Ngày mai, cô tới trường. Xung quanh, vô cùng ồn ào, ai đi qua cũng nhìn cô. Nhưng nhìn theo kiểu không giống hôm qua, cô mỉm cười thõa mãn, xem ra mọi chuyện sẽ theo như ý định của cô.
Qủa nhiên là như vậy. lúc đang ngồi trong lớp, trò chuyện vui vẻ cùng với lương diệu hi. Đường hàn hầm hực bước tới, ném tờ báo đến trước mặt cô, trên có ghi một dòng tin tức:
"Đường gia, gia tộc lớn nhất nhì lòng dạ thâm độc. Do thù riêng, Nhan đại tiểu thư và lăng đại tiểu thư cùng bị rơi xuống hồ bơi. Chỉ cho người cứu lăng yên tiểu thư. phải chăng, đây là cố ý hãm hại?"
Hắn ta bực mình nhìn cô, nói:
"chuyện này là như thế nào?"
Cô vẫn tỏ ra bình thường.
"Sao vậy? chỉ là sự thật thôi mà? Chẳng lẽ không đúng là như vậy?"
"phải! Đây hoàn toàn là sai sự thật!"
Cô cười lạnh:
"Sai sự thật? anh có bằng chứng không? lúc đó, tất cả các quan khách đều có mặt. Đều nhìn thấy rất rõ"
Hắn ta nắm chặt bàn tay, không nói nên lời:
"Cô... cô được lắm! Dám dùng cách này để chống lại tôi!"
Cô mỉm cười khinh bỉ, nhìn thẳng vào mắt hắn, không chút sợ sệt, dưới luồng băng khí này, nói:
"Có gì mà không dám? đến vợ chưa cưới của anh tôi còn dám hại. sao lại không dám đụng vào anh chứ? Ngay từ lúc đầu tôi đã nói, tránh xa tôi một chút, là do các người cứ tìm đến gây chuyện, tôi không thể không dùng biện pháp mạnh. Huống hồ, chuyện lần này, là do các người bắt đầu trước. không thể trách tôi."
Đường hàn vừa xấu hổ, vừa tức giận đến đỏ mặt:
"Nhan y hàn, cô giỏi lắm!"
Nói xong, hắn lạnh lùng quay người bỏ đi, bộ dạng vô cùng tức giận. lương diệu hi nhìn sang phía cô:
"oa...y hàn, cậu thật quá lợi hại rồi!"
Cô mỉm cười, nháy mắt:
"thấy sao? có cần xin chữ kí không?"
Lương diệu hi xì ra một tiếng:
"thôi khỏi!"
Đột nhiên, ở dưới trường ồn ào vô cùng. Có tiếng hò hét của nữ sinh, có tiếng bàn tán của mọi người xung quanh. Cũng có ánh mắt ngưỡng mộ của các nam sinh.Cô và lương diệu hi nhìn ra ngoài, dưới đó có chuyện gì vậy nhỉ? Cả hai người cùng kéo tay nhau ra xem. Ở phía dưới, một chàng thanh niên vô cùng đẹp trai đứng cạnh chiếc xe lamborghini sang trọng tinh tế, ôm một đóa hồng đỏ rất lớn mỉm cười rạng rỡ, nhìn lên trên tầng, hô rất to:
"Nhan Y hàn! y hàn! anh có chuyện muốn nói với em, hy vọng em xuống đây gặp anh."
Tất cả các đồng học nhìn cô, ánh mắt ngưỡng mộ. Lương diệu hi ngạc nhiên, nói:
"y hàn, cậu quen anh họ tớ từ khi nào vậy?"
Cô suýt thì sặc nước bọt chết:
"Cái gì, tên đó là anh họ cậu sao?"
Lương diệu hi gật đầu kiên định. lại nghe có tiếng nói phía dưới:
"các đồng học cũ, nếu có thể, tôi nhờ các bạn kéo cô ấy xuống đây được không?"
Nghe được câu này, cô quay mặt nhìn các đồng học, các đồng học tốt quay mặt nhìn cô. Nhan y hàn cười hì hì:
"đồng học tốt! đồng học tốt, không phản bội bạn bè"
Bọn họ gật đầu, ngay lập tức lao đến, dùng hết sức kéo cô xuống dưới trường. Cho dù cô cố gắng vùng vẫy thế nào, cuối cùng, sức cùng lực kiệt. Cô cũng đành đứng trước mặt cái tên mặt dày này, nói:
"Có chuyện gì? Nói nhanh lên chút, tôi còn phải lên lớp"
"đi cùng anh"
"nếu không thể nói ở đây thì thôi! tôi không có nhiều thời gian, tôi còn phải lên học, tạm biệt!"
Cô vừa quay người đi, liền nghe thấy giọng hắn nói:
"Nhưng anh đã xin nghỉ hộ em rồi"
Anh nói với ngữ điệu vô cùng bình thường, nhưng cô vừa nghe được câu này. ngay lập tức quay người 180 độ, quát lên:
"HẢ? anh nói cái gì? nói lại lần nữa coi!"
Anh cười hì hì:
"anh xin nghỉ cho em rồi"
Lương thần nói với ngữ điệu vô cùng bình thản, còn cô vừa nghe xong câu này, người nóng như lửa đốt, quát lên:
"Anh nói cái gì cơ?"
Anh cười hì hì, mặt dày nói lại:
"anh xin nghỉ cho em rồi"
Cô quát lên:
"Đang yên đang lành, ai mượn anh xin nghỉ cho tôi?"
Anh mỉm cười gian xảo:
" em cứ yên tâm, nếu thiếu kiến thức, anh dậy lại cho em là được. Chỉ là..."
Anh ghé sát vào tai cô, nói nhỏ:
"Chi phí học hơi đặc biệt một chút, có "tốn-chút-sức-lực"
Cô đẩy anh ta ra, nắng:
"biến thái!"
Anh mỉm cười:
"haha, quá khen, quá khen"
Cô thật không có từ nào để nói với tên này! Thở dài một tiếng, cô nói:
"thôi bỏ đi, dù sao tôi cũng không thể đi cùng cậu được! tôi lên lớp"
Cô vừa quay đi, anh lập tức nháy mắt ra hiệu với các đồng học cũ ở phía sau. Ngay lập tức bọn họ vô cùng hiểu ý, chắn đường cô lại. Cô nhìn bọn họ:
"Đừng có mà trọng sắc khinh bạn như vậy! tránh ra cái coi!"
Bọn họ vẫn không chịu nhúc nhích. Cô quay lại, dùng ánh mắt săc lạnh nhất nhìn lương thần. Nếu ánh mắt có thể giết người, hắn tin rằng, hắn đã chết cả trăm ngàn lần. Nhưng cái này làm sao mà có thể. Hắn nhún vai, ra vẻ vô tội. Sau đó, nở nụ cười thật rạng rỡ, mở cửa xe thật rộng, làm điệu bộ rất lịch sự mời cô lên xe, lịch sự cái con khỉ! rõ ràng là ép người! Cô thầm nghĩ, hắn ta vẫn cười, xung quanh, các đồng học cũng cười, vài người còn thúc giục cô:
"y hàn, lên xe đi! mau lên xe đi!"
Cô thở dài, tình hình này, xem ra...không lên không được. Cô bất đắc dĩ, cắn răng ngồi vào trong xe. Hắn mỉm cười mỹ mãn, trước khi lên xe, còn không quên nhìn các đồng học cũ, nháy mắt chân thành:
"đa tạ! đa tạ!"
Cả trường vui vẻ, chỉ có một người đứng trên tầng nhìn xuống, ra vẻ căm giận. Nhan y hàn, cô được lắm, hóa ra cô cao cao tự đắc như vậy là vì đã có người mới! nếu đã là như vậy, tôi quyết không cho cô hạnh phúc. Tôi không tin, người đàn ông của cô, sẽ không mắc vào lưới tình của tôi! Chỉ cần là người lăng yên này muốn có, nhất định phải đạt bằng được! Nhan Y Hàn, đừng trách tôi cướp hết mọi thứ của cô. Ai bảo cô ngày từ lần đầu tiên gặp mặt đã khiến tôi chán ghét! Cô cứ chờ đó mà xem!