Nữ Phụ Văn Của Anime

Chương 79: Phản Nhẫn Itachi15






Tại sao, nee-chan yếu ớt như thế, sao anh cũng ra tay được?
- Đừng mà, anh ơi...!Đừng làm thế với cha, mẹ, nee-chan...
Anh luôn bảo em phải bảo vệ nee-chan, sao giờ anh lại giết chị ấy?
Sasuke ôm đầu la hét, Chiaki vội quay người ôm trọn cậu bé trong lòng...
- Itachi, dừng lại.

Đừng bắt Sasuke nhìn thấy những hình ảnh ấy...
Đến cô còn không chịu được, làm sao một cậu bé 9 tuổi chịu đựng được chứ...
- Tại sao, tại sao anh...
- Để ta xem khả năng của ta đến đâu._ Âm thanh băng lãnh cất lên, đôi mắt hạnh của Itachi xoáy thẳng vào hai đứa trẻ đang ôm nhau ngồi trên sàn...
Chiaki chỉ khụy gối, ngẩn người nhìn hai anh em tranh đấu...
Sasuke sau khi ăn một đấm của Itachi rất cuộc cũng biết sợ, cậu vội chạy ra phía cửa phòng...
- Đừng giết em...
Chưa chạy được bao nhiêu, Itachi đã lại lần nữa đứng trước Sasuke...
Thế nhưng cậu chưa kịp nói thì thì đã bị một bàn tay nhỏ bé kéo đi...
- Nee-chan...
- Sasuke, chạy trước đi, ở đây để nee-chan lo, được không?_ Chiaki quay đầu nở một nụ cười thật dịu dàng với Sasuke, sau đó đẩy cậu nhóc vào ngõ...
Đến khi nhìn thấy cậu nhóc đã chạy khỏi, cô mới đối mặt với Itachi...
- Nếu muốn xem khả năng của mình đến đâu, đấu với em một trận nhé?_ Cô cong môi mỉm cười đồng thời kích hoạt huyết kế giới hạn...

Đôi đồng tử đen thẫm của Itachi đột ngột co rụt...
- Đôi mắt đó...
Trong con mắt trong như mắt mèo kia, mỗi bên lại có một ký hiệu khác nhau...
Đôi mắt xanh trong ấy, nở rộ một bên là bông tuyết đầy mê hoặc...
Bên còn lại, là một bông tuyết liên kiều diễm...
Một bông tuyết băng giá, một một bông tuyết liên nở rộ trong hai con mắt xanh ngọc...
- Đến, nếu muốn hại Sasuke, xử lý em trước đã, Itachi!_ Chiaki nheo mắt, khẽ giơ tay...
Thanh katana tạo hình từ ánh trăng, bắt đầu hội tụ trong tay cô...
Itachi âm thầm ra quyết định, thẳng tay tấn công...
Giao chiến được mấy hiệp, anh có chút kinh hãi...
Cô nhóc này, vậy mà lại có thể đánh ngang với anh...
Chiaki cười nhàn nhạt, đột ngột buông thanh kiếm mình đang cầm trong tay...
Thanh kiếm trên tay Itachi, cứ như vậy mà đâm thẳng vào bụng cô nhóc kém mình cả một hai cái đầu...
- Sao đột nhiên...!em lại...
Lần đầu tiên Itachi run rẩy...
- Chẳng phải anh muốn kích thích Sasuke sao?_ Chiaki vẫn giữ nụ cười yếu ớt ấy, vươn tay và ôm choàng lấy người đang đâm mình...
Vốn dĩ, vốn dĩ anh cũng có ý định này, nhưng...
Chỉ là, anh không chắc liệu mình có đủ dũng cảm đâm thẳng vào cô ấy không...
Thế nhưng, tại sao cô ấy lại...
"Đinh! Độ hảo cảm tăng thêm 5%, tổng độ hảo cảm hiện tại là 76%"...
- Itachi, để em nói cho anh biết.

Em biết về anh còn nhiều hơn anh nghĩ đó...
- Em biết?_ Lần này, Itachi thực sự kinh hãi...
Trái lại, Chiaki chỉ mỉm cười, nhét cho anh cái gói bánh mình vẫn luôn ôm theo...
- Không sao, em tình nguyện mà.

Anh phải tự bảo vệ sức khỏe của mình đấy, nhớ phải ăn no mặc ấm biết chưa? Còn nữa, xin lỗi anh, Itachi! Cảm ơn vì đã đem em về đây...
Cánh tay cô run run, đặt lên mắt Itachi...
Truyền cho anh chakra trị thương...
Ít nhất cần phải triệt tiêu mầm mống gây họa từ trước đã...
Sau đó, hoàn toàn gục xuống...
"Tích, chỉ số sinh mạng ở mức báo động đỏ.

Khởi động chế độ chết lâm sàng!"

Cánh tay đặt hờ hững trên mắt Itachi chậm rãi trượt xuống...
Cô gái nhỏ bé, hoàn toàn dựa vào lòng anh...
Itachi cúi đầu, nhìn người trong lòng mình...
Cô bé ấy vẫn an tường như vậy, dường như còn có thể nhìn thấy nụ cười thấp thoáng gợn trên khóe môi...
Thế nhưng, đã không còn hơi thở nữa...
Là chính anh đã kết thúc sinh mạng của em...
Là chính tay anh đã kéo em vào mớ rắc rối này...
Xin lỗi em, Chiaki...
- Nee-chan...
Sasuke rốt cuộc vẫn lo lắng cho nee-chan luôn chăm sóc mình từ nhỏ đến lớn đành quay lại...
Lần này, cậu tận mắt nhìn thấy anh trai mình đâm thanh kiếm vào cơ thể yếu ớt của nee-chan...
.............................................
Khi Chiaki mở mắt, không mất nhiều thời gian để nhận ra mình đang ở bệnh viện...
"Akira, chúng ta cùng nói chuyện nhân sinh coi! Ai cần cậu ném tôi vào trạng thái chết lâm sàng hả? Tôi hoàn toàn có thể tự giả chết mà!" Cô càu nhàu với hệ thống trong lúc đang khó nhọc xuống giường...
"Vừa rồi chỉ số sinh mạng của cô tụt giảm quá mức cho phép, nếu không có thể sẽ chết thật!"
Chậc, Chiaki kiểm tra độ hảo cảm vẫn ở mức 76%, khẽ cau mày...
Bỏ đi, việc của cô hiện tại là Sasuke...
Nghĩ như vậy, Chiaki lập tức lăn xuống khỏi giường...
Đau...
Một kiếm kia đau muốn chết luôn, đau đến không thở nổi...
Cô xiêu vẹo mở cửa tìm Sasuke, cậu nhóc vậy mà ở ngay phòng bên cạnh...
Nhìn cái mặt hệt như đã bị sang chấn tâm lý kia, Chiaki không khỏi thở dài...
Cô khắc chế sự đau đớn trong cơ thể mình, nhẹ nhàng ôm lấy cậu nhóc...
- Sasuke, đừng có làm cái bản mặt đó.


Em vẫn còn chị mà, chị sẽ chăm sóc em, nhé?_ Cô cười khẽ, cảm nhận thấy cậu nhóc trong lòng đang ôm lấy mình...
Sasuke nhìn vết thương vẫn còn rỉ máu trên người Chiaki, không khỏi cau mày...
Phải rồi, giờ cậu chỉ còn nee-chan thôi...
Nhất định phải bảo vệ chị ấy, bằng bất cứ giá nào...
......................................
Cứ như vậy, lại qua được bốn năm nữa...
Trong khoảng thời gian này, Chiaki lại một lần nữa xoát độ hảo cảm của Sasuke, Naruto va Gaara đầy đến mức max luôn, tiếc là mục tiêu nhiệm vụ của mình lại biệt tăm biệt tích..
Còn có, cô đi làm chân chạy việc cho mấy hàng quán trong làng, rồi mở một tiệm ăn nho nhỏ để mọi người đi ngang qua mua...
Tiệm ăn vô cùng đắt khách, chỉ có khách không nghĩ ra món, chứ không có chuyện cô không làm được...
Tiền đủ để trang trải cuộc sống hằng ngày và đóng học cho Sasuke, thế là đủ rồi...
Chẳng qua, vào những ngày nào đó, cô gái nhỏ luôn đóng cửa hàng sớm...
Sinh nhật Sasuke là một bàn đồ ăn đầy cà chua, sinh nhật Gaara sẽ là bánh kem theo năm, sinh nhật Naruto thì đãi ramen...
Và một mâm bánh dango ba màu vào ngày mùng 9 tháng 6...
Sức mạnh của cô cũng dần tăng thêm theo thời gian, tỷ lệ thuận với mớ cân mà cô đeo bên người...
Đương nhiên là không có ai biết được về sức mạnh của cô đâu...
À, ngoại trừ hai cậu nhóc Sasuke và Naruto, bởi vì cô thường là người trị thương cho hai cậu nhóc ấy...
Kể từ ngày chuyển nhà đến gần nhà Naruto thì cậu nhóc kia đã thành khách quen của những bữa ăn trong nhà rồi...
Việc của cô là chờ đợi thôi, nhất định...