84: Vụ Án Tiến Triển
Ân Tố Tố dựa trên đệm mềm, trán nhăn thành một chữ “xuyên” luôn rồi.
Cô vừa nghĩ đến chuyện Bạch Như Sương mua trạch tử ở phố phía Nam, không biết rốt cuộc cô ta muốn làm gì, lại vừa không biết nên bắt đầu điều tra người muốn vấy bẩn cô từ đâu, hơn nữa lão phu nhân sắp về rồi, chỉ cảm thấy một đống phiền phức cùng lúc ập đến, khiến cô chán nản.
“Cốc cốc”.
“A Man”.
“Ca ca”.
Ân Tố Tố trả lời, lập tức đi ra mở cửa.
Ân Nguyên Tân đi vào, sau khi đóng cửa, đưa cho Ân Tố Tố một phong thư.
Mắt Ân Tố Tố sáng lên, “vụ án có tiến triển rồi sao?” Nói xong, ba bước thành hai, nhanh chóng đi đến bên cạnh đệm mềm ngồi xuống, mở phong thư ra.
Nội dung trong thư cũng không nhiều, cô đọc nhanh như gió, chớp cái đã xong.
Sau khi xem xong, Ân Tố Tố lại nhìn lại lần nữa, tiếp đó nghiêng đầu, có chút ngu ngơ nhìn Ân Nguyên Tân hỏi: “Ca ca, thế này…thế này là kết án rồi?”
Ân Nguyên Tân dang tay ra, “không thì còn sao nữa? Quốc công gia là lão thần, mặt mũi của lão thần chắc chắn không thể mất được”.
Ân Tố Tố siết chặt bức thư, cũng phải, còn làm thế nào được nữa.
Căn cứ vào đống chứng cứ đó thì Quốc công lão phu nhân quả thực là người đứng sau mọi chuyện, chuyện này Lục Dịch chắc chắn phải tấu lên trên, sau khi tấu, Từ gia và phủ Quốc công đều hy vọng chuyện này được giải quyết trong âm thầm, dù sao thì tính theo thân phận, đây cũng là chuyện riêng giữa tỷ muội.
Vậy nên kết quả cuối cùng là Quốc công lão phu nhân nhận tội, từ nay ăn chay lễ Phật, không bước ra khỏi phủ Quốc công.
Từ thái phi tự nhận là do mình sai trước, cho nên muốn rời khỏi đây, bảo vệ thánh lăng.
Mà Hoàng thượng lại đồng ý, cho nên vụ án cứ thế kết thúc.
Còn chuyện bút tích Lục Dịch cũng tra ra rồi, chính là bút tích của Từ thái phi, còn về việc tại sao bà ấy muốn viết chữ này ra, thì nói là muốn bí mật tế bái cho nữ nhi chết yểu, sợ bị người khác nói là xúi quẩy, cho nên viết chữ này rồi nhét vào góc bàn ở Vọng Tân Đình, sau đó sai người đúng canh giờ mang nến thơm và giấy vàng đến.
Tất cả đều nói rất rõ, không một sơ hở.
Dù sao một trận cháy, người thì chết hết rồi, nến thơm và giấy vàng cũng bị thiêu sạch.
Vương Uất Sơn đã chết, hơn nữa không phải bị thẩm vấn trong Đại Lý Tự, thế nên lời chứng bị phán vô hiệu, còn Nguyễn Chỉ Lan tội không đáng chết, hơn nữa tổ phụ tổ mẫu tuổi tác đã cao, thêm Từ thái phi cầu xin cho, nên chỉ bị phạt nhẹ, được đưa đi rồi.
“Nhưng…cổ trùng là từ đâu ra, còn cả độc Hắc Yết Tử vẫn chưa giải quyết mà”.
Ân Tố Tố nhỏ giọng rì rầm.
“A Man, cho dù bây giờ có xuất hiện thủ đoạn giết người nào đi chăng nữa, nhưng chỉ cần Quốc công lão phu nhân nhận tội thì ai cũng hết cách”.
Ân Nguyên Tân nói.
Ân Tố Tố chỉ cười lạnh một tiếng, trong chuyện này rõ ràng là có gì đó không được đúng lắm, tuy Hoàng thượng hạ lệnh kết án rồi, nhưng cô không tin trong lòng Hoàng thượng không có hoài nghi.
Người ngồi trên vị trí cao nhất kia nhất định không phải kẻ tầm thường, mấy mánh khóe này đến cô cũng nhìn ra chứ đừng nói là Hoàng thượng.
Ân Tố Tố đứng dậy, đem bức thư ném vào chậu than, sau khi ngọn lửa bùng lên, thấp giọng nói: “Ca ca, huynh nói tại sao hai người bình thường chúng ta đều không chú ý đến lại làm ra chuyện như vậy”.
Ân Nguyên Tân nghe hiểu rồi, “muội cho rằng Quốc công lão phu nhân và Từ thái phi sớm đã cấu kết với nhau? Cố tình làm ra cục diện này? Tại sao?”
Ân Tố Tố đợi bức thư bị thiêu rụi mới quay người lại ngồi trên đệm mềm, “thay vì nói là cấu kết, thì đúng hơn là kế hoạch hoàn hảo, vậy thì mọi vấn đề đều được giải quyết rồi, nếu không thì Từ thái phi này chính là Bồ Tát thánh mẫu giáng thế, đối với kẻ muốn giết mình mà vẫn độ lượng đến như vậy, chắc là điên rồi”.
Ân Nguyên Tân nghe xong thì bật cười, nói: “Lục Dịch nói Từ thái phi không thể chờ được, ngày mai là đi rồi”.
“Lục đại nhân có phái người đi theo không?” Ân Tố Tố vội vàng hỏi.
Ân Nguyên Tân lắc đầu, “hắn muốn chứ, nhưng Vương Uất Sơn chết ở bên ngoài hắn cũng có trách nhiệm, giờ đang bị giam trong Đại Lý Tự, tự kiểm điểm lại mình”.
“Vậy thì không có cách nào rồi”.
Ân Tố Tố buông tay.
Ân Nguyên Tân lắc đầu, nói: “Hắn đã dâng tấm kim bài bị cháy gần hết kia cho Hoàng thượng rồi”.
Ân Tố Tố vỗ tay cười ra tiếng: “Như vậy Hoàng thượng nhất định sẽ phái người đi theo, xem xem rốt cuộc Từ thái phi còn giấu chuyện gì không”.
“Lục Dịch hy vọng chúng ta đừng tham gia vào, kết thúc chuyện này tại đây đi, còn lại thì giao cho Hoàng thượng xử lý”.
Ân Nguyên Tân nói.
Ân Tố Tố tỏ ý đã hiểu, khi cô nghĩ đến hắc y nhân muốn ám sát mình có thể có liên quan đến Từ thái phi, cô liền hạ quyết tâm rút lui khỏi chuyện này, cô không thể để người thân của mình rơi vào nguy hiểm.
“Đúng rồi, chắc khoảng giữa trưa mai là tổ mẫu về đến nơi.
Ta đã gửi thư cho Tiêu Cảnh Vân, nhờ y phái xe ngựa của Vương phủ đến đón muội, chắc khoảng một khắc là đến, đến lúc đó chúng ta thỉnh an tổ mẫu xong, xe ngựa của Vương phủ chắc cũng đến rồi, tổ mẫu không giữ muội lại được”.
Ân Nguyên Tân nói.
“Tổ mẫu về cũng nhanh nhỉ”.
Ân Tố Tố hơi nhếch môi nói.
“Đuổi nhanh đuổi chậm vẫn là đuổi không kịp, chỉ cần ta không đồng ý, họ cũng không làm gì được muội”.
Ân Nguyên Tân khẽ phủi tay áo, đối với vị tổ mẫu này, cậu vốn là kính trọng, nhưng từ sau khi biết được một số chuyện tổ mẫu làm, cậu không cách nào kính yêu bà được nữa.
Người ta hay nói, gia đình hòa thuận vạn sự thuận lợi.
Nhưng tổ mẫu nhất định phải nắm hết quyền lực trong nhà vào tay, lại còn thích nhét người vào hậu viện của con trai mình, chia rẽ quan hệ phu thê, chỉ vì để thê thiếp đấu đá nhau, đừng có động đến quyển quản lý nhà cửa của bà.
Đúng là nực cười hết mức.
“Bây giờ tổ mẫu tuổi tác đã cao, thiết nghĩ cho dù có muốn làm gì cũng không còn sức nữa.
Ca ca không cần lo cho muội, chuyện hậu trạch muội ứng phó được, huynh chuyên tâm học hành đi”.
Ân Tố Tố nói.
“Đợi ngày mai xử lý xong mọi chuyện, giúp muội và mẫu thân không phải lo lắng nữa, ta lại đóng cửa đọc sách”.
Ân Nguyên Tân cười nói, thật ra đống sách đó cậu đã sớm thuộc nằm lòng, chỉ cần người chấm thi không thiên vị, cậu có lòng tin chắc chắn”.
“Ngàu mai ủ rượu tuyết, thiên kim khuê các trong kinh thành đều tới.
Cũng không biết Vương phi nghĩ gì, không chê ồn ào sao”.
Ân Tố Tố nâng tách trà lên, nhâm nhi một ngụm trà.
“Đúng rồi, ngày mai phải xử lý huyết ngọc đi”.
Ân Nguyên Tân dặn dò.
Ân Tố Tố sờ huyết ngọc, tỉ mỉ quan sát một lượt, nói: “Ca ca yên tâm đi, muội biết nên xử lý thế nào rồi”.
Nhưng trước đó cô nhất định phải tìm Yên Nhiên hỏi rõ ràng, tại sao lại muốn lấy huyết ngọc của cô.
“Muội tự có tính toán là được, nghỉ ngơi đi, ta về đây”.
Ân Nguyên Tân nói xong, đứng dậy nhìn Ân Tố Tố, do dự muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn mở lời: “Phía cha, muội định làm thế nào?”
“Ca ca, nếu muội không có ý định giảng hòa với cha, có được không?” Ân Tố Tố nghiêm túc hỏi.
“Được”.
Ân Nguyên Tân nói, “một người phụ thân đến cả con gái ruột của mình cũng không tin thì không phải là phụ thân tốt, cha chỉ là coi trọng danh tiếng của bản thân hơn thôi”.
Ân Tố Tố mím môi, vì mẫu thân, cô sẽ đồng ý hy sinh một số thứ.
Nhưng nếu lấy chuyện này để tạo thời cơ, khiến mẫu thân rời khỏi cha cô có phải sẽ tốt hơn không?
Nhưng cô chỉ là nghĩ trong lòng vậy thôi, dù sao cũng không ai có thể thay mẫu thân quyết định được..
Lúc sẩm tối Ân Hằng mới nhận được tin, ngồi trong thư phòng choáng váng hồi lâu, sau nhiều lần hỏi thăm người đến báo tin trước mới thực sự xác nhận mẫu thân ông sắp về rồi.
Chỉ là về thì về, báo tin trước sớm một chút cũng được, tại sao lại đột nhiên như vậy, không cho ông thời gian chuẩn bị.
Một khi giữa mẫu tử đã đã sinh ra khoảng cách, thì nó giống như một cái gai chọc trong tim vậy, bình thường cũng chẳng có cảm giác gì, thời gian có lẽ sẽ xóa mờ tất cả, nhưng chỉ cần một chút hoài nghi, thì cái gai ấy lại từ từ chồi lên khiến con người ta đau đớn.
“Sợ là nhị phòng có chuyện muốn cầu xin đây mà”. Ân Hằng nhàn nhạt nói một câu, sau khi cho người báo tin lui xuống nghỉ ngơi, một mình ngồi trong thư phòng khoảng nửa canh giờ, mới chầm chậm đứng lên đi đến Ngô Đồng Uyển.
Tuy Tần Tư Sương sớm đã biết tin, nhưng vẫn tỏ ra kinh ngạc, sau đó nhanh chóng sai người đi quét dọn lại Hồng Lư Uyển.
“Nghe nói mấy đứa trẻ nhà nhị phòng cũng về cùng”. Ân Hằng nói.
“Hai cô nương đó có thể sắp xếp ở Tiểu Thạch Uyển phía Tây phòng, nhưng hai chất nhi kia dù sao cũng không phải trẻ con nữa, không tiện sắp xếp cho ở hậu viện, nếu cho chúng nó ở cạnh Nguyên Tân, sợ là ảnh hưởng đến chuyện học tập của nó…lão gia, chàng xem phải làm thế nào?” Tần Tư Sương chỉ cho Ân Hằng lấy chủ ý, dù sao thì mấu chốt là đừng mơ động vào con bà.
Ân Hằng gật đầu, nói: “Cứ sắp xếp vậy đi. Còn về hai chất nhi, thì chúng ta thuê tiếp viện tử trước kia của nhị phòng cho chúng nó ở, đến lúc nhị phòng về cũng tiện hơn nhiều”.
Tần Tư Sương nhìn trộm Ân Hằng, nhấc khăn tay lên khẽ che khóe miệng, xem ra là có người không muốn để nhị phòng thừa cơ dọn đến hơn cả bà.
“Vậy lão gia, chúng ta lại phải trích ra một khoản bạc rồi”. Tần Tư Sương nhàn nhạt nói, “bổng lộc của lão gia chắc chàng cũng tự mình biết rõ, cũng không thể cứ giúp không họ như thế. Nếu người ngoài biết được, sẽ nói nhị phòng đến con của mình cũng nuôi không nổi, phải chạy đến nương nhờ nhị phòng”.
Ân Hằng mím môi, dừng lại hồi lâu rồi mới nói: “Chuyện này để ta nói với mẫu thân”.
Có vài chuyện nếu ngươi không biết cách từ chối, thì cả đời này sẽ bị cái gọi là đạo hiếu và tình huynh đệ đè ép, họ sẽ không ngừng hút máu ngươi, mà chính ngươi cũng không nhận lại được lợi ích gì.
Câu chuyện cứ vậy kết thúc, Ân Hằng vốn muốn hỏi Ân Tố Tố thế nào rồi, nhưng nhìn thấy sắc mặt không muốn nhiều lời của Tần Tư Sương, lại nghĩ đến mình là trưởng bối, làm gì có chuyện trưởng bối cúi đầu với vãn bối, nên cũng bỏ qua luôn.
Sáng sớm hôm sau.
Ân Tố Tố dậy từ rất sớm, mặc Tiểu Nha dày công chăm chút cho mình, đem huyết ngọc giấu vào trong tà áo, chầm chậm đứng dậy nói: “Đi thôi, đến tiền sảnh, tổ mẫu sắp về rồi”.
“Vâng, tiểu thư”. Tiểu Nha dọn xong đồ đạc để sang một bên, chỉ đợi thỉnh an lão phu nhân xong sẽ lập tức khởi hành đến Vương phủ.
Lão phu nhân về rồi, sớm hơn so với dự tính của mọi người một chút, lúc Ân Tố Tố vừa đến tiền sảnh, bên ngoài đã vô cùng náo nhiệt.
Cha và mẫu thân cô đã sớm ra đón người, chỉ có ca ca vẫn đứng tại chỗ chờ cô.
“Về cũng nhanh đấy”. Ân Tố Tố thấp giọng nói.
Ân Nguyên Tân gật đầu nói: “Muội cứ đứng bên cạnh ta, đợi lúc nữa đón tổ mẫu cùng ta”. Nếu không cậu đi trước, lão phu nhân nhất định tìm muội muội cậu kiếm chuyện.
Âm thanh ồn ào càng lúc càng gần, nháy mắt đã thấy lão phu nhân xuất hiện ở tiền sảnh, hai cô nương như hoa như ngọc đứng hai bên dìu bà, lão phu nhân thân mật vỗ nhẹ tay họ, cười dịu dàng, vừa quay đầu nhìn thấy Ân Tố Tố trang phục lộng lẫy, ăn diện xinh đẹp, liền thu lại thần sắc.
“Hai đứa cũng đến rồi?” Lão phu nhân nhàn nhạt nói.
Ân Nguyên Tân tiến lên một bước, đưa theo cả Ân Tố Tố thỉnh an, nói: “Sớm đã đến rồi ạ, con vừa cùng muội muội chuẩn bị bữa sáng cho tổ mẫu, lại cố ý đi mua bánh bao đậu phụ còn tươi nổi tiếng trong kinh thành về hâm nóng lại, đợi người nghỉ ngơi xong là ăn được”.
Sắc mặt lão phu nhân dịu đi không ít, có người dìu đi về phía chủ vị ngồi xuống.
Ân Uyển Nhi và Ân Minh Châu lui xuống, Ân Hằng và Tần Tư Sương cũng ngồi xuống, Ân Nguyên Tân và Ân Tố Tố ngồi ở phía còn lại, hạ nhân lập tức dâng trà nóng lên.
Lúc này lão phu nhân mới thấy thoải mái hơn nhiều, ngày đông đi đường thật sự là có thể cướp đi nửa mạng người mà, bây giờ bà vẫn còn hơi đau đầu.
Tần Tư Sương khẽ mở miệng, nói về việc sắp xếp chỗ ở cho mấy huynh muội nhà nhị phòng.
Ân Tố Tố cẩn thận đánh giá sắc mặt của lão phu nhân, cười thầm trong lòng, ở vùng hoang vu hẻo lánh đó đúng là đã chịu không ít khổ, quả không giống với dáng vẻ giàu có khi ở kinh thành, gò má hóp lại, mí mắt sụp xuống, ánh mắt cũng không có tinh thần như khi trước, đến cả làn da vốn được chăm sóc rất tốt, lúc này đã nhăn nheo nhiều rồi.
Lão phu nhân thật sự già rồi.
“Tử Chiêu và Tử Vọng phải ra ngoài ở?” Sắc mặt lão phu nhân lộ ra vẻ bất mãn, liếc nhìn Tần Tư Sương.
Trên mặt Tần Tư Sương mang theo nụ cười, nói: “Vâng, là lão gia sắp xếp. Thuê lại chỗ trước kia nhị phòng ở khoảng ba tháng, cho hai huynh đệ ở”.
Mặt lão phu nhân cứng đờ, nhìn Ân Hằng.
“Hằng Nhi…”
“Dù sao hai chất nhi cũng là nam tử, sao để chúng ở hậu viện được, còn ra thể thống gì nữa. Hơn nữa hai đứa cũng không phải trẻ con, đến cửa nhà nhị phòng còn không chống đỡ được, phải dựa vào đại bá như ta sao?” Ân Hằng nói, lạnh lùng liếc hai nam tử ngồi ở cuối cùng một cái.
Ân Tử Chiêu đứng hình, gã không ngờ mình lại bị đuổi ra ngoài ở, vậy thì làm sao gã quậy phá được ở kinh thành chứ, cha gã chỉ là một huyện lệnh, không có tí tác dụng nào ở kinh thành này cả.
Ân Tử Vọng cũng có chút khó chịu, nhưng một thứ tử như hắn không tiện mở miệng, chỉ đành an tĩnh đợi ở một bên.
“Nhưng chỉ thuê ba tháng?” Lão phu nhân vẫn có chút bất mãn.
“Mẫu thân, huynh đệ chúng con sớm đã phân nhà, lẽ nào lần này chúng nó về đây, nhị đệ không cho cái gì hết sao? Để chúng nó trắng tay quay về ăn nhờ ở đậu chỗ con?” Ân Hằng lạnh giọng, “nhị đệ đúng là kẻ hồ đồ, huynh đệ đã phân nhà sao có thể làm như thế, đây không phải là khiến hai chất nhi mang danh ăn bám sao? Lần này chúng nó về đây phải chăm chỉ học hành, sau đó tham gia kỳ thi mùa xuân đi, danh tiếng rất quan trọng đó!”
Khuôn mặt ủ rũ của lão phu nhân run rẩy, không thể tin được mà nhìn Ân Hằng, chỉ vào ông nhưng nửa ngày không thốt ra được chữ nào.
Lúc này Ân Uyển Nhi có hơi gấp rồi, cô ta không dám tin mình lại bị xếp cho ở phía Tây phòng, chỗ đó hẻo lánh, phòng cũng không lớn, còn phải ở chung với thứ nữ, dựa vào cái gì.
Cô ta vẫn cần mặt mũi chứ!
“Đại bá, đại bá mẫu, chúng con phải ở Tây phòng sao? Chúng con…”
“Sao, không được à?” Tần Tư Sương hỏi lại, “hai đứa là cô nương mới lớn, không ở Tây phòng thì ở đâu? Có điều nếu hai đứa muốn dọn ra ngoài thì cũng được, có huynh đệ các con ở đó, chúng ta cũng yên tâm. Nhưng nhớ phải hay về thăm, lão phu nhân thương các con nhất đó”.
Trên mặt Tần Tư Sương mang theo nụ cười, dịu dàng lương thiện, trực tiếp đáng gãy ý nghĩ của Ân Uyển Nhi.