Nữ Phụ Tỏ Vẻ Rất Vô Tội

Chương 127: 127: Nghênh Chiến Lăng Hiên





Dịch: Nhị GiaChỉ Dao lặng im lạnh lùng nhìn hắn, trong lòng nàng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng chiến đấu.

“Sao nào? Không nhận ra Hiên ca ca nữa à?” Lăng Hiên thấy bộ dạng đơ ra của nàng, trào phúng nói.

Đang lúc hắn muốn châm chọc thêm vài câu, nhưng Chỉ Dao lại không muốn nghe hắn nhiều lời nữa.

Muốn chiến, vậy thì cứ chiến thôi.

Chỉ Dao trực tiếp sử dụng Phá Thiên, kiếm ý dày đặc đem theo những tia lôi điện ngoằn nghèo bay thẳng về phía Lăng Hiên.

Lăng Hiên không có phòng bị, hắn bị kiếm khí chém trực tiếp lên người, cả pháp khí phòng ngự cũng bị phá vỡ, phun mạnh ra một ngụm máu tươiVẻ mặt đầy dữ tợn, hắn ta ngẩng đầu lên nhìn trừng trừng Chỉ Dao.

Tiện nhân này! Hắn đã xem thường nàng rồi.


Chỉ Dao không đợi hắn kịp phản ứng lại, nàng lại chém thêm một kiếm nữa, đồng thời dùng Di Hình Hoán Ảnh, di chuyển đến phía sau lưng hắn, định đâm hắn một nhát chí mạng.

Nhưng một khi Lăng Hiên đã có phòng bị, hắn nào có dễ mà đối phó như vậy.

Chỉ thấy hắn quay người, một kiếm chém về phía Chỉ Dao, khiến nàng bay ra khỏi sơn động, bay về phía trong thông đạo.

Chỉ Dao xoa xoa bàn tay tê dại, sức mạnh của đối phương quả thực quá mạnh, nàng phải hết sức cẩn thận.

Lăng Hiên thấy vậy nhếch mép cười, nàng chẳng qua chỉ mới tới Trúc Cơ sơ kỳ, còn muốn giãy chết đấy à.

Chỉ Dao cũng không căng thẳng, vừa rồi nàng cũng chỉ thử thăm dò để tra rõ xem thực lực của đối phương như thế nào, sức mạnh thật sự của nàng vẫn còn chưa thể hiện ra đâu.

Ngay lúc này nàng sẽ không tiếp tục nương tay nữa, chém ra một đạo kiếm ý đã có chút thành tựu nhỏ của mình.

Kiếm ý một hóa thành mười, từ các góc khác nhau hướng về phía hắnĐồng thời, nàng từ trong nhẫn trữ vật lấy ra những lá bùa mình đã tạo ra khi trước, mang toàn bộ ném về phía hắn.

Kiếm ý và bùa chú đều vỡ ra, đồng loạt quấn lấy Lăng Hiên.

Chỉ Dao không dám lơ là, nàng lại chém tiếp một đạo kiếm, hi vọng có thể làm hắn bị thương.

Lăng Hiên chịu sự công kích của kiếm ý, trong lòng hắn giận dữ, nha đầu chết tiệt này vậy mà lại khó chơi như vậy.

Khó khăn lắm hắn mới thoát ra được khỏi vòng vây của kiếm ý, y bào của Lăng Hiên lúc này đã rách nát tả tơi, tóc cũng tán loạn, đôi mắt âm độc của hắn trừng trừng nhìn Chỉ Dao.


Hắn thu lại linh kiếm, từ trong túi trữ vật của mình lấy ra một tấm ma phiến mà hai ngày trước hắn đã lấy được từ trên thi thể của một ma tu.

Ma phiến vừa được quăng ra, một cỗ ma khí nồng nặc tràn ra, uốn éo lao về phía Chỉ Dao.

Chỉ Dao thấy vậy chau mày, sao tà tu cứ thích dùng mấy loại pháp khí như thế này vậy? Tấm ma phiến nàng lấy được đến nay vẫn còn nằm trong nhẫn trữ vật kia kìa.

Ma khí đánh đến, định chui vào cơ thể Chỉ Dao, Chỉ Dao vừa đang định né tránh thì trên người bỗng truyền đến cảm giác thoải mái như được ngâm trong noãn tuyền vậy.

“Tỷ tỷ đừng sợ, Tiểu Liên bảo vệ người.

” Trong tiềm thức truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng đầy kiên định.

Chỉ Dao nghe vậy lòng ngập tràn ấm áp, Tiểu Liên từ khi khải linh vẫn luôn ngủ say tu luyện, không ngờ hôm nay lại tỉnh lại.

Lăng Hiên thấy xung quanh Chỉ Dao đột nhiên tỏa ra một tầng bạch quang, còn ma khí vừa tiếp xúc với bạch quang liền bị tan biến.

Ma phiến truyền ra một trận sợ hãi.


Lăng Hiên đột nhiên liế.m liế.m môi nở nụ cười, trên người nha đầu này không ngờ lại có nhiều bảo vật như vậy, chỉ cần giết được nàng thì tất cả bảo vật đều sẽ là của hắn.

Nghĩ rồi hắn liền nhảy lên ma phiến tiếp cận Chỉ Dao, định dùng một chiêu bắt gọn nàng.

Có Tiểu Liên hậu thuẫn, Chỉ Dao đã không còn sợ ma khí nữa, nàng trực tiếp chém ra mấy đạo kiếm ý hướng về phía Lăng Hiên.

Đòn tấn công của hai người vừa chạm trán, liền bộc phát ra một trận ánh sáng lóa mắt.

“Ầm!” một tiếng, cả sơn động đột nhiên rung chuyển dữ dội.

.