Thẩm Nhược Giai vẻ mặt đau khổ thay đồng phục, không ngờ có ngày cô phải học lại cấp ba.
Mẹ ơi! Con muốn về nhà!
Thẩm Nhược Giai ra khỏi phòng, nhìn xung quanh trang hoàng bài trí xa hoa. Trong lòng cô phức tạp, nếu là trước kia, cô từng ước tỉnh dậy mình ở trong biệt thự. Nhưng giờ điều đó thành sự thật thì cô chỉ muốn về nhà.
Quả nhiên, ổ vàng ổ bạc cũng không bằng ổ chó nhà mình.
Đang lúc Thẩm Nhược Giai suy nghĩ thì một tiếng nói chen ngang.
- Chị làm sao vậy? Chị đã đứng ở đây tầm ba phút rồi đấy.
Thẩm Nhược Giai giật mình, nhìn thiếu niên đứng trước mặt. Thiếu niên 16, 17 tuổi, cậu rất tuấn mỹ mang theo chút tà mị. Vẻ đẹp có thể mê chết một đám thiếu nữ. Nhưng đáng tiếc tươi cười của cậu trong mắt Thẩm Nhược Giai trông thế nào cũng thiếu đánh.
Tên này là em trai cô, Thẩm Trạch Dương - tam thiếu gia.
Cô với hai anh em Thẩm Tinh và Thẩm Trạch Dương không phải anh em ruột, khác cha khác mẹ. Mẹ cô Phương Lê bệnh nặng mất lúc cô 10 tuổi. Tiếp đó, sau 1 năm, bố cô nhanh chóng cưới một người đàn bà khác tên Lộ Khiết. Lộ Khiết mang theo hai đứa con trai gả cho bố cô. Thẩm Nhược Giai vô cùng tức giận. Vì vậy cô đối với hai anh em càng thêm chán ghét. Cô càng chán ghét bố cô hơn, người đàn ông lạnh lùng đó cho dù mẹ mất, ông ta cũng chẳng có bi thương gì.
Và khi Thẩm Nhược Giai với Thẩm Trạch Dương gặp nhau, như là định mệnh, dù mới gặp nhưng cả hai đều chán ghét đối phương. Chỉ cần có cơ hội là cho đối phương chịu đau khổ. Tuy nhiên Thẩm Nhược Giai hầu như chưa từng thắng được Thẩm Trạch Dương. Vì vậy nên cô ngày càng chán ghét hắn.
Lúc đọc truyện, Thẩm Nhược Giai cũng vô cùng ghét tên này. Hắn tuy là 17 tuổi nhưng tên này quá tàn nhẫn, tinh thần có vẻ không bình thường.
Thẩm Trạch Dương chính là một trong những người làm nhân vật thụ đau khổ. Cậu cho thụ hi vọng rồi lại nghiền nát nó, đẩy thụ vào tuyệt vọng.
Cứ mỗi lần cậu hành thụ xong, cậu đều ôm thụ vào lòng, áy náy nói :" Xin lỗi, do anh quá yêu em"
Đọc tới đây, Thẩm Nhược Giai đều tức hộc máu.
- Chị sắc mặt không được tốt. Sao thế? Do tối qua bị anh cả bắt về à?- Thẩm Trạch Dương cười hì hì.
Thẩm Nhược Giai bình tĩnh nhìn cậu.
Tối hôm qua, Thẩm Tinh có thể đến chỗ đó tìm Thẩm Nhược Giai. Chắc chắn là do Thẩm Trạch Dương mách lẻo.
- À,xin lỗi. Do em lỡ lời nên anh hai mới biết chị ở đấy. Xin lỗi chị. - Thẩm Trạch Dương nói xin lỗi nhưng cười càng tươi.
Thẩm Nhược Giai:...
Haha, trong truyện tên này đã đáng ghét, ngoài đời còn đáng ghét hơn.
Thật là ngứa tay mà.
Thẩm Trạch Dương chờ mong muốn xem Thẩm Nhược Giai gào thét tức giận. Nhưng đáng tiếc, Thẩm Nhược Giai vô cùng bình tĩnh, chỉ nói một câu rồi đi xuống cầu thang.
- Không sao,lần sau đừng có nói lung tung là được.
Cô lười cùng thằng nhóc này cãi nhau.
Thẩm Trạch Dương ngẩn người.
Hôm nay, cô ta hình như trở nên hơi hiền?
Thẩm Nhược Giai ăn sáng xong, có xe đưa cô tới cổng trường.
Thẩm Nhược Giai có chút tiếc nuối, cô còn chưa nhìn thấy thụ. Bởi vì, lần trước Thẩm Nhược Giai không muốn đi cùng xe với cậu. Vì vậy thụ đành phải tự đi bộ tới trường.
Cô nhớ thụ vốn dĩ là một thiếu niên thiện lương, kiên cường. Đáng tiếc, cuối cùng...
----------
Trường Đông Hoa, Thẩm Nhược Giai xuống xe, đi tới lớp. Dọc đường cô cảm thấy vô cùng phức tạp, bị đám nhóc con mang sợ hãi nhìn, thấy cô là cúi đầu ngoan ngoãn chào.
- Chào buổi sáng, chị Giai!
.......
Tuy trường Đông Hoa là trường cho những con nhà giàu, họ đều có ngạo khí nhưng mà luận gia thế nhà họ Thẩm là một trong những nhà đứng đầu, vì thế không ai dám đắc tội vị tiểu thư ngạo mạn này.
Thẩm Nhược Giai :...
Cô muốn điệu thấp. Cô chỉ muốn làm người trong suốt thôi!
Thẩm Nhược Giai cố gắng bình tĩnh, tập thích ứng, ra vẻ kiêu căng.
Má ơi, thật là làm khó cô mà!
Thẩm Nhược Giai nhanh chóng vào WC. 10 phút sau, cô bình tĩnh đi ra.
Nhưng vừa đi qua WC nam, Thẩm Nhược Giai dừng lại. Cô bị tiếng ồn bên trong hấp dẫn.
- An Vũ Phong, cầu xin chúng ta đi!
- Haha, quỳ xuống cầu ông đây, ông sẽ tha cho mày!
- Haha.
- Quỳ đi!
An Vũ Phong? Đây không phải tên của nhân vật thụ à?!
Thẩm Nhược Giai kinh ngạc rồi không chần chờ đi vào. Cô thấy một đám nam sinh vây quanh một thiếu niên, thiếu niên cuộn tròn trên đất, cả người ướt đẫm, áo sơ mi trắng còn in rõ mấy dấu giày.
Thẩm Nhược Giai nháy mắt tức giận.
- Các ngươi đang làm gì vậy? Giỏi thì nói lại cho ta nghe!
Đám nam sinh giật mình, quay lại nhìn. Lập tức bọn họ đều vẻ mặt nịnh nọt lấy lòng :
- Chị Giai!
- Chúng em đang cho tên súc sinh này một bài học.
- Đúng đấy, ai bảo nó làm chị Giai khó chịu.
Nam sinh đứng đầu, coi như là người lãnh tụ tươi cười nói.
Nhưng lập tức cậu bị Thẩm Nhược Giai tát.
Bốp!
Cả đám vẻ mặt ngạc nhiên.
Nam sinh ôm mặt đau rát của mình, ngơ ngẩn nhìn Thẩm Nhược Giai.
Thẩm Nhược Giai lạnh lùng, gằn từng chữ :
- Nhớ kỹ, An Vũ Phong là người nhà họ Thẩm nhận nuôi, hắn là em ta, trừ ta, không ai được ức hiếp hắn! Cút!
Đám nam sinh sửng sốt nhưng nghe lời rời đi.