Ngay sau khi hôn ước bị hủy, cuộc họp báo diễn ra thuận lợi, người của Tiêu Ngạo trong thời gian ngắn hủy hết tất cả các bài báo gây ảnh hưởng xấu đã đăng trước đó.
Đạt được mục đích, hiện tại Hàn Tuyết lại được hưởng sự bình yên, chỉ là chẳng được bao lâu. Tiêu Ngạo mang đến cho cô một bức thư từ nước Mĩ xa xôi. Bức thư do Kiều Hân gửi, cô ấy có lẽ là người duy nhất Hàn Tuyết cho là người quen thân nhất nhưng cô ấy lại là hòn ngọc trong tay tổ chức ngầm chuyên ăn trộm. Nội dung ngắn gọn, chỉ là cô ta có nhiệm vụ khó hoàn thành cần Hàn Tuyết giúp đỡ, nói thẳng ra là cô ta muốn cô giúp trộm đồ. Hàn Tuyết không chút do dự, dứt khoát lấy điện thoại gọi cho Tiêu Ngạo.
- Đặt một vé máy bay đi Mỹ sớm nhất giúp tôi!
Không chờ đầu dây bên kia trả lời cô liền ngắt máy. Sau 20 phút, Tiêu Ngạo đã đứng trước cửa nhà cô. Hàn Tuyết không mang theo hành lí, mà chỉ mang một số đồ dùng tùy thân như điện thoại, hộ chiếu, chứng minh thư...Không thấy hành lí của cô, Tiêu Ngạo không có ngạc nhiên, ngược lại cảm thấy tâm trạng bớt vài phần khó chịu. Anh ta không thể cùng đến Mĩ với cô, nhưng cô không có hành lí mang theo có nghĩa là rất nhanh sẽ trở về, biết vậy anh cảm thấy vui lên đôi chút.
Anh mở cửa xe đồng thời hỏi cô.
- Bao giờ về?
Hàn Tuyết cúi người bước vào trong, trả lời câu hỏi của Tiêu Ngạo.
- Không quá hai ngày.
- Được! Vậy chúng ta đi.
Nói rồi chiếc xe phóng vụt về phía sân bay. Trước khi cô xuống xe Tiêu Ngạo vẫn không quên nhắc nhở.
- Đeo kính, mặc áo khoác vào, đừng để mọi người phát hiện ra cô, nhất là giới truyền thông, dạo này công ty rất bận, đừng kiếm chuyện.
Hàn Tuyết thấy anh quá rườm rà, lắm chuyện, liền không chịu được mà lên tiếng.
- Anh là mẹ tôi à?
Nói rồi cô định quay đi nhưng lại bị Tiêu Ngạo giữ lại. Mặt anh ta có vẻ tội nghiệp.
- Còn nữa, sang đấy đừng qua lại với mấy...mấy...tên đàn ông, đừng để họ chạm vào, như thế thì....
Hàn Tuyết không chịu được, tên này mỗi lần cô đi đâu một mình là hắn lại như bị ma nhập. Cô rút tay ra.
- Thì cái đầu anh ý!
Nói rồi cô đi thẳng vào trong sân bay. Anh ta vẫn chưa bỏ cuộc, gọi với theo cô.
- Còn nữa, nhớ chú ý an toàn, đặc biệt đừng qua lại với mấy tên đàn ông!
- Còn nữa...
Lần này mọi người đều quay mặt nhìn anh ta, nhận ra bản thân đang là trung tâm ánh nhìn, mặt anh liền đỏ ửng như trái cà chua, liền đóng cửa xe rời đi.
Sau mấy tiếng ngồi máy bay, Hàn Tuyết đã đặt chân tới Washington. Xuống máy bay, một cô gái tóc đen, khuôn mặt rạng ngời, xinh đẹp không tì vết, hai mắt sáng long lanh chạy về phía cô, cô ta chính là Kiều Hân.
- Angel....
Còn chưa nói hết câu, thì cô đã bị Hàn Tuyết bịt miệng.
- Cô muốn chết à? Ở Mỹ chỉ số nổi tiếng của cái tên Angela là cao nhất đấy cô biết không? Cô hét là muốn xem thế nào gọi là truy đuổi minh tinh à?
Mặc dù Kiều Hân rất muốn phủ định nhưng đây là sự thật. Lượng fan ở các nước Châu Âu của Hàn Tuyết rất lớn. Lần trước Hàn Tuyết đến, cô đã hét ầm lên, kết quả là Tiểu Tuyết phải gọi người của công ty tới để giúp giải vây, cũng may là Hàn Tuyết có xây dựng trụ sở công ty bên Mỹ, nếu không thì ba tiếng làm sao mà thoát ra khỏi đám đông đó được. Kiều Hân vô cùng thắc mắc, tại sao người Châu Âu lại yêu mến người phương đông như Tiểu Tuyết tới vậy, chẳng lẽ là vì Hàn Tuyết có dáng vẻ trông giống người Châu Âu?
Từ lúc lên xe Hàn Tuyết thấy Kiều Phi không lên tiếng, liền lạnh lùng nói.
- Nhiệm vụ gì? Khi nào tiến hành?
- Tối nay tiến hành, mục tiêu là một chiếc quạt bạch ngọc thời Ngụy - Trung Quốc, được đặt ở bảo tàng Newworld. Cô có cần thời gian để làm quen múi giờ ở đây không?
Hàn Tuyết dứt khoát trả lời.
- Không cần, cô chuẩn bị, Thực hiện kế hoạch sớm nhất có thể.
Nói rồi Hàn Tuyết tựa vào đằng sau nghỉ ngơi.
**********
Tại nơi mệnh danh có độ bảo mật đứng nhất thế giới, trong chốc lát toàn bộ hệ thống camera trong bảo tàng này đều bị xâm nhập, không ai phát hiện màn hình camera đang phát lại hình ảnh cũ. Hàn Tuyết phá mật mã từng chiếc khóa của bảo tàng, ngang nhiên tiến vào từ cửa chính. Kiều Hân đã lục tung từng căn phòng, cô không biết rốt cuộc mình đã đánh bao nhiêu người nhưng cô biết nhiệm vụ này khiến cô hao tốn chút thể lực nha. Hàn Tuyết chợt mỉm cười nhìn chiếc khóa trước căn phòng đóng kín. Đó là khóa điện tử, bom nổ cũng không sứt miếng nào. Chuông đồng hồ vang lên, điểm 12h, chiếc khóa trước căn phòng đóng kín vừa lúc vang lên tiếng động nhẹ.
Kiều Hân dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Hàn Tuyết thong thả bước vào trong, cô còn tưởng đây là nhà của Hàn Tuyết.
- Đây là chiếc khóa hiện đại đến bom còn không phá được? Này Hàn Tuyết, cô mất 49 giây cơ đấy, cái này hay, hôm nào dạy tôi. Vì Đây là chiếc khóa chiếm được nhiều thời gian nhất mà Tiểu Tuyết nhà ta từng phá. Mà tôi thấy cô nên gia nhập tổ chức của chúng tôi thì hơn. Suốt ngày đứng trước máy quay rồi bị cả đám người bám theo mệt lắm....
Nói rồi cô vội bước theo Hàn Tuyết. Bên trong, lại là một màn ngạc nhiên lớn. Toàn bộ căn phòng đều bao phủ bằng tia laze, hơn thế khoảng cách của chúng còn chưa tới một cm, dù có nhìn thấy cũng vô dụng, cô cũng không thể biến thành tờ giấy mà lách qua được. Nhờ cặp kính, hai người có thể nhìn rõ các tia laze. Kiều Hân định bước lên phía trước liền bị Hàn Tuyết giữ lại. Cô nhìn Hàn Tuyết.
- Có vấn đề?
Hàn Tuyết nhìn xung quanh khoảng trống từ cánh cửa tới chỗ tia laze.
- Sàn nhà cách cánh cửa một mét đều có chức năng cảm ứng, chỉ cần bước lên một bước, chạm tới đó, hệ thống bảo mật sẽ kích hoạt, chuông báo động lập tức reo, một phần nghìn số tia laze sẽ chiếu vào nơi phát ra cảm ứng, một mét khoảng cách này cũng sẽ bị bao phủ bởi các tia laze, cửa sẽ tự động đóng. Người làm ra hệ thống này bỏ ra không ít tâm tư.
Hàn Tuyết cười lạnh xen lẫn chút hiếu kì. Chủ nhân của nơi này đúng là có tài.
Nghe cô giải thích Kiều Hân cảm thấy hối hận vì đã nhận nhiệm vụ này, nhưng nếu không hoàn thành, cô cũng chỉ có con đường chết. Thấy cô có vẻ lo lắng Hàn Tuyết lên tiếng.
- Hệ thống mà tôi không phá được chưa bao giờ tồn tại.
Câu nói của Hàn Tuyết đã chấn an được Kiều Hân. Mất hơn 10 giây để cô ta lấy lại tinh thần, lúc quay sang cũng đúng lúc thấy Hàn Tuyết nhấn một cái nút nhỏ bằng hạt đỗ có cùng màu với bức tường. Nó nằm cạch cánh cửa. Lúc sau liền thấy một ô gạch dưới sàn mở ra, bên trong là một cái nút màu đỏ. Hàn Tuyết nhấn nút, toàn bộ hệ thống tia hồng ngoại, bộ phận cảm ứng đều ngừng hoạt động. Hàn Tuyết bước tới chiếc tủ kính trước mặt. Kiều Phi ở phía sau đi tới, giọng mãn nguyện, lại than phiền.
- Lại khóa!
Nói rồi cô nhìn Hàn Tuyết bằng ánh mắt sáng long lanh. Hàn Tuyết thở dài. Một tiếng động nhẹ phát ra từ ổ khóa. Thấy khóa mở, Kiều Phi liền đưa tay lấy chiếc quạt ngọc. Cô nhìn Hàn Tuyết, mỉm cười.
- Đúng là người có tài nha!
Hàn Tuyết lạnh lùng nhìn cô.
- Cô nợ tôi lần này.
Vừa dứt lời Hàn Tuyết nhận ra sự bất thường. Chiếc đồng hồ cạnh tủ kính đang đếm ngược.
- Đi mau! Hệ thống báo động đang phục hồi.
Vừa nói cô vừa kéo Kiều Phi chạy ra khỏi cánh cửa, chỉ còn một mét. Chợt chiếc quạt rơi xuống, Kiều Hân vội cúi xuống nhặt, chỉ là cô lại vô tình chạm vào bộ phận cảm ứng, chuông báo động vang lên, cánh cửa đang dần đóng lại. Hàn Tuyết cố kéo Kiều Hân ra ngoài. 3, 2,1...Cánh cửa đóng chặt. Hàn Tuyết vẫn kéo cô chạy.
Đến một ngã rẽ, Hàn Tuyết nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ phía trước truyền đến. Cô đẩy Kiều Phi sang ngã rẽ bên tay phải.
- 10 phút sau gặp tại nhà hàng cạnh bảo tàng.
Nói rồi Kiều Phi không chút do dự liền chạy một mạch, không phải cô vì bản thân mà là cô tin tưởng Hàn Tuyết, người đó không bao giờ sai.
Chưa tới 10 giây bảo vệ liền chạy về phía Hàn Tuyết, cô không chút sợ hãi, vẫn lạnh lùng đối chọi. Cô chạy về hướng ngược lại với Kiều Phi, đáng tiếc đây là đường cùng. Chạy đến gần cuối cô lại phát hiện ra ở đây có rất nhiều căn phòng sa hoa. Rốt cuộc, từ tầng 30 trở lên đều là phòng nghỉ. Chạy tới cuối con đường cũng là tầng cao nhất của tòa nhà, có một căn phòng không còn thấy ánh điện, điều đó cho thấy người bên trong đã nghỉ ngơi. Hàn Tuyết nhẹ mở chiếc khóa chống trộm, lẻn vào trong phòng. Lắng nghe tiếng bước chân đang tiến gần. 3m, 2m, 1m...Tiếng bước chân ngưng lại, bên ngoài vang lên tiếng thì thầm.
- Đây là phòng của lão đại. Không thể lục soát. Nếu cô ta ở trong đó thì mạng cũng khó bảo toàn.
Nói rồi chúng liền rời đi. Hàn Tuyết vừa xoay người lại thì liền cảm thấy khó thở. Lúc này cô mới hiểu vì sao đám người kia lại nói mạng của cô khó bảo toàn. Cổ Hàn Tuyết đang bị một bàn tay rắn chắc siết chặt. Ánh sáng mỏng manh của mặt trăng xuyên qua lớp cửa kính chiếu lên người cô và anh. Cố giãy giụa cũng vô ích, với sức của cô căn bản là không thể làm gì anh ta. Không thể thở được Hàn Tuyết chợt lên tiếng.
- Đau!
Chỉ một câu nói, người kia liền có chút do dự, thả lỏng bàn tay đang siết chặt cổ Hàn Tuyết nhưng vẫn không để cho cô có cơ hội trốn thoát. Bên ngoài chợt vang lên tiếng gọi.
- Lão đại! Có thông báo.
Nghe tiếng gọi từ bên ngoài truyền vào hắn không nói gì. Cảm thấy khuôn mặt của cô có chút nhăn nhó vì đau hắn lại nới lỏng bàn tay thêm chút. Người bên ngoài có vẻ rất hiểu hắn, thấy không có tiếng trả lời liền tự động rời đi.
Vừa đúng thời cơ, Hàn Tuyết vùng ra khỏi cánh tay của hắn, hắn dường như cũng không có ý muốn giữ cô. Hàn Tuyết mở cửa ra khỏi phòng, tiện tay khóa lại luôn, người này...quá nguy hiểm.
Sau một hồi cô mới ra khỏi tòa nhà. Ngồi trên xe ô tô, Hàn Tuyết nhìn về phía bảo tàng Newworld. Cô có linh cảm không tốt. Hình như............cô.............đã làm rơi một thứ...rất...quan trọng.
Kiều Phi sau khi chào tạm biệt cô liền nhanh chóng quay về tổ chức. Không bớt chút thời gian nghỉ ngơi, Hàn Tuyết lập tức đến sân bay.
**********
Trong một căn phòng hội nghị rộng lớn Lãnh Hàn dùng ánh mắt nửa cười nửa tức giận nhìn cuốn hộ chiếu cầm trên tay. Người đối diện anh liền lên tiếng.
- Lão đại có gì dặn đò?
Trầm ngâm một hồi lâu, Lãnh Hàn đưa ra một mệnh lệnh. Anh ta liền dời đi.
**********
Một chút nữa máy bay sẽ cất cánh nhưng hiện tại Hàn Tuyết không tìm thấy hộ chiếu. Không có hộ chiếu cô căn bản là không thể về nước. Hàn Tuyết vừa lấy điện thoại ra bấm một dãy số, bỗng cô cảm thấy sân bay lúc này có chút tĩnh lặng. Quay lại phía sau, cô phát hiện, trong lúc bản thân không để ý, cả cái sân bay tấp nập liền bị một đám người áo đen phong tỏa. Chưa kịp phản ứng cô liền cảm thấy một cơn đau dữ dội từ phía sau ập đến, cảnh vật trước mắt mờ dần rồi hoàn toàn tối đen.
___________________
Hàn Tuyết bị đánh thức bởi cơ thể cô đang có cảm giác bị siết chặt. Cố mở đôi mắt nặng trĩu, Hàn Tuyết quan sát cảnh vật xung quanh. Căn phòng có màu chủ đạo là màu trắng, xung quanh có mấy chiếc bình cổ cùng ghế sofa. Cô định ngồi dậy, xuống giường nhưng lại nhận ra bản thân đang bị một cánh tay ôm chặt không thể nhúc nhích. Người đứng canh bên giường từ nãy tới giờ cố không phát ra tiếng động thấy cô ngọ nguậy liền lên tiếng.
- Đừng cử động! Lão đại đã ba ngày không ngủ rồi, khó khăn lắm mới có thể chợp mắt. Nếu cô còn động thì mạng cũng khó bảo toàn, cô nên nhớ hiện giờ mạng của cô nằm trong tay chúng tôi.
Hàn Tuyết nghe thấy tiếng nói, liền ngẩng mặt nhìn người kia, cô nhận ra người này. Trước đây hắn có theo Lãnh Hàn tới gặp cô. Hàn Tuyết mang vẻ mặt đầy sát khí nhìn hắn.
- Hắc Kỳ?
Người kia liền trả lời.
- Phải! là tôi, lâu rồi không gặp!
Hàn Tuyết không quan tâm, cô biết gặp hắn chẳng có ích lợi gì bởi cô trước đây trong khi điều tra một sự việc đã vô tình biết được thân thế của hắn, nhưng cô không hiểu hắn vì sao lại làm việc cho người đó. Suy đi xét lại, chỉ có hai khả năng, một là người kia nắm trong tay điểm yếu của hắn ép hắn phục tùng, còn hai là điều có khả năng nhất đó chính là người kia có thế lực và có đủ năng lực khiến hắn phục tùng tâm phục khẩu phục.
Cô ngoan ngoãn nằm im tại chỗ, hiện tại khi chưa biết tình hình tốt nhất vẫn nên nghe lời. Trôi qua nửa tiếng đồng hồ, lúc cô bị bắt trời vẫn sáng, từ lúc tỉnh dậy tới giờ mặt trời cũng bắt đầu xuống núi. Cô đã nằm đến mức muốn tê cả cái lưng rồi. Chợt cánh tay giữ chặt người cô dường như được lới lỏng, cô định xoay người, chợt giọng nói trầm thấp lạnh lùng từ phía sau vang lên.
- Nằm im!
Nói rồi cánh tay anh liền siết chặt cô đến khó thở. Không thể hô hấp, cô liền lên tiếng.
- Tôi khó thở.
Đằng sau vang lên tiếng thở nhẹ, cánh tay ôm cô chợt lới lỏng rồi từ từ buông. Hắc Kỳ ở ngoài nghe thấy tiếng động liền bước vào, lên tiếng.
- Lão đại!
Anh ta không trả lời, bước xuống giường đi về phía sofa. Anh ngồi xuống, vắt chéo chân nhìn Hàn Tuyết vừa ngóc ra khỏi chăn. Nhìn người đàn ông trước mặt, cô có chút không ngờ, anh ta là Lãnh Hàn. Cả người anh toát lên vẻ uy nghi của bậc đế vương, vẻ dũng mãnh tựa như chiến thần thượng cổ, thân hình rắn chắc, khuôn mặt như điêu khắc, cao khoảng 1m87, những điều này chứng tỏ Hàn Tuyết không sai. Anh quả thực là Lãnh Hàn. Nhưng khí chất này hoàn toàn khác với một năm trước, cái cảm giác lạnh thấu xương, lần đầu tiên Hàn Tuyết có cảm giác không còn cơ hội thắng cuộc.
Hàn Tuyết nhìn hắn.
- Tôi nhớ là giao dịch của chúng ta đã kết thúc?
Anh thẳng thắn trả lời.
- Phải!
Cô cười nhẹ.
- Vậy tôi cũng không nên ở đây, tạm biệt!
Nói rồi cô bước xuống giường đi về phía cánh cửa. Vừa mở cửa, trước mặt cô là một cây cầu thang hình xoắn, chỉ cần đi hết cầu thang là cô có thể rời khỏi nơi này. Nhưng điều khiến cô dừng bước chính là cây cầu thang này làm hoàn toàn bằng thủy tinh cực mỏng, ở đây nhìn sơ cũng phải cao đến chục tầng. Chiếc cầu thang này chính là dùng để tự tử, chỉ cần bước lên là nó sẽ xập ngay lập tức. Hàn Tuyết quay lại phía Lãnh Hàn, lặng lẽ ngồi xuống phía đối diện. Cô quả thật đã đánh giá thấp người này.
- Hàn Lão đại! Món nợ lúc trước tôi đã trả anh rồi, bây giờ anh lại đưa tôi đến đây có vẻ không hợp lí.
Anh ta không nói gì, chỉ là ánh mắt hiện lên vài phần tức giận. Hàn Tuyết lại tiếp lời.
- Có nợ thì sẽ trả, nhưng tôi không nợ anh.
Anh ta lạnh lùng nhìn cô.
- Không có?
- Phải! Chính là không có.
Lần này anh ta chớp nhẹ mắt, đưa tay về phía Hắc Kì. Hắc Kì hiểu ý, liền đặt vào tay anh ta một thứ gì đó. Cô thắc mắc liền hỏi.
- Đây là?
Lãnh Hàn cầm quyền hộ chiếu ném về phía cô. Lực ném vừa đủ làm quyển hộ chiếu bay thẳng về phía cô, khi chuẩn bị bay vào mặt Hàn Tuyết, cô đã nhanh tay bắt lấy nó. Nhìn quyển hộ chiếu có ghi đầy đủ thông tin của cô. Hàn Tuyết không giấu nổi sự ngạc nhiên.
- Hộ chiếu của tôi từ lúc nào lại rơi vào tay lão đại vậy?
Hắc Kỳ trả lời.
- Trước khi đến sân bay cô đã gặp lão đại.
Hàn Tuyết không biết cô gặp anh ta và cô làm rơi hộ chiếc lúc nào. Nhưng chỉ như vậy thì cũng không cần thiết phải bắt cô tới đây.
- Chắc mấy người đưa tôi đến đây không chỉ vì một... quyển hộ chiếu?
Hắc Kỳ cười nhẹ.
- Bảo tàng Newworld là của chúng tôi. Chiếc quạt đó cũng là của chúng tôi.
Hàn Tuyết cảm thấy bản thân lúc này thật thất bại.
- Tôi có thể mua món đồ đó.
Lãnh Hàn lúc này mới cất giọng lạnh lùng.
- Cô nợ không phải tiền mà là danh tiếng và uy tín của cả một gia tộc.
Lần này thì cô hoàn toàn hết cách. Danh tiếng và uy tín, cô đền không nổi. Lãnh Hàn nhận thấy cô không phản bác liền liếc mắt nhìn Hắc Kì. Thấy Lãnh Hàn có lệnh hắn liền tiếp tục.
- Cho nên, cô sẽ đại diện cho Lãnh gia tham gia cuộc Tử Chiến Hắc Bang diễn ra ba ngày sau.
Hàn Tuyết cảm thấy như có một gáo nước lạnh vừa hất vào người mình. Đó là cuộc đua của thế giới ngầm, người tham gia đa phần lành ít dữ nhiều.
- Được thôi!
Cô thẳng thắn trả lời khiến Hắc Kì nhất thời tò mò.
- Cô đồng ý nhanh vậy sao?
Hàn Tuyết cười lạnh.
- Tôi không đồng ý thì có thể không đi?
Hắc Kì lần này đành phải im lặng. Cho dù không muốn cô cũng nhất định phải tham gia.
- Cuộc Tử Chiến này dùng để phân chia địa bàn khu vực Châu Phi giữa Lãnh gia và Mặc gia. Chỉ có thể thắng, không thể thua.
Hàn Tuyết liếc nhìn Lãnh Hàn.
- Chỉ có thể thắng? Vậy mà các người dám giao nhiệm vụ này cho một người chẳng biết gì như tôi?
Lãnh Hàn dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn cô.
- Vua tốc độ thế giới ngầm, vua tài chính giới bạch đạo là vô dụng?
Hàn Tuyết không còn giữ được bình tĩnh liền không kìm được mà nhìn anh ta. Một câu nói của anh khiến thân thế của cô gần như lộ tẩy hoàn toàn. Trên thế giới này người biết đến thân phận thật của cô chẳng nhiều, điều đó chứng tỏ anh ta không phải người đơn giản.
- Đua xe chỉ là một phần. Còn lại tôi hoàn toàn không biết.
Hắc Kỳ lên tiếng.
- Cô có thể học.
- Ba ngày? Anh nghĩ tôi có thể?
Vừa dứt lời, cổ Hàn Tuyết liền bị bàn tay rắn chắc nắm chặt, khiến cô hít thở khó khăn. Lãnh Hàn liếc nhìn cô, ánh mắt vô tình đầy chết chóc.
- Đừng bao giờ nói " không " với tôi.
Nói rồi anh ta thả lỏng bàn tay, xoay người rời đi. Hắc Kì nhanh nhẹn theo sau, trước khi rời đi có để lại một câu cho cô.
- 7h sáng mai sẽ có người đưa cô tới nơi tập luyện.
Hai người lạnh lùng đi về phía cánh cửa, Hắc Kì nhập một dãy mật mã, khác với những gì cô nhìn thấy. Sau cánh cửa lần này lại là một chiếc cầu thang vô cùng kiên cố màu nâu gỗ. Hàn Tuyết thầm bái phục kiến trúc căn nhà. Quả thật vô cùng tiên tiến. Dãy mật khẩu kia có vẻ dài nhưng trí nhớ của cô cũng không phải bình thường chỉ có điều họ cho cô thấy mật khẩu ra vào hẳn là đã lường trước được sự việc sau đó. Chỉ cần bước qua cánh cửa đó chắc chắn cô sẽ không còn mạng trở về.
Không nghĩ nhiều nữa, cô nhanh chóng trở lại giường. Cô phải ngủ, ngày mai chắc chắn vô cùng mệt.