ngơi mấy tháng Nhược Vũ cuối cùng cũng có thể đứng dậy bị lại, nhưng sức khỏe của nàng thật sự quá yếu, đi một chút là mệt, không thể đi nhanh hay chạy. Bệnh phong hàn lại nặng hơn, tái phát thường xuyên hơn, lần này Nhược Vũ tuyệt đối không thể học võ được nữa, chỉ có thể đi lại cho máu lưu thông nhưng cũng không quá 1 tiếng. Đồ bổ trong cung không dành cho nàng, Ninh Nhi có đến Ngự Trừ phòng hay Hán Thảo phòng cũng bị đuổi đi nên sức khỏe nàng cải thiện rất chậm, may mà mấy vết thương sâu đã đóng vảy, còn lại đều đã khỏi nhưng để lại vô số sẹo. Mỗi một vết đều nhắc nàng nhớ lại là đắng cay, tủi nhục, phải khắc vào tận xương cốt không bao giờ quên. 


Khi Nhược Vũ có thể tự mình đi lại như bình thường, không cần người khác đỡ, trời đã lập xuân. chuẩn bị vào ngày lễ quan trọng nhất trong của Đại Thuận, mỗi năm chỉ có một lần, là lễ Tái Xuân và Đoàn Viên. Không khí trong cung nhộn nhịp hẳn lên, cung nào cũng được phát trang sức, quần áo mới. Nhã Ngọc cung mới đầu không được phát,  Ninh Nhi cùng A Hoành phải tự đi tới Mại Y phòng cuối cùng cũng miễn cưỡng lấy được một bộ, khi mang về lại phát hiện đó không phải trang phục của Hoàng Quý Phi , bộ đồ đó rẻ tiền, chất liệu cũng là kém nhất, quan trọng là đồ của cung nữ. Ninh Nhi định đi đòi lại công bằng liền bị Nhược Vũ ngăn lại, bảo kệ nó, lễ đó năm nay nàng cũng không tham dự. Trong không khí vui tươi nhộn nhịp đó, cũng là lúc những vị phi tần trong Hậu cung bày mưu tính kế lại nhau, tất nhiên Nhược Vũ lại là ngoại lệ vì nàng thất sủng rồi, trong tay cũng không nắm Phượng ấn, trở thành tên vô dụng.


Nàng cũng không quan tâm mấy điều đó, ngày ngày ăn, ngủ, nghỉ, dưỡng thương thật tốt, không khí náo nhiệt ngoài kia dường như không liên quan đến bọn họ. Cả Hoàng cung, chỗ nào cũng bận rộn, trang trí màu sắc tưng bừng nguyên chỉ Nhã Ngọc cung là vẫn thảnh thơi chơi đùa, múa kiếm, và giữ nguyên. Lễ Tái Xuân diễn ra trong 15 ngày đầu năm, sáng ngày đầu tiên, dân chúng tụ tập đông đủ trước cổng thành nghe Hoàng Thượng đọc lời chúc, ai nấy đều vui vẻ, dường như sự việc lần đó chưa từng tồn tại mà Nhược Vũ lúc này đang ngủ, không biết gì hết. Tối hôm đó, cả Hoàng cung, quan lại đều tập trung ở đại điện mở tiệc tưng bừng, hồ hởi. Đại điện sáng bừng, rộn rã tiếng cười, tiếng ca hát, đàn múa, quên luôn sự hiện diện của một người có vị trí quan trọng trong Hậu cung,Nhược Vũ  rơi vào quên lãng, nhưng thôi cũng tốt, nàng muốn tận hưởng tốt thời gian yên bình hiếm hoi này. 


Đêm đã khuya, tiệc đã tan nhưng niềm vui phấn khởi vẫn còn dư âm trong lòng tất cả, ngay cả Nhã Ngọc cung, Nhược Vũ không mở tiệc nhưng ngồi cung đám A Tử và Ninh Nhi kể chuyện cười, ăn điểm tâm coi như mừng nàng tỉnh dậy, và đi lại được. Nhược Vũ đã thấm mệt muốn nghỉ ngơi sớm, Ninh Nhi nhẹ nhàng đóng cửa rồi đi về viện tử của mình,  không ngờ rằng một bóng nam nhân lảo đảo tiến vào sân, hướng về viện tử nơi Nhược Vũ đang nghỉ.