Nữ Phụ Trọng Sinh Độc Thê: Tổng Tài Phúc Hắc Sủng Thê

Chương 13: " tử chiến "




Hàn Tuyết vừa trở về căn biệt thự, mau chóng về phòng. Vừa mở cửa, hình ảnh một cậu thiếu niên toàn thân nhuộm màu máu nằm trên chiếc giường trắng như tuyết liền ập thẳng vào mắt cô. Cậu ta nằm đó yếu ớt như một chú mèo nhỏ lại mạnh mẽ hệt như một chú báo. Bên giường, những dụng cụ dùng để xử lí vết thương đều được chuẩn bị đầy đủ. Hàn Tuyết không có gì là lúng túng mà giúp cậu xử lí vết thương trên người. Một lúc sau, vết thương được xử lí xong xuôi. Cô đi ra khỏi phòng, nhờ một người làm thay quần áo giúp cậu rồi tìm một căn phòng trống ngủ tạm. Tắm xong, nằm trên chiếc giường Hàn Tuyết thầm cảm thấy bản thân có phần may mắn. May mắn chính là tối nay cô đã ăn rất no, nên giờ mới không cảm thấy đói a! Tự cảm thấy mãn nguyện, cô liền muốn ngủ một giấc thật ngon.

Sáng ngày hôm sau.

Trong căn phòng ngập mùi thuốc khử trùng, cậu thiếu niên từ từ mở mắt. Ánh sáng từ bóng điện khiến cậu hơi nheo mắt lại. Sau một hồi cậu mới nhìn rõ mọi thứ xung quang, ở đây ngoại trừ có đồ nội thất rất đẹp ra thì còn có một... một cô gái.

Vừa nhìn thấy Hàn Tuyết cậu không khỏi giật mình, lại nhìn thấy cô đang cầm cổ tay mình liền vung mạnh cánh tay, thoát khỏi bàn tay cô. Cậu nhìn Hàn Tuyết bằng ánh mắt chứa đầy sự phòng bị.

Thấy cậu phản ứng thái quá, cô liền nhăn mày. Rõ là cô đã cứu sống cậu ta, vậy mà cậu ta lại đối sử với cô như vậy.

- Ai cứu cậu cũng bị đối sử như vậy?

Ánh mắt cậu ta đầy vẻ bướng bỉnh nhưng vẫn không vơi bớt sự cảnh giác. Hàn Tuyết nhìn cậu hồi lâu rồi lại nói.

- Đưa tay cho tôi nếu cậu không muốn bị nhiễm trùng chết.

Nói rồi cô chìa tay về phía cậu, tay kia đã cầm sẵn bông dùng để khử trùng. Cậu vẫn không đưa tay ra. Cậu ta như vậy Hàn Tuyết liền không kiên nhẫn cưỡng ép cầm lấy tay câu ta xử lí vết thương.

Cậu thiếu niên kia liền trừng mắt nhìn cô, liên tục giãy giụa. Hình như đụng vào vết thương, cậu ta liền đau tới tím cả mặt. Mỗi lần cô đụng vào, rõ ràng là rất đau mà cậu ta vẫn cắn răng chịu đựng, nhất quyết không kêu một tiếng nhưng qua vẻ mặt của cậu, cô hoàn toàn có thể thấy nó đau tới mức nào. Sau khi sử lí vết thương xong, đầu bếp có đưa lên phòng cô một bàn thức ăn.

- Tiểu thư! Mời cô dùng bữa.

Nói rồi họ liền đứng sang một bên. Hàn Tuyết nhìn bàn thức ăn, quả thực đúng là không chê vào đâu được. Cô cứ tưởng cái bàn trong phòng cô là để chưng bày nhưng xem ra cũng không phải không có chỗ dùng. Đưa mắt thấy có một tô cháo, cô lại nhìn về phía đầu bếp. Quả thực rất chu đáo nha!

Hàn Tuyết đứng dậy, vào phòng rửa tay rồi liền ngồi vào bàn. Vừa cầm đũa lên thì cửa phòng lại mở ra. Hai người áo đen liền cúi người xuống. Người kia vừa vào liền mở lời.

- Hôm nay cô thức dậy có vẻ sớm ha, phương pháp của lão đại xem ra rất hiệu quả.

Hàn Tuyết chỉ chuyên tâm thưởng thức món ăn nhưng chỉ cần nghe thôi là cô cũng biết  người vào là Tử Kì. Mặc kệ tên kia, cô căn bản là không cần quan tâm tới hắn. Thấy cô không để ý tới mình, Tử Kì mới chú ý tới người vẫn đang nằm trên giường, toàn thân băng bó kia. Hắn tiến lại ngồi phía đối diện cô.

- Cậu ta là ai vậy?

Hàn Tuyết vẫn không để ý, vậy là Tử Kì vừa tự nói tự nghe, tự suy diễn. Thấy hắn cứ luyên tha luyên thuyên cô liền phát cáu. Tiện tay đem bát cháo nhét vào tay hắn ta.

- Anh cầm cái này đút cho cậu ta ăn đi!

Tử Kì nhìn về hướng cậu thiếu niên kia rồi lại quay sang nhìn cô.

- Cô coi tôi là người hầu?

Hàn Tuyết thở dài.

- Anh còn phiền hơn cả người hầu.

Tử Kì lại nhìn cô.

- Cô.....Cô......

- Anh mau đi đi, dùng cách nào cũng được, miễn sao cậu ta ăn hết bát cháo đó. Coi như tôi xin anh.

Tử Kì cùng cậu thiếu niên kia mở to mắt trừng cô nhưng suy cho cùng Tử Kì vẫn là nghe theo lời của cô. Đúng như dự tính của cô, quả nhiên cậu thiếu niên kia ăn hết không chừa một miếng. Cô mới biết Tử Kì nhưng chỉ vừa gặp, cô liền có thể kết luận rằng người này 100% là kẻ lắm mồm. Nói nhiều như vậy ai có thể chịu được, nếu muốn yên tĩnh thì cậu thiếu niên kia chỉ còn cách cố mà ăn cho hết.

Hàn Tuyết ăn xong vừa lúc cậu ta cũng ăn xong. Theo đúng sự sắp xếp, cô hôm nay cũng phải luyện tập. Đang định theo Tử Kì đi tập luyện cô chợt dừng bước, quay đầu nhìn cậu thiếu niên bướng bỉnh kia.

- Tôi đi cả ngày, vậy cậu ta có được ăn cơm không vậy?

Tử Kì nhún nhún vai. Hàn Tuyết lại nhìn cậu thiếu niên kia tự mình trả lời.

- Chắc là không!

Vậy thì đành thôi. Cô lại nhìn Tử Kì.

- Anh tìm cách vận chuyển cậu ta tới nơi tập luyện giúp tôi, cảm ơn!

Nói rồi cô không chờ hắn trả lời mà cứ thế đi thẳng. Còn nữa cô nói là " vận chuyển " không phải  " đưa đi " vậy có ném cậu ta lên xe tai trở lợn đưa đến cũng được à! Người ta là người bệnh đó.

Hàn Tuyết thực sự không hiểu tại sao hắc đạo lại thích tổ chức cuộc thi với nhau làm cái quái gì. Muốn ra oai thì cứ thế mà đánh nhau, chẳng phải hắc đạo chính là kẻ thắng làm vua kẻ thua làm giặc sao?

Nói thì vậy nhưng cô vẫn " nghiêm túc " tập luyện. Tử Chiến diễn ra, Lãnh Hàn đã nhận được thiệp mời. Anh ta chuẩn bị một bộ lễ phục rồi đích thân đem đến cho Hàn Tuyết.

Mở cửa phòng ra, vốn sắc mặt của hắn rất tốt nhưng vừa nhìn thấy trên giường Hàn Tuyết đang chống tay ép cậu thiếu niên dưới người mình thì sắc mặt chợt đen lại, mà bên đó cô cũng nhìn thấy hắn liền nhẹ nhàng đứng dậy đi về phía hắn.

Còn chưa tới gần, Lãnh Hàn liền mạnh tay ném thẳng chiếc hộp đựng lễ phục về phía cô. Hàn Tuyết đưa tay bắt lấy một cách nhẹ nhàng. Lại nhìn tên mặt lạnh kia như một cỗ sát khí, tức giận rời khỏi phòng. Hàn Tuyết bĩu môi, nhún nhún vai. Tức giận cái gì chứ, cô đây còn chưa tức giận.

Hàn Tuyết cầm chiếc hộp. Lại nhìn về phía cậu thiếu niên kia. Cậu ta rất kín miệng, xem ra là đã trải qua huấn luyện, nhưng cô có thời gian, không vội. Hàn Tuyết cảm thấy tốt nhất vẫn nên giữ cậu ta ở bên mình. Đề phòng bất trắc vẫn hơn.

Thay xong lễ phục, liền có người dẫn Hàn Tuyết đi về phía một chiếc xe ô tô. Toàn thân xe bao trùm một màu đen đầy quỷ dị, màu đen tuyền từ thân xe như hòa vào cùng bóng đêm vô tận khiến người khác không khỏi rùng mình. Quả nhiên xe của lão đại có khác. Hàn Tuyết có lẽ đã quen nên tỏ vẻ thờ ơ, người dẫn đường kia liền tiến lên, mở cửa xe. Hàn Tuyết nhẹ bước vào. Cánh cửa đóng lại, cô cũng không để ý người bên cạnh làm gì, cô có chút mệt, liền dựa vào ghế, tạm chợp mắt.

Lãnh Hàn thấy được vẻ mệt mỏi của cô nhưng cũng không làm gì, chỉ yên lặng quan sát người con gái này. Cô rất đẹp, nhưng cả người lại toát ra sự quyến rũ, mị hoặc đầy nguy hiểm. Khí chất tôn quý tỏa ra từ người cô khiến người khác phải sợ hãi, ngay cả lúc này, hắn biết cô vốn không hề ngủ chỉ là tạm thời tĩnh tâm lại mà thôi.

Chiếc xe đi rất lâu mới dừng dưới chân một ngọn núi cách xa thành thị xa hoa. Khuất sau mấy ngọn núi cao, trong bóng tối lại tọa lạc một đấu trường rộng hàng nghìn mét, đèn điện sáng rực cả một vùng. Xe vừa dừng, Hàn Tuyết liền mở mắt. Cửa xe mở ra, Lãnh Hàn đã xuống xe, cô cũng bước xuống theo sau hắn. Hàn Tuyết chỉ nhìn lướt qua nơi này một chút rồi thu lại tầm mắt.

Nơi xa hoa thế này rất nguy hiểm nha, nhưng mà... thú vị quá!

Khóa môi Hàn Tuyết nhẹ vẽ lên một đường cong đầy quỷ dị. Hàn Tuyết và Lãnh Hàn được đưa đến một căn phòng có cửa kính trong suốt, ở trên cao hàng chục mét có thể nhìn thấy toàn bộ đấu trường. Trong căn phòng có lắp đặt thiết bị chiếu trực tiếp vô cùng hiện đại.

Hàn Tuyết nhìn về người đang ngồi bắt chéo chân trên ghế sofa, rồi đi về phía hắn, ngồi xuống đối diện.

- Một lão đại như anh muốn có cái gì thì cứ thẳng tay mà cướp, tham gia mấy cái này không thấy phiền sao?

Cô biết hắn nhất định không chỉ vì tranh giành địa bàn với Mặc gia mà còn vì một thứ đồ của họ mà đến đây.

Ánh mắt lạnh lẽo của Lãnh Hàn đảo qua người cô rồi nhanh như chớp liền thu lại. Cô biết cũng không có gì lạ.

- Tôi không thích ép buộc.

Hàn Tuyết nhìn hắn đầy khó hiểu, đã là hắc đạo rồi còn thích quang minh chính đại cái gì, nếu là cô thì cứ cướp về cho xong. Mà nghĩ lại cô bây giờ mình cũng đang tính là bị ép buộc đấy chứ. Nghĩ vậy Hàn Tuyết lại dùng ánh mắt đầy khinh bỉ để nhìn hắn.

Dường như hiểu được ý tứ của cô, Lãnh Hàn liền lên tiếng.

- Tôi chỉ uy hiếp cô, không ép buộc!

Hắn vừa nói lời này ra khiến Hàn Tuyết thiếu chút thì nhào lên đánh hắn một trận. Lời như thế mà anh ta cũng nói ra được, vô liêm sỉ đến thế là cùng.

Trong lúc chờ đợi thi đấu Hàn Tuyết ngoại trừ ngồi đó mắt to trừng mắt nhỏ với Lãnh Hàn thì cũng chẳng biết làm gì. Cô nhìn đồng hồ, còn 15 phút nữa là bắt đầu. Ngoài cử liền vang lên tiếng gõ nhẹ, giọng nói đầy cung kính từ ngoài truyền vào.

- Sắp bắt đầu rồi, xin Lãnh gia chủ cho người chuẩn bị.

Nói rồi người bên ngoài liền im lặng, dường như đang chờ ý kiến từ người bên trong. Lãnh Hàn trầm mặc một lúc rồi nhìn Hàn Tuyết, giọng đầy bá khí.

- Mau đi chuẩn bị đi.

Hằn Tuyết nhấp ngụm trà rồi liền đứng dậy mở cửa cùng người bên ngoài dời đi.

Nói là chuẩn bị nhưng cũng chỉ là thay sang một bộ trang phục dễ hoạt dộng hơn mà thôi. Hàn Tuyết vốn không thích mấy thứ quần áo bó sát mà họ chuẩn bị nên không thay đồ, người phụ trách thấy lạ.

- Cô không thay đồ sao, chỉ còn một chút nữa là bắt đâu rồi.

Hàn Tuyết mặt lạnh hờ hững đáp một câu đầy vẻ tùy hứng.

- Không thích!

Cô nói không thích, người phụ trách cũng chẳng biết phải làm sao, cuối cùng phải báo cho người của Lãnh Hàn. Không lâu sau bên ngoài liền đưa đến một bộ quần áo rộng rãi thoải mái màu đen. Lúc này Hàn Tuyết mới chịu thay đồ.

Người phụ trách nhìn cô rồi hỏi.

- Đồ chúng tôi chuẩn bị đều làm bằng chất liệu đặc biệt, có thể giúp cô tránh một số xây xước. Tại sao cô lại không mặc?

Hàn Tuyết nghe vậy liền liếc nhìn hắn đầy kiêu ngạo.

- Mặc vào có thể sẽ không chết sao? Nó có thể chống đạn, chống tên, chống thuốc độc hay chống được bom nguyên tử?

Người phụ trách im lặng. Cô nói thế thì tôi biết trả lời thế nào?

Cô liếc xéo hắn mấy cái rồi đi ra khỏi phòng hướng về phía đấu trường, lúc cô dời đi người phụ trách dường như nghe được tiếng nói mơ hồ vọng lại.

- Muốn thắng thì phải không sợ chết, kẻ không sợ chết mới có cơ hội chiến thắng!

Người phụ trách đứng ở đó rất lâu mới dời đi.