Nữ Phụ Văn Của Anime

Chương 169: Thanh Long Shin-ah29






Chiaki đột ngột bị ôm chặt, mũi cô đập vào lồng ngực của chàng trai trước mắt.

Chặt đến mức khiến cho cô phát đau.

Thế nhưng cô gái nào đó chỉ nhẹ nhàng vòng tay, khẽ vỗ về lưng của chàng trai kia.
Shin-ah muốn nói với cô gái này rất nhiều thứ, muốn kể với cô nghe thật nhiều, thật nhiều điều.

Nhưng rốt cuộc, tất cả những gì cậu có thể chỉ là ôm chặt lấy cô ấy, ôm chặt như muốn khảm cô ấy vào trong bản thân mình.
Trong lòng Thanh Long như có một âm thanh đang gào thét, nó nói phải giữ lấy cô ấy, nắm lấy cô ấy thật chặt.

Nếu không, cô ấy sẽ lại biến mất.
Âm thanh gào thét xuất phát từ cậu, từ chính cậu chứ không phải của Thanh Long.

Như thể ngọn lửa hừng hực tràn ngập nhớ nhung của cậu cuối cùng cũng đợi được dòng nước mát lành là cô ấy.

Và cái cảm giác này khiến Shin-Ah khó hiểu, cực kỳ khó hiểu.
Cậu vội vàng buông Chiaki ra, hơi sờ tay lên ngực, nơi trái tim mình đang đập.
Lạ thật đấy, sao chỗ này chứ đập không theo nhịp điệu nhỉ?
Chiaki sau khi được buông ra thì hít lấy hít để.

Không thể làm khác được, Tsuki ôm chặt quá, cô không có thở được.
- Kìa, mọi người tiếp tục hỏi đi chứ? Chẳng phải mọi người có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi tôi sao? Nếu không có ai hỏi thì tôi sẽ nói nhé?
- Vết thương trên vai muội khi ấy, là ai đã làm muội bị thương vậy?_ Sau khi Thanh Long lùi xuống, đến lượt Lục Long xuất trận.

- Vết thương? Huynh muốn hỏi vết thương nào cơ?_ Chiaki nghiêng đầu, khó hiểu hỏi lại.

Không hề biết lời nói của mình khiến cho người khác vô ý thức mà hít một hơi lạnh.
Ý của cô là thậm chí đến trên người mình có bao nhiêu vết thương cô cũng không nhớ hả? Cô nhiều vết thương đến thế sao?
- Đừng có giả ngây với huynh.

Muội biết rõ đó là vết thương ta băng bó cho muội cơ mà?_ Jae-ha cau mày.

Muội ấy vẫn cứ như vậy, vẫn luôn giấu đi những vết thương của mình.

Để rồi những người bên ngoài chỉ nhìn thấy cái nụ cười không tim không phổi kia mà chẳng biết bên trong đầm đìa máu tươi đến mức nào.
- À...!vết tên bắn đó à? Ừm...!muội quên rồi!_ Ngần ngừ một chút, cô gái nào đó chọn cách gạt phắt đi.
- Muội nghĩ ta dễ lừa thế sao? Đừng tưởng tùy tiện viện một cái cớ như vậy là ta sẽ bỏ qua!_ Jae-ha giận đến độ chỉ muốn tóm lấy cô nhóc này mà lắc lắc lắc cho tỉnh.

Nhưng rồi ngần ngại những vết thương chỉ vừa mới băng xong, đành trừng mắt nhìn thiếu nữ.
- Cái này...!thực sự, muội nghĩ muội không nên nói._ Chiaki rụt rè cất lời đề nghị, muốn Jae-ha bỏ qua việc này.
- Cho nên, muội vẫn nhớ vì sao mà muội bị thương?_ Tuy nhiên, chàng trai tóc xanh nào đó lại dồn sự chú ý vào một cạnh khác của câu chống chế kia.
Chiaki bị mấy con mắt lận nhìn mình, hoàn toàn không thể nào nói dối được.

Nhưng cái này đúng là không nên nói thật mà? Nói ra khéo sẽ bị ghét luôn mất!
- Là...!binh lính của làng Bạch Long._ Cuối cùng, cô gái nhỏ nhấp nhấp môi, mở miệng nói.
Lượng thông tin này hình như có chút lớn, lớn đến mức khiến cho mọi người ngơ ngẩn.

Sáu ánh mắt còn lại đổ dồn vào chàng trai toàn một màu trắng kia.
- Ta nhớ là khi ấy muội đã chạy rồi.

Vẫn bị trúng tên à?_ Kija cẩn thận nhớ lại, đúng là tộc nhân của mình đã bắn một tên.

Mặc dù cậu đã nói với họ là không cần phải đuổi theo nhưng không lẽ mũi tên đã cắm vào cô ấy?
- Ừ, vẫn trúng, còn trúng rất sâu.

Cho nên tôi mới nói là cái này không nên nói ra mà!_ Chiaki thở dài vò vò trán.
Những người còn lại cũng thở dài.

Ừ, cái này thực sự không nên nói ra!
- Đại khái thì sau khi bị bắn, muội đã đi liền mấy ngày liền, cho đến khi làng của huynh cứu được muội.

Đằng nào thì muội cũng đâu thể tự băng lại vết thương chứ? Cô gái nhỏ cong môi, cười xòa: Hơn nữa, thực ra cơ thể muội, tốc độ chữa thương của muội rất chậm.

Nên có hơi...

- Chẳng phải muội có thể tự trị thương sao? Ta nhớ mấy lần trước muội đã trị thương cho ta._ Kija nghĩ đến thứ ánh sáng màu lam nhạt tuyệt đẹp như màu lá non kia, hút mắt người khác vào nó.

Nghĩ đến nó anh bèn cất lời hỏi.
Sáu đôi mắt lại chuyển sang chăm chú nhìn cô gái với mái tóc vàng rực.
- Đúng là muội có thể trị thương, nhưng năng lực này không có tác dụng với chính muội.

Nói dễ hơn, muội có thể trị thương cho mọi người, nhưng không phải là cho muội._ Chiaki lắc lắc đầu chậm rãi nói.

Để cho lời nói của mình có sức thuyết phục hơn, cô tiến về phía Hak và vươn tay.

Ánh sáng dịu dàng màu lá non chậm rãi lan tỏa trên những vết thương được băng kín kia.
Chiaki lôi hết toàn bộ chakra trị thương của mình ra, quyết chí làm cho toàn bộ các vết thương trên người Hak trực tiếp đóng vẩy luôn.
Cảm nhận được cái luồng khí mát rượi chảy dọc quanh miệng vết thương, Hak khó tin lột băng vải kiểm tra.

Và khi được tháo băng, những vết thương bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy mà điên cuồng tự tái tạo, nhanh chóng khép miệng vết thương và kết vảy.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên với điều này, cho dù Bạch Long đã từng nhìn thấy nhưng vẫn cảm thấy chấn động.

Quá mức chấn động luôn ấy chứ! Vết thương nặng như thế này mà có thể tỉnh bơ khiến nó khép lại thì đỉnh đến mức nào chứ?
Sau đó, đối mặt với những con mắt sửng sốt kia, Chiaki lại thản nhiên lôi ra thanh kunai.

Sau đó trở ngược lại, cắm nó vào cánh tay của mình.
Máu đỏ chầm chậm chảy xuống, xuôi theo cánh tay trắng nõn, sự đối chọi này khiến người ta nhìn vào đã thấy gai mắt.

Tuy nhiên cô gái nhỏ nào đó chỉ dửng dưng, bắt đầu sử dụng chakra trị thương lên bản thân mình.
Dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, vết cắt chậm rãi ngừng chảy máu.

Và...
Chỉ thế thôi! Hoàn toàn không hề khép miệng hay kết vảy hay lành luôn, nó chỉ khiến cho máu ngừng chảy thôi.


Mặc kệ mọi người có nhìn kiểu gì đi chăng nữa, vết thương cũng chẳng suy suyển chút nào! Nó chỉ cầm máu thôi.
Khi mọi người đã nhìn chán nhìn chê, cuối cùng Chiaki cũng lôi ra bông băng và chậm rãi băng lại vết thương.
- Thấy chưa? Nó không có tác dụng với ta._ Nhàn nhạt tổng kết lại, cô gái nhỏ nhẹ nhàng mỉm cười, ra hiệu cho mọi người tiếp tục hỏi.
Nhóm Yona bảy mắt nhìn nhau, và rồi Jae-ha lại tiếp tục tấn công.
- Khi chúng ta ở Awa, muội đã ở trên tàu đúng không? Mũi tên màu bạc cùng lúc với Yona cũng là muội bắn? Người đỡ dao cho Yona cũng là muội?
Đối mặt với những câu hỏi này, Chiaki chỉ mỉm cười nhẹ nhàng.

Đôi khi thì sự im lặng cũng là một loại đồng ý.
Jae-ha mím môi, không khỏi thở dài một cái.

Cô nhóc này không ngờ lại làm nhiều thứ như vậy dù là giấu mặt.

Có điều...
- Vậy, huynh...!nhầm, tỷ, con rồng nước bảo vệ chúng ta khi ấy cũng là tỷ làm ra sao?_ Yoon tý nữa là lại gọi nhầm, cậu nhanh chóng sửa miệng.
- Hở?_ Chiaki khó hiểu nghiêng đầu nhìn mỹ thiếu niên kia.

Trong khi những người khác khi ấy vẫn còn tỉnh táo liền nhớ lại điều ấy.
- Khi ấy ta đã nghe thấy tỷ hét "thủy long".

Sau đó toàn bộ chúng ta đều được một con rồng nước che chở, để lại tỷ bên ngoài chiến đấu thôi._ Yoon kể tường tận lại vụ việc, những người tận mắt nhìn thấy cũng gật đầu lia lịa, xác nhận.
- Thủy Long? Ý đệ là...!cái này à?_ Vừa nói, Chiaki vừa lặng lẽ sử dụng năng lực...
Một chú rồng thu nhỏ đột ngột xuất hiện, quẩn quanh xung quanh cô gái đang ngồi đó.