Nữ Phụ Truyền Kỳ

Chương 54: Nô lệ bỏ trốn




Trong xã hội này, từ khi nguyên tắc bình đẳng vàng bị phá vỡ bởi sự xuất hiện của kim loại thì đã bắt đầu hình thành hai giai cấp cơ bản là thống trị và bị trị.

Giai cấp thống trị xa hoa trụy lạc bao nhiêu thì giai cấp bị trị lại khổ cực bần hàn bấy nhiêu. Những kẻ thống trị có thể giẫm đạp lên giai cấp thấp không thương tiếc, phỉ nhổ họ, bóc lột sức lao động của họ, thậm chí là xâm phạm thân thể nếu bọn chúng muốn.

A quốc là một đất nước có nền khoa học kĩ thuật hiện đại tiên tiến bậc nhất, bên cạnh đó bọn họ còn có các loại vũ khí hạt nhân nguy hiểm cùng cực và nổi tiếng với một mức độ dân số đứng nhất thế giới. Tuy nhiên, A quốc là một trong số ít những quốc gia vẫn còn đi theo chủ nghĩa quân chủ chuyên chế quân phiệt khủng bố, tiêu biểu là hệ thống quân đội nghiêm ngặt thiện chiến khiến các quốc gia khác phải e dè.

Vì đi theo con đường quân chủ chuyên chế nên giai cấp đứng đầu A quốc chính là quý tộc và Hoàng Gia, bọn họ là trời trong mắt những kẻ bị trị. Có quý tộc thì tất nhiên sẽ có bình dân và nô lệ, đó là những con người dưới đáy xã hội, phải phục tùng mọi yêu cầu của giai cấp thống trị thì mới mong sống yên ổn được. Và có những khi, họ còn mong được chết hơn là phục tùng mệnh lệnh để được sống "yên ổn" trong thế giới không khác gì địa ngục này.

Trong một con hẻm nhỏ ít người qua lại, Lạc Song gắng gượng dùng đôi chân nhỏ bé đã mang nhiều thương tích mà chạy thật nhanh. Trên lưng bé còn cõng thêm một vật gì nữa, nếu nhìn kỹ thì mới phát hiện ra đó là một cô bé ốm yếu gầy trơ xương, nhưng bây giờ cô bé trông không khác gì một vật chết, quần áo rách rưới, tóc tai rũ rượi, trên người có nhiều vết đánh đập thậm chí là vết cắn cùng hôn ngân.

Từ trên cánh tay bỗng nhiên truyền đến một cơn điện giật khiến Lạc Song muốn gục ngã ngay tại chỗ, nhưng không biết lấy nghị lực từ đâu, bé cắn răng tiếp tục chạy chối chết bất chấp mọi đau đớn.

Trong lòng bé không ngừng kêu gào bản thân phải tiếp tục, bởi vì bé biết, nếu bé mà dừng lại thì kết cục chỉ có một, đó chính là bị lăng nhục tới chết. Bọn khốn kia đã gắn vào trên tay bé một thiết bị trừng phạt, khi bé bỏ trốn bị phát hiện thì cứ cách một phút, thiết bị đó sẽ phóng ra một luồng điện tích đi khắp cơ thể, từ từ tàn phá lục phủ ngũ tạng trong cơ thể của bé.

Bây giờ hai chân bé đã bị tàn phá hơn phân nửa, mất hết cảm giác, bé chỉ còn biết chạy trốn theo bản năng. Hơn nữa, trên vai bé vẫn còn có chị Bối, nếu bé bỏ cuộc, chị Bối chắc chắn sẽ không còn đường sống nữa.

Lạc Song là một cô nhi, từ khi có ý thức thì bé đã biết mình là một nô lệ thấp hèn, bên cạnh chỉ có chị Bối quan tâm chăm sóc từ nhỏ nên dù hai người không có cùng huyết thống nhưng bé vẫn xem chị Bối như người thân duy nhất của mình.

Nay người thân duy nhất bị bọn quý tộc khốn kiếp đó làm nhục đến nửa sống nửa chết, bé thật không thể chịu nổi nữa mà phản kháng. Nhân lúc mấy tên kia đang làm nhục chị, bé lao nhanh đến, trên tay cầm miếng thủy tinh đâm thẳng vào mắt bọn chúng rồi cõng chị chạy khỏi nhà.

Từ trên tay hiện lên một dãy số, cú phóng điện tiếp theo lại tới nữa. Hai trăm năm mươi sáu lần, tượng trưng cho hai trăm năm mươi sáu phút bé chạy đua với tử thần, hơn hai trăm lần phóng điện đã vượt xa khả năng chịu đựng của cơ thể bé, cuối cùng, bé cũng ngã gục thẳng xuống đất.

Trong miệng chỉ toàn mùi vị của đất và cát, một tay bé giữ chặt chị trên lưng, một tay cố gắng lết về phía trước dù gần như là không thể. Nhưng Trời không phụ lòng người, rốt cuộc bé vẫn trườn khỏi con hẻm đó trong trạng thái tê liệt toàn phần.

Bỗng lúc này, một đôi giày da đắt tiền sạch sẽ xuất hiện ngay trong tầm mắt khiên Lạc Song giật mình, dù đã cố gắng nhìn lên nhưng vì ngược sáng nên bé không thể nhìn thấy được gì cả. Trong đầu bé bây giờ chỉ có một suy nghĩ, nếu người này chính là quý tộc giống với bọn khốn kia thì làm sao đây?

Tiếp theo, trong tầm mắt bé xuất hiện thêm mấy chục đôi giày nữa, mặc dù nhìn không đắt tiền như đôi đầu tiên nhưng cũng thuộc hạng sang mà một nô lệ như bé không thể với tới. Nhịp chân của bọn họ có một quy luật rõ ràng, ngay cả lúc dừng lại cũng thập phần đồng đều, ngay lập tức, bé cảm nhận được có hàng chục con mắt đang nhìn chằm chằm mình.

"Hmmmm?"

Từ trên đầu vọng xuống một âm thanh hết sức nhã nhặn khiến bé sững sốt.

"Đây là địa bàn của ai?"

Người phát ra âm thanh nọ hỏi.

Một giọng nói khác lập tức cung kính trả lời:

"Thưa Boss, đây là khu vực trực thuộc Đường Gia, hiện tại đang do Đường Lão Nhị Đường Nghiêm quản lý."

"Ừm... Vậy biết phải xử lý thế nào rồi chứ? Chó thì phải trở về bên cạnh chủ nhân, đừng để nó đi lang thang cắn bậy bên ngoài, kẻo ngay cả chủ nhân cũng phải gánh tội giúp nó. Mang nó đi, đừng để đây làm bẩn mắt ta."

Người được gọi là Boss chậm rãi nói, ngữ điệu có vẻ nhẹ nhàng nhưng thật chất lại đang phán quyết tử hình cho một sinh mạng khác, hắn như một vị vương giả hàng lâm thiên hạ, tiện tay tiêu diệt đám sâu mọt đã làm ô uế mắt của mình.

Mà đám sâu mọt kia, không ai khác chính là Lạc Song cùng chị Bối của bé.

Như vậy, theo lời người này, bé và chị sẽ bị mang trở lại địa ngục kia sao?

Phải tiếp tục chịu sự đánh đập và nhục nhã của chúng mà không thể phản kháng được gì.

Phải chấp nhận bất kỳ mệnh lệnh nào, cho dù là chết đi chăng nữa.

Phải cắn răng nhìn từng người thân quen ngã xuống trước mắt mình do bị bọn khốn nạn kia làm nhục một cách bất lực.

Giống như chị Bối hiện tại, chị là một trong số hàng trăm hàng triệu nạn nhân bị làm nhục dưới bàn tay dơ bẩn của bọn chúng, trong khi đó, chị chỉ mới có chín tuổi mà thôi!

Một lũ táng tận lương tâm heo chó cũng không bằng!

Không cam tâm, bé không cam tâm!

Tại sao bọn chúng khi sinh ra đã là quý tộc nắm giữ sinh mệnh người khác, còn nô lệ như bọn bé phải bị chà đạp dù không làm gì nên tội?

Rốt cuộc là vì cái gì chứ??

Tất cả đều là một lũ khốn nạn!

"Aaaaaaaaaaa... "

Không biết lấy sức mạnh từ đâu, Lạc Song dùng tay nắm chặt lấy chân người trước mặt, dồn hết sức bình sinh mà cắn một ngụm thật mạnh vào đùi hắn.

Mọi người đều không ngờ tới nhóc con này lại còn nhiều sức như vậy, nhanh chóng chạy đến kéo con nhóc này ra. Nhưng điều làm người ta ngạc nhiên hơn nữa là dù có dùng biện pháp mạnh như thế nào đi chăng nữa thì con nhóc nô lệ này cũng không nhả ra.

Bọn người kia len lén nhìn sắc mặt của Boss, thấy hắn không rên một chút nào, mặt cũng không đổi sắc liền thầm kêu không ổn, nhưng bọn họ lại không thể chạy trốn, cuối cùng chỉ đành dồn hết sức mà kéo con nhóc này ra.

Hiện tại Lạc Song đã nhìn không ra hình người nữa, mặt mày bị đánh sưng như đầu heo, tóc cũng bị mấy người kia giựt đứt hơn phân nửa, chỉ duy có miệng là không thèm nhả ra dù chỉ một phân.

Ngay lúc bọn người kia lấy súng ra định giải quyết sạch sẽ thì vị Boss lại giơ tay lên ý bảo dừng lại làm bọn họ trợn mắt há mồm không hiểu ra sao.

"Này."

Vị Boss kia ngồi xổm xuống gọi, Lạc Song chậm rãi ngẩng đầu, nhưng vẫn giữ chặt miếng thịt đã đầm đìa máu trong miệng mình.

Bây giờ bé mới nhìn rõ dung mạo của hắn. Gương mặt mang phong cách châu Á góc cạnh sắc nét, mày kiếm sắc dài, đôi con ngươi đen trắng rõ ràng, mũi cao lai một chút của phương Tây và đôi môi mỏng bạc tình. Tất cả là một công thức hoàn hảo cho đứa con cưng của tạo hoá!

"Ngươi có muốn trở nên mạnh mẽ hay không?"

Vị Boss lại hỏi tiếp.

"Có muốn giẫm đạp lên lũ khốn họ Đường kia để báo thù cho người thân? Hoặc là... Thay thế vị trí của bọn chúng?"

Lạc Song im lặng nhìn hắn, tuy bé chỉ hiểu một phần nào đó lời hắn nói, nhưng cũng biết nó có ý nghĩa không tầm thường chút nào. Vì đang bận cắn nên bé không thể trả lời, chỉ dùng đôi mắt hiếu kỳ nhìn người trước mắt.

Hắn không tức giận vì bị bé cắn sao?

Như hiểu bé đang suy nghĩ gì, Boss đưa tay xoa đầu bé, nói:

"Không sao đâu."

Hmm, bây giờ là thời thế loạn lạc, hắn tất nhiên phải cố gắng thu càng nhiều "cỗ máy giết người" càng tốt, đặc biệt là người có tư chất ngoan cường như tên nô lệ này, tất nhiên sẽ không so đo một vết thương "nhỏ" trên chân.

"Tin tưởng ta, cô bé."

"Ta gọi Lãnh Tuyệt."

Là chủ nhân của ngươi trong suốt đời này, hỡi nô lệ thấp hèn kia!

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

#Hết chương 54:))

P/s:Lần đầu gặp mặt ố là la~~

-Gray-