Nam Vực, vương triều Hoa Ly, Lệ phi Xuân Hoa Điện.
" Lệ phi nương nương, sắp ra rồi người cố lên." Bà vú sốt ruột nhìn kịch liệt đau đớn Lệ phi bên trên, phía dưới tay không ngừng lôi kéo một vật gì đó.
" Đau chết ta mất, hài tử ngươi mau ra, mẫu thân không chịu nổi nữa." Lệ phi hơi thở dồn dập giọng nói đứt quản, như nghe hiểu được mẫu thân mình lời nói, chỉ nghe một tiếng "ót", hài tử đã chui ra ngoài.
Một tiếng khóc nức nỡ nhưng như một mị âm làm nhân tâm mềm nhũng, khi đứa bé vừa mới trào đời, một cổ hương thơm khó tả xông vào mũi người trong phòng, Xuân Hoa Điện rộng lớn lúc này tràn ngập trong hương thơm ma mị.
" Ái phi thế nào." Hoa Ly đương triều hoàng đế nhanh chóng bước vào, hắn một thân long bào không giận tự uy nhanh chân bước vào cư điện bên trong.
" Thiếp có lỗi với hoàng thượng, không thể sinh cho ngài một vị hoàng tử." Lệ phi nhu nhu thân thể mềm yếu ngồi dậy, thân là phi tầng trong cung biết sinh ra một vị hoàng tử là cở nào địa vị, mặc dù nàng được hoàng đế hết mực sũng ái nhưng đây đã là lần thứ hai sinh ra một vị công chúa, cho dù vị hoàng đế này nói không sao nhưng trong lòng nàng vẫn canh cánh bên trong.
" Cho dù là công chúa vẫn là con của trẫm, không phải còn có trắc linh căn sao, ta xem tiểu công chúa vừa sinh ra đã có thiên hương quanh thân, chắc chắn là vật bất phàm, Lệ phi không nên buồn phiền quá độ." Hoàng đế thân là cửu ngũ chí tôn làm sao không biết những nữ nhân bên mình tâm tư, Lệ phi nghe hắn an ủi tâm tỉnh táo hơn rất nhiều, ánh mắt mang theo một hy vọng nhỏ giọng nói.
" Là thật sao, hoàng thượng không gạt thiếp."
" Mặc dù không chắc chắn nhưng bảy phần tiểu công chúa chúng ta không phải là vật trong ao, ngày sau nếu nàng có thể vào trong đại môn phái chắc chắn sẽ khiến cho chúng ta nở mày nở mặt, vinh quy bái tổ." Hoàng đế nói tới đây liền bảo nô tì ôm tiểu công chúa đến.
" Ngươi xem chúng ta đã quên đặt cho nàng danh tự, trẫm lần này nhường cho ngươi, thế nào."
" Hoàng thượng quá để mắt đến thiếp, thiếp mặc dù không học rộng hiểu nhiều nhưng cũng không phụ lòng của hoàng thượng đối đãi." Lệ phi nhìn đến con mình, tâm tư ngẫm nghĩ rất nhanh tìm đến danh tự thích hợp.
" Chi bằng gọi Dương Văn Nghi thế nào."
~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~~•~•~•~•~•~•~•~
Năm tháng trôi qua, Dương Văn Nghi lớn lên thập phần xinh đẹp động lòng người, một thân hơi thở quyến rũ khiến nhân tâm run động yêu thích, cũng bởi vì lẽ đó mà dưỡng sinh ra tính tình cao ngạo của nàng hiện tại.
Dương Văn Nghi biến cố xãy ra khi nàng tròn mười lăm tuổi, Hoa Ly quốc bị diệt, nàng công chúa được sũng ái bấy lâu liền trở thành tứ cố vô thân, nước mất nhà tan trốn chạy tiểu công chúa.
Một thân chật vật chạy trốn truy sát, Dương Văn Nghi cuối cùng chạy đến đông hải, ở nơi đây nàng phải tự lực gánh sinh mà sống, thân mang trong mình thiên hương mị cốt thể chất khiến nàng phải e dè với nam tu xung quanh, bất quá ngọc thô cần rèn luyện, ở nơi đây nàng mới nhận ra mình cần phải nổ lực cố gắng, không chỉ vì mạng sống mà còn vì mối thù nước nhà.
Đông hải, một truyền kì về nữ đế bắt đầu ở đó, nơi nàng tìm được đến những chiến hữu sát cánh bên cạnh, nơi nàng tìm thấy được một tiểu miêu có thể thay đổi vận mệnh của nàng, nàng chính là một đời mị hoặc chúng sinh, bá mị thiên kiêu Thiên Hương Mị Đế.