Nữ Phụ Trở Mình Kết Duyên: Nhiếp Chính Vương Sủng Ái Cưng Chiều

Chương 9: 9: Dùng Trang Sức Để Đổi Ngân Lượng






"Đây chính là phương pháp tu sửa Hàn đinh mà ta nói tới." Lâm Thanh Thiển đẩy tờ giấy đến trước mặt vị lão sư, "Ta vẽ hình tròn này đại khái theo hình dạng của miếng ngọc bội, đường xiêu xiêu vẹo vẹo kia, chính là khe hở của hai mép ngọc bội, mà ngay khe hở song song có một chấm đen, ta muốn ông lợi dụng nó, dùng dụng cụ đục một lỗ nhỏ ở giữa ngọc bội, đây chính là điểm cốt yếu, mũi đục không thể làm ngọc bội bị vỡ, về điểm này, lão sư có thể làm được không?"
Lão sư vuốt chòm râu trắng, trầm ngâm một lát, "Mặc dù yêu cầu của tiểu cô nương cũng không quá dễ dàng, nhưng lão phu tin rằng, chỉ cần dùng chút ít thời gian, thì hẳn là có thể."
Lâm Thanh Thiển thở phào nhẹ nhõm, phải biết rằng, phần quan trọng nhất của hàn đinh chính là dùng kim cương chử để khoan lỗ, nhưng có thể khẳng định, nơi này không hề có kim cương chử, cô còn lo lắng vị lão sư đây sẽ không thể làm được nữa là.
"Vậy quá tốt rồi, bước tiếp theo chính là chế tác hàn đinh."
Lâm Thanh Thiển cầm lấy bút, vẽ lên hình dáng chiếc hàn đinh lên giấy, tựa hệt như chiếc kim bấm đóng sách của thời hiện đại, nhưng phần chết tác cần phải hoàn mỹ hơn một chút.
"Lão sư, ông xem, đây chính là hình dáng của hàn đinh, nó được chế tác bằng dây vàng hoặc chỉ bạc, chân đinh cần phải giống với lỗ hổng mà ông định đóng trên mặt ngọc.

Nó không được dài quá, nếu dài quá sẽ làm vỡ ngọc bội, ngắn quá thì lại không thể móc được, sau khi hàn đinh chế tác xong, hãy dùng búa gỗ đập đinh dính vào các lỗ để hoàn thành.

Tất cả quá trình đòi hỏi sự chuyên tâm cẩn thận."
Lâm Thanh Thiển đem kĩ thuật sữa chữa hàn đinh giảng giải một hơi, nuốt nuốt nước miếng, hỏi, "Lão sư, ông nghĩ thế nào? Có thể làm được không?"
"Cái này.."
Khi lời nói lão sư dừng lại, trong lòng Cố Trường Canh có chút căng thẳng
Một giây tiếp theo, Lão sư liền gật đầu nói, "Tiểu cô nương, theo như lời cô nói, lão phu không dám đảm bảo nhất định sẽ hoàn toàn hoàn chỉnh, nhưng có thể thử xem, lão phu sẽ cố gắng hết sức, nhưng tiểu cô nương có thể nói cho ta biết, tài nghệ hàn đinh là từ đâu mà ngươi biết được? Lão phu bình sinh chưa từng nghe qua."
Lâm Thanh Thiển cười ngọt ngào, "Đã như thế, ta cảm tạ lão sư trước, cái này..


ta đã từng xem qua trong sách, còn tận mắt chứng kiến tài nghệ này, thì vẫn chưa nhìn thấy qua.

Hôm nay, ta chỉ đem những thứ ở trong sách nói ra mà thôi."
Vẻ mặt lão sư lộ vẻ bừng tỉnh, nói "À, thì ra là thế, xem ra người viết cuốn sách này, chính là một cao nhân tài nghệ xuất chúng."
"Lão sư, ngọc bội này thực sự có thể tu sửa theo phương pháp mà nàng ta đã nói sao?" Cố Trường Canh sốt ruột hỏi.
"Mặc dù ngọc bội không thể sữa chữa được về hình dáng như lúc ban đầu, nhưng theo lời vị tiểu cô nương này, thì các tỳ vết sau khi sữa chữa xong là rất nhỏ."
Trên mặt Cố Trường Canh vui vẻ, cười nói, "Đa tạ lão sư, vậy thì.."
Lời còn chưa nói xong, một giọng nói đanh thép và khắc nghiệt ở phía sau hậu đường vang lên, "Cảm tạ gì mà cảm tạ, ai đáp ứng các người là tu sửa ngọc bội chứ."
Bức màn ở phía sau hậu đường được xốc lên, và một bà phụ nhân với dáng người mập mạp tuổi tầm bốn mươi, buông rèm bước ra.
Bà đánh giá liếc nhìn Lâm Thanh Thiển và Cố Trường Canh một cái, rồi nói với giọng con buôn, "Vừa rồi, ở bên trong, ta nghe các ngươi nói chuyện đến nửa ngày, quá trình sữa chữa phức tạp như vậy, lại mất rất nhiều thời gian, nếu muốn chúng ta hỗ trợ sữa chữa, vậy chi phí tiền công không ít hơn năm mươi lượng bạc đâu."
"Năm mươi lượng bạc, cái này..

Có thể giảm một chút không? Vẻ mặt Cố Trường Canh lộ vẻ khó xử.
Trên người hắn chỉ có năm lượng bạc và một ít bạc vụn, đó là ngân lượng còn sót lại của Cố bá dành cho hắn.
" Huệ Lan, không phải con cố ý làm khó dễ vị tiểu công tử này chứ, mặc dù quá trình sữa chữa ngọc bội có chút phức tạp, nhưng cũng không đến nổi, phải mất đến năm mươi lượng bạc đâu! "

Phải biết rằng, năm mươi lượng bạc đủ để cho những gia đình bình thường chi phí ăn mặc trong vài năm.
Người phu nhân mập mạp hừ lạnh," Cha, cha không biết đấy thôi, cửa hàng này chúng ta cũng phải bỏ tiền ra để thuê, mà nhà chúng ta ăn uống cũng phải dùng đến tiền, nhi tử của cha lại không ra ngoài làm việc, cả nhà chúng ta sinh hoạt đều phải trông cậy vào cửa tiệm này.

Nếu cha giúp cho vị tiểu công tử này tu sữa ngọc bội, rồi trì hoãn việc chế tác những trang sức khác, vậy cả nhà chúng ta phải uống gió Tây Bắc để sống sao? "
" Ta..

"Lão sư bị nói đến á khẩu, không trả lời được, cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
Làm sao Lâm Thanh Thiển không nhìn ra được đối phương chính là đang mở miệng sư tử chờ ăn, nhưng thấy ngọc bội lại có ý nghĩa rất lớn với Cố Trường Canh, vì thế, bây giờ, cô đành phải cam nguyện để bọn họ nuốt mình thôi.
Cô quay đầu nhìn về phía Xuân Hạ, nhỏ giọng hỏi:" Trên người em có mang theo ngân lượng không? "
Xuân Hạ móc ra túi tiền màu tím nhạt đưa cho Lâm Thanh Thiển," Tiểu thư, trên người nô tỳ chỉ có ba lượng bạc thôi, đây chính là tiền tiêu vặt mà hôm qua quản gia mới vừa phát cho.

"
Lâm Thanh Thiển cầm lấy chiếc túi tiền qua, rồi ước lượng," Cho ta mượn dùng trước, sau khi hồi phủ, ta sẽ trả lại cho em nhiều hơn thế.


"
Lâm Thanh Thiển quay lại nhìn về phía Cố Trường Canh," Trường Canh ca ca, trên người của huynh có mang theo ngân lượng không, đưa nó cho ta luôn đi.

"
Sau khi trải qua chuyện tài nghệ sữa chữa bằng Hàn đinh, Cố Trường Canh đặc biệt không nghi ngờ cô nữa, đem túi tiền lấy xuống, đưa cho cô.
Lâm Thanh Thiển đặt hai bao túi tiền ở trước mặt người phụ nhân béo mập, rồi nở nụ cười thân thiết nói," Đại nương, bà thấy đấy, hôm nay, bọn ta ra ngoài có chút vội vàng, không mang theo nhiều ngân lượng lắm, bà có thể xem xét, giảm chút ít cho ta không? "
Bà phụ nhân béo mập liếc nhìn hai túi tiền, và biết được bọn họ rất quan tâm đến chiếc ngọc bội này, vì thế liền trưng bộ dáng rất tự tin nói," Cộng hai túi tiền này lại cũng không tới mười lượng, chênh lệch quá nhiều, không được rồi, không được rồi..

Nếu không kham nổi, thỉnh các người hãy đến tìm cao minh khác.

Dù sao, ta cũng không tin, ở trong kinh đô này, còn có cửa hàng có tay nghề thủ công tốt như nhà bọn ta! "
Lâm Thanh Thiển bị cưỡng bức đến độ cô phải đem cậy trâm kẹp tóc ở trên đầu nàng và đôi hoa tai tháo xuống.
" Đại nương, trong cùng lúc ta cũng không thể gom được nhiều ngân lượng như vậy, bà xem, những món trang sức này có giá trị bao nhiêu? "
Bà phụ nhân béo đã động tâm, liên tục liếc nhìn trang sức mà Lâm Thanh Thiển đặt ở trên quầy, có thể thấy chúng không hề rẻ.
Nhưng vẫn giả bộ bất mãn, mà lẩm bẩm:" Nhưng cũng không đủ năm mươi lượng đâu..

"
" Vậy thêm cái này đã đủ chưa? "Lâm Thanh Thiển tháo chiếc vòng trên tay xuống, đặt trước mặt người phụ nhân béo ú," Đây chính là vòng tay phỉ thúy tốt nhất, nếu mang đến tiệm cầm đồ, nó cũng phải có giá trị hơn năm mươi lượng.


"
Nhìn thấy Lâm Thanh Thiển chuẩn bị đem vòng tay bán ra ngoài, Vẻ mặt của Xuân Hạ liền thay đổi, vội vàng ngăn cản," Tiểu thư! Không được! Đây là vòng ta do Ngũ phu nhân cố ý để lại cho cô mà! "
Lâm Thanh Thiển do dự một chút, mặc dù cô thực cảm thấy rất có lỗi với nguyên thân, nhưng nếu không vì mình, thì trời tru đất diệt! Không kéo gần quan hệ với Cố Trường Canh, thì tương lai của cô sẽ chết rất là thê thảm!
Trong lòng đã quyết, liền đẩy chiếc vòng ra khỏi tay.
" Xuân Hạ, ngọc bội của Trường Canh ca ca là do ta làm vỡ, lại không còn cách nào để khôi phục nó lại như cũ.

Ta lại không thể đóng góp một phần nhỏ vào việc sữa chữa lại chiếc ngọc bội này, cảm thấy vô cùng có lỗi, ngày ngày ta sẽ ăn không ngon, ngủ không yên, em nhẫn tâm nhìn ta như vậy ư? "
Nhìn thấy vẻ mặt buồn bã u sầu của Lâm Thanh Thiển, Xuân Hạ lo lắng nói:" Nô tỳ tất không muốn nhìn tiểu thư đau buồn, nhưng dù sao chiếc vòng này cũng là của Ngũ phu nhân để lại cho người..

"
Ánh mắt Cố Trường Canh phức tạp nhìn Lâm Thanh Thiển, đây không phải là lần đầu tiên hắn tự hỏi, đây có phải thực sự là Lâm Thanh Thiển không?
Dưới sự bế tắc, giằng co qua lại của mọi người, bà phụ nhân béo ú sợ Lâm Thanh Thiển đổi ý, liền mau chóng đem ngân lượng, vòng tay phỉ thúy, trâm vàng kéo về phía mình.
" Thôi, thôi, mở cửa buôn bán, hôm nay ta chịu lỗ một chút vậy, ta sẽ giúp mấy người sửa lại mặt ngọc bội kia.

"
Lâm Thanh Thiển nhướng mày, cười nói," Đa tạ đại nương.".