Nữ Phụ Trở Về

Chương 45




"Đỗ Khanh Khanh."

Đỗ Kiêu Kiêu ngẩn ngơ, cười tự giễu, sau đó nghiền nát niềm tin dưới đáy lòng.

Rõ ràng đã biết trước đáp án, nhưng lúc nghe được, trái tim cô dường như bị hàng ngàn cây kim đâm vào, đau đớn không thôi.

Lúc Đỗ Hồng Bân nhìn thấy nụ cười giễu cợt của Đỗ Kiêu Kiêu, ông liên hối hận. Ông muốn nói với cô rồi ông sẽ trở lại thôi, nhất định sẽ quay lại.

Nhưng vừa mở miệng, ông lại không nói được gì.

Còn có thể nói gì nữa đây? Là ông tự chọn cơ mà.

Đỗ Khanh Khanh không bị bọn cướp quản nữa, chạy thẳng tới chỗ ba người đối diện.

Cô ta nhào vào lòng Đỗ Hồng Bân, "Ba, ba."

Bàn tay cứng đờ của Đỗ Hồng Bân vỗ lưng an ủi cô ta.

Lê Thanh kéo Đỗ Khanh Khanh ra, nhìn từ trên xuống dưới, "Khanh Khanh, có sao không? Có bị thương ở đâu không?"

"Mẹ." Đỗ Khanh Khanh nhìn Lê Thanh, nước mắt thi nhau rơi xuống.

Lâm Trí Hiên cũng đi tới sờ mặt cô ta, nói: "Đừng khóc." Có điều, lúc nói chuyện vẫn không nhịn được nhìn Đỗ Kiêu Kiêu.

Nhưng anh ta chỉ thấy Đỗ Kiêu Kiêu kiêu ngạo hất cằm.

Đỗ Kiêu Kiêu đã quay đầu đi chỗ khác từ lâu để không phải nhìn thấy cái cảnh tượng động lòng người này.

Đỗ Khanh Khanh được Lâm Trí Hiên ôm vào lòng, khóc lóc nói: "Anh Trí Hiên, bọn chúng đánh em, còn dùng dao uy hiếp em... Em rất sợ."

Lâm Trí Hiên thở dài, vuốt ve mái tóc cô: "Đừng sợ, em được cứu rồi mà."

Đỗ Hồng Bân nhìn bọn cướp nói: "Tao đi lấy tiền, tụi mày cứ ở đây chờ."

Bọn cướp cười, "Nhanh tay lên, tôi còn phải chuẩn bị chuyển đi chỗ khác rồi."

Đỗ Hồng Bân nhíu mày, "Không thể ở lại à?"

"Ông coi tôi là đồ ngốc ấy à?" Bọn cướp nói: "Ai biết được ông có báo cảnh sát hay không."

Đỗ Hồng Bân tức giận nói: "Tao sẽ không báo!"

"Cũng khó nói lắm." Bọn cướp gật đầu, ý bảo đồng bọn sau lưng dẫn Đỗ Kiêu Kiêu lên xe trước.

Đỗ Hồng Bân kích động tiên lên hai bước, "Tụi mày muốn mang nó đi đâu?!"

"Đương nhiên là tới địa điểm giao dịch rồi." Bọn cướp móc một khẩu súng từ trong túi ra.

Cả người Đỗ Hồng Bân cứng đờ, không dám động đậy.

"Mấy người cứ về trước đi, đợi tới trạm kế tiếp, sẽ báo cho mấy người biết." Bọn cướp cầm súng lùi về phía sau từng bước.

Đỗ Hồng Bân đành trơ mắt nhìn bọn cướp áp Đỗ Kiêu Kiêu lên xe.

"Kiêu Kiêu!" Ông kêu thất thanh.

Đỗ Kiêu Kiêu cũng không quay đầu lại, lên xe theo bọn cướp.

Vì vậy, Đỗ Hồng Bân chỉ có thể đứng nhìn Đỗ Kiêu Kiêu biến mất trước mặt mình.

Đỗ Kiêu Kiêu bị người ta dẫn đi ngay trước mắt ông.

Đỗ Hồng Bân hồn bay phách lạc đứng yên, trong mắt hơi mù mịt.

Con gái của ông, bị ông bỏ rơi rồi.

Đó là con gái của ông và Ôn Nhã.

Trong giây lát, đôi mắt Đỗ Hồng Bân đỏ ngầu, ông chạy theo chiếc xe, hòng muốn đuổi kịp.

"Hồng Bân!"

Lê Thanh gọi ông lại.

Đỗ Hồng Bân dừng bước, muốn tiếp tục đuổi theo, nhưng lại phát hiện chiếc xe lại biến mất không tung tích.

"Hồng Bân, việc quan trọng bây giờ chính là phải mau đi lấy tiền." Lê Thanh giữ chặt tay Đỗ Hồng Bân, "Kiêu Kiêu không sao cả, chẳng phải bọn chúng đã nói rồi sao? Chỉ vì tiền tài mà thôi."

Đỗ Hồng Bân nắm chặt tay, ông biết bọn chúng chỉ muốn tiền, nhưng tính khí của Đỗ Kiêu Kiêu thế nào ông biết rõ, làm sao có thể cầu xin hai người kia được.

Nhớ tới bộ dạng chằng chịt vết thương của Đỗ Kiêu Kiêu năm đó, trong lòng Đỗ Hồng Bân run lên, sẽ không, Đỗ Kiêu Kiêu sẽ không sao cả.

Ông chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.

Đỗ Kiêu Kiêu không nói gì leo lên xe.

Nhớ lại dáng vẻ khi nãy của Đỗ Hồng Bân, thật ra cô chưa từng thấy ông như vậy.

Kiếp trước, cô cũng bị giữ lại, nhưng Đỗ Hồng Bân cũng không giống khi nãy.

Có lẽ bộ dáng điên cuồng ở kiếp trước thật sự không thể xem được. Đỗ Kiêu Kiêu tự giễu nói.

Bọn cướp ngồi cạnh cô, chế giễu hỏi: "Cô là con gái của Đỗ Hồng Bân thật à? Sao bọn họ ai cũng đồng ý để cô lại vậy?"

Đỗ Kiêu Kiêu thản nhiên nhìn hắn, "Đây chẳng phải là điều các người muốn sao?"

Bọn cướp ngẩn ra, "Cô nói cái gì?"

"Không có gì." Đỗ Kiêu Kiêu không nhìn hắn nữa.

"Tôi cảnh cáo cô, đừng có lén lút suy tính chuyện gì." Bọn cướp hung tợn uy hiếp: "Ngoan ngoãn đợi ông ta mang tiền chuộc tới đây, vậy là đủ rồi."

Đỗ Kiêu Kiêu nhắm nghiền mắt, mặc kệ hắn ta.

Địa điểm lần này là một kho hàng bỏ hoang, tuy không thể nhìn được, nhưng theo trí nhớ kiếp trước của Đỗ Kiêu Kiêu, cô vẫn cảm thấy quen thuộc.

Mảnh vải trên mặt được cởi ra, cô mới chính thức thấy được toàn cảnh nơi đây.

Không biết làm sao mà bọn chúng tìm được nơi thế này, bên ngoài cửa sổ chỉ toàn là cỏ, có thêm vài cây đại thụ che chắn.

Nếu như có người muốn mai phục ở đây, đúng là chẳng dễ dàng tí nào.

Cô cúi đầu nhìn chân mình, lộ ra nụ cười tươi tắn hiếm có.

Hai bọn cướp thương lượng chia công việc với nhau, rồi gửi địa chỉ cho Đỗ Hồng Bân.

Ánh mắt Đỗ Kiêu Kiêu lóe sáng, nhìn ra cửa sổ.

Bên ngoài gió bắt đầu thôi, như một khúc nhạc dạo của mưa. Thành phố S chính là vậy, một giây trước vẫn còn nắng chói chang, một giây sau cơn mưa to đã kéo tới.

Cuối cùng bọn cướp cũng thương lượng xong, một tên hùng hùng hổ hổ nói: "Mẹ nó, sao Đỗ Hồng Bân còn chưa chịu tới?"

Đỗ Kiêu Kiêu nói với bọn chúng: "Mấy người vẫn nghĩ rằng bọn họ sẽ tới sao?"

Hai người sững sờ, "Cô có ý gì hả?"

Đỗ Kiêu Kiêu cười cười, "Mấy người cũng thấy rồi đó, bốn người kia mới là người một nhà, còn tôi thì đã bị quăng ra ngoài từ lâu rồi. Dù Đỗ Hồng bân có cầm 500 vạn tới cứu tôi đi chăng nữa, thì cũng chẳng tới được tay mấy người đâu, không đúng, có lẽ 500 vạn kia vừa mới tới tay, thì mấy người phải hoàn trả lại rồi."

Hai tên cướp vô cùng tức giận, một tên đi tới trước mặt Đỗ Kiêu Kiêu, nắm chặt cằm cô, "Cô muốn lừa gạt tụi tôi đấy à?"

Đỗ Kiêu Kiêu bình tĩnh, "Không tin à, anh cứ để hắn ta ra ngoài xem đi, bây giờ thì chắc Đỗ Hồng Bân cũng sắp tới rồi đó."

Hai tên suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định ra xem, tên còn lại tiếp tục trông coi.

"Chuyện đó..." Đỗ Kiêu Kiêu do dự thét lên.

"Anh có thể tới đây một chút không?"

Bọn cướp hỏi, "Gì vậy?"

"Anh mau tới đây đi, tôi có lời muốn nói." Đỗ Kiêu Kiêu nói.

"Nói cái gì? Nói luôn đi." Bọn cướp đứng yên tại chỗ.

Đỗ Kiêu Kiêu bình tĩnh, "Anh qua đây đi, tôi mới nói được."

Bọn cướp phì cười, "Đừng động não nhiều làm gì, tôi không tin đâu."

Đỗ Kiêu Kiêu cười thần bí, "Nếu tôi nói, tôi có thể giúp mấy người kiếm được nhiều tiền hơn thì sao đây?"

Bọn cướp sững sờ, "Cái gì?"

Đỗ Kiêu Kiêu lập tức im bặt, không lên tiếng nữa.

Bọn cướp thấy cô bình tĩnh như vậy, dây trói cũng rất chắc chắn, không nghi ngờ gì nữa. Hắn hùng hùng hổ hổ đi tới, "Mẹ nó, con quỷ nhỏ này, lải nhải miết, rốt cuộc là có chuyện gì, nói mau!"

"Anh cúi đầu xuống một chút. Vậy thì mới nghe rõ được chứ."

Bọn cướp đứng trước mặt cô, không nhịn được nói: "Nói mau!"

Đỗ Kiêu Kiêu vặn hai tay phía sau, trong lúc bọn cướp đang cúi đầu xuống thì nhào qua đè xuống, rồi cầm dao kề vào cổ hắn.

Bọn cướp không ngờ Đỗ Kiêu Kiêu lại có thể cởi trói được, hắn giùng giằng muốn xoay người, con dao trong tay Đỗ Kiêu Kiêu đâm vào thịt hắn.

Đỗ Kiêu Kiêu đam con dao vào bụng hắn, tranh thủ lúc bọn cướp che bụng muốn bắt cô, cô vội vàng xoay người chạy ra khỏi kho hàng.

"Mẹ kiếp!" Bọn cướp ôm bụng gào thét, "Mẹ nó, con quỷ nhỏ này muốn chạy trốn rồi này!"

Cánh cửa kho hàng đột nhiên mở ra.

Mây đen kéo đến chưa kịp tụ lại đã tản đi, ánh mặt trời hiện ra trước mắt.

Cửa vừa mở, mặt trời chiếu vào, Đỗ Kiêu Kiêu chói mắt, híp mắt nhào vào lòng người vừa tới.

Nước mắt đột nhiên rơi xuống.

Đỗ Kiêu Kiêu nghĩ.

May mà đợi được đến lúc anh tới.