Nữ Phụ Truyện Pỏn Bị Bất Lực

Chương 2




4

Xe ngựa của phủ Thừa tướng chờ ở bên ngoài, tú bà không dám không thả người.

Tôi biết thế nào là cáo mượn oai hùm.

Chử Hoài Thâm vén rèm lên, nhìn thấy tám thiếu niên xinh đẹp phía sau tôi, mí mắt giật giật.

Tôi yếu đuối ôm chặt chăn.

"Chử đại nhân, tiền đã tiêu, không thể lãng phí."

Cho dù mang về bổ mắt cũng tốt lắm đó.

Chử Hoài Thâm trầm mặc.

Tôi nghe được tiếng lòng của hắn, khẽ thở dài, không hề có chút dấu hiệu nổi giận nào.

Thật sự là một người siêu siêu tốt.

Xe ngựa dừng ở cửa phủ Thừa tướng, quản gia lớn tuổi mừng rỡ như điên tiến lên nghênh đón.

"Nghe nói đại nhân dẫn theo một nữ tử xinh đẹp trở về, đây là lần đầu tiên đó, xem ra đại nhân thật sự đã thông suốt..."

Lời nói đột nhiên kẹt ở cổ họng, vẻ mặt ông ấy đỏ bừng chỉ vào một hàng thiếu niên xinh đẹp phía sau tôi.

"Đại nhân quả thật là im lặng thì thôi, vừa lên tiếng liền kinh người."

Chử Hoài Thâm vẫn chưa giải thích, vẻ mặt thản nhiên nói: " Sắp xếp cho họ đến tây viện đi."

Hắn xuống xe ngựa, duỗi tay về phía tôi.

Đây là muốn ôm tôi sao?

Vẻ mặt tôi hoang mang giơ tay lên, hắn thuận thế ôm tôi vào trong ngực.

Lòng bàn tay lạnh lẽo cách vải vóc chạm vào da thịt bên hông.

Tê tê nhức nhức còn có chút ngứa.

Cảm giác này... Dường như hơi quen quen.

Đầu của tôi choáng vàng, hôn mê bất tỉnh

Chẳng lẽ, độc mà Nhị Cẩu Tử hạ lại phát tác?

Tám người A Chiêu bó tay bó chân đứng trong phòng.

Tiếng lòng của bọn hò ồn ào đến mức làm tôi đau đầu.

[Cũng không biết cô ta và Thừa tướng đại nhân có quan hệ gì.]

[Trúng loại độc dược không thể giải này, thật đáng thương.]

[Đêm dài đằng đẵng, nữ nhân này cả đời cũng sẽ không nếm được loại chuyện thú vị kia.]

Thật sao, tôi không tin đâu.

Rõ ràng vừa rồi lúc được Chử Hoài Thâm ôm vào lòng, tôi vẫn là rất bình thường, cũng không cảm thấy lạnh.

Tôi vẫy tay với A Chiêu: "Hay là, ta thử lại?"

Bàn tay non nớt của tám thiếu niên lang đều đã bị tôi sờ tới chai sạn, nhưng tôi vẫn tâm lặng như nước.

Không sao hết, nhìn thôi cũng được.

Nếu không thể có được thì tôi cũng không cần nó nữa.

Làm một chiến binh trong sáng cũng không có gì không tốt.

Tôi cắn chặt răng, "Trên người các cậu có mang theo tiền không?"

"Cô nương muốn làm cái gì?"

"Đánh bài á."

Nếu không kiếm lại được tiền mua vịt, tôi sẽ không cam lòng!

5

Phủ Thừa tướng sáng rực suốt đêm.

Buổi sáng quản gia tự mình gõ cửa, bàng hoàng khi nhìn thấy tôi và bảy người khác đồng loạt có quầng thâm dưới mắt.

Chỉ là ông ấy nhanh chóng bình tĩnh lại, có trật tự dặn dò hướng đi của mấy người bọn tôi.

"Hai người các ngươi đi phòng bếp."

"Hai người các ngươi hầu hạ đại nhân tắm rửa."

......

Cuối cùng chỉ vào ta và A Chiêu: "Về phần hai người các ngươi thì đến nội thất chiếu cố đại nhân đi."

[Hai người này tướng mạo xinh đẹp, vừa lúc có thể để trong phòng giúp đại nhân nhà ta bồi bổ thân thể.]



Tôi? Bồi bổ thân thể cho Chử Hoài Thâm á?

Ông già này hơi thái quá rồi đấy.

Nhưng trong truyện pỏn, lại có vẻ như nó rất hợp lý.

Thân thể A Chiêu run rẩy thành sàng, lặng lẽ khóc bên tai tôi: "Ta không muốn hầu hạ Thừa tướng đại nhân, ta có thể trở về Nghi Xuân Uyển hay không?"

Nhìn cậu ta khóc đến rơi lệ như mưa, phụ nữ bình thường nhìn thấy đều sẽ đau lòng.

Nhưng không đợi tôi mở miệng, quản gia nghiêm khắc bẻ gãy lời nói của tôi:

"Mau câm miệng, đừng nói những lời tục tĩu kia!"

"Ta sẽ không cho phép hai người các ngươi cùng nhau hầu hạ đại nhân!"

......

Ừm thì... Vẫn còn rất thái quá.

Chỉ là.

Rõ ràng tối hôm qua tôi đã đồng ý với tú bà, hôm nay sẽ trả người lại.

Đây không phải hành vi buôn bán người sao?

6

Mấy thiếu niên giận mà không dám nói, yên lặng nhận việc tản đi.

A Chiêu được Nghi Xuân Uyển bồi dưỡng ra, mười ngón tay không dính nước dương xuân.

Còn tôi thì sao, tôi có siêu năng lực.

Nói một cách đơn giản, tất cả mọi thứ đều nằm ngoài khả năng của tôi.

Không biết gì khác ngoài việc đun sôi nước.

Sau khi liên tiếp ném nát mấy chén trà, tôi dại ra.

Quản gia tức giận thổi râu trừng mắt: "Cô nói cô xem, rốt cuộc cô có thể làm gì chứ!"

Tôi ngáp một cái: "Ngủ có tính không?"

Cơn giận của quản gia đột nhiên chấm dứt.

Mặt mày ông ấy hớn hở thúc giục: "Vậy thì làm cho tốt vào, đừng làm ta thất vọng."

【Ăn mặc đơn giản như vậy, giống như một cái khúc gỗ, đại nhân thật sự có thể động lòng sao? 】

Tôi cầm váy lụa mỏng như cánh tiêm do quản gia đặc biệt ra lệnh cho người đưa tới, vẻ mặt ngốc trệ.

Không phải là xã hội phong kiến sao, sao ông lão này còn cởi mở hơn cả tôi thế?

Đáng tiếc, chân tình này của ông, chung quy vẫn gửi sai người.

Đại nhân của ông, hắn ta không được.

Chỉ là cũng không sao, tôi sẽ coi như bưng trà đi tâm sự với chị em bạn dì vậy.

Chử Hoài Thâm đang phê duyệt công văn ở trước bàn.

Khi ngước mắt lên, ánh mắt dừng lại trên người tôi, sau đó nhanh chóng nghiêng đầu.

Là một chính nhân quân tử.

"Ngồi đi, không cần đa lễ."

Hắn xoa xoa mi tâm, dường như có chút bất đắc dĩ: "Là ta quên dặn dò lão Nghiêm, sau này cô cứ xem nơi này như nhà mình đi."

[Nhưng mà đối với bên ngoài thì nên lấy thân phận gì đây?]

Tôi nghe thấy tiếng lòng trong trẻo dịu dàng của Thừa tướng đại nhân.

Con người tôi, sợ nhất là gây thêm phiền toái cho người khác.

Vì thế tôi quyết định quỳ rạp xuống đất, dập đầu thật mạnh.

"Nếu đại nhân không ghét bỏ, ta xin nhận ngài làm nghĩa phụ ạ."

Chén trà trong tay Chử Hoài Thâm không vững vàng, rớt xuống đất bể nát vụn.

Vẻ mặt tôi hớn hở lau khô vết nước trên tay áo cho hắn.

"Nghĩa phụ đại nhân, ngài cũng thật không cẩn thận, chẳng qua không sao, về sau con sẽ hiếu kính ngài!"

Chử Hoài Thâm rút tay áo ra khỏi tay tôi.

Nụ cười nhạt nhẽo lộ ra cứng ngắc: “Nhìn ta rất già sao?"

Tôi nhạy bén nhận ra hắn đang tức giận.

Thẳng thắn mà nói, Chử Hoài Thâm tuổi trẻ tuấn mỹ, ôn nhuận nho nhã,nếu không phải thân có bệnh khó nói, đã sớm bị nữ chính nạp vào hậu cung rồi.

Trong tiểu thuyết tràn ngập những cảnh xôi thịt xì dầu này, Chử Hoài Thâm tựa như một dòng nước trong.

Tôi cần cái ô dù này.

Nhưng Chử Hoài Thâm đã hai mươi tám, thân thể này của tôi mới mười tám.

Nếu trơ mặt kết bái làm chị em với hắn, cũng khá là chiếm tiện nghi của người ta.

Tôi tập trung tinh thần, muốn nghe trong lòng Chử Hoài Thâm nghĩ như thế nào.

Nhưng thuật đọc tâm có chút thất bại, không nghe được gì cả.

Ngược lại Chử Hoài Thâm lắc đầu thở dài.

"Thôi, ta sẽ nói với bên ngoài cô là biểu muội từ dưới quên lên vậy."

"Vâng thưa đại biểu ca!"

Tôi mỉm cười ngọt ngào.

Gân xanh trước trán Chử Hoài Thâm nhảy dựng: "Có thể bỏ cái chữ đại kia đi được không?"

Ôi, sorry nhá.

Tôi quên mất cái từ này, sẽ chạm đến lòng tự trọng của một người đàn ông yếu đuối.