Nữ Phụ Tôi Bị Trầm Cảm

Chương 1: xuyên




-tiểu thư tôi đặt thức ăn trước cửa phòng mời cô dậy ăn sáng một cô hầu gái lên tiếng

-..... 

đáp lại cô chỉ là tiếng im lặng, dường như cô hầu gái đã quen với chuyện này nên chỉ lẳng lặng đặt mâm cơm xuống và đi ra khỏi phòng

trong phòng một cô gái xinh đẹp có nước da trắng sứ từ trên giường bước xuống tiến về phía cửa.trên giường có một cuốn sách sách nếu ai tinh ý có thể nhận ra cuốn sách đó đã bị chủ nhân xé cho tan tành

"đúng là cuốn truyện cẩu huyết" cô gái đó suy nghĩ

-....cô là tiểu thư của gia tộc huyết,từ nhỏ vì bị bệnh bạch tạng mà nhiều người chê cười cô cho nên cô mới bị như này đây bị trầm cảm nặng.cô không thích ra ngoài chỉ thích ru rú trong nhà nhưng ba mẹ biết bệnh của cô nên cũng không nói nữa.

cô ăn xong bữa sáng rồi bước lên giường của mình,và đánh một giấc.

-----------dãy phân cách trầm cảm--------------- 

cô từ từ mở mắt ra đập vào mắt cô không phải là màu đen mà là một màu trắng ,mùi thuốc sát trùng xộc thẳng vào mũi cô

"thằng nào dở hơi mình đang ngủ mà lôi mình vào bệnh viện làm gì thế không biết"cô suy nghĩ

cô định nhắm mắt lại thì đầu truyền tới cơn đau nhức khiến cô ngất lịm đi.

tại một nơi nào đó

-chào chị một cô gái có vẻ đẹp lolita lên tiếng

-..... đáp lại cô bé chỉ là tiếng im lặng

-hazz em biết là chị bị bệnh nên em nói thẳng luôn.em là huyết vô băng nữ phụ trong cuốn tiểu thuyết 'em là cô gái của tụi anh'

(tg:nhắc trước không có đâu đừng tìm)

- số em đã hết nên lôi chị sống vào thân xác em nè, mong chị chăm sóc cho gia đình em giúp gia tộc thoát khỏi sự suy tàn.

-....

-im lặng là chị đồng ý rồi nhé.

-....cô gật đầu nhè nhẹ

-mà xuyên vào thân thể em một số đặc điểm của chị cũng theo luôn nha, ví dụ là tóc và mắt.

-.....

-mà thôi em hết thời gian rồi em đi đây ,kí ức thì tý nữa sẽ có sau bye chị

-.....

mở mắt ra lần nữa

"thế là cô đã xuyên rồi, cứ tưởng là mơ"

mà thôi cuộc sống mới hãy chào đón ta nào.

----------------------