Nữ Phụ Tiên Lộ Từ Từ

Chương 168: Huyễn long mạch, quân lâm thiên hạ




" Rống" một tiếng long uy phát ra, tất cả mọi người giật mình nhìn về một hướng.

Một con chân long to lớn như núi, đứng trước mặt Mộ Ly khiến nàng trông nhỏ bé chẳng khác gì một con kiến yếu đuối.

" Bất quá chỉ là một đầu long mạch, còn nghĩ rằng mình là một con chân chính thần long." Mộ Ly bất động thanh sắc, giọng mang uy nghiêm khiến người không dám ngẩn đầu.

Mộ Ly nói không sai, đầu này long ảnh chỉ là một điều long mạch, bất quá cùng long mạch bình thường khác xa một trời một vực, bình thường long mạch có mang theo đế vương khí, đầu này long mạch lại còn mang theo hư huyễn hơi thở lúc ẩn lúc hiện, chẳng trách dùng Mộ Ly thần thức biến thái lại không dễ dàng phát hiện ra.

" Bế Nguyệt."

Bế Nguyệt chi tư, Mộ Ly một tay nhấc lên mang theo không gian biến sắc, phía sau hư ảnh minh nguyệt chiếu rọi một mảnh bầu trời, chỉ thấy vạn vật dừng lại, không gian đông cứng.

" Rống."

Chỉ thấy đầu kia long mạch bất động không tiến, giận dữ dãy dụa, nhưng Mộ Ly không cho phép nó một chút thở phào, thủ pháp đưa ra làm một tư thế như bóp cổ.

" Keng két."

Không gian xung quanh long mạch như bị vật gì đó bóp nát méo mó, khiến nó rên cũng không thể rên.

" Vụt."

Trong lúc phân tâm khống chế đầu này bất tuân long mạch, một đạo phi kiếm thuần thâm hồng sắc bay đến Mộ Ly bên này.

" Keng."

Mộ Ly một tay còn lại xuất thủ, chỉ thấy một đạo hư ảnh hoa hồng nở rộ như một tắm chắn, ngăn cản một kích nguy hiểm.

" Hoa Vô Ảnh thiếu chủ quả nhiên tính cách không thay đổi, xuất thủ mỗi lần đều âm nhân chí mạng." Mộ Ly hai mắt vẫn tập chung đầu long mạch, nào có để mắt đến bên này người đến, dù sao không cần nàng nhìn cũng biết được Hoa Vô Ảnh người này, Sát Hồn Kiếm ngoan độc một kiếm, nàng đã tận mắt thưởng thức qua.

" Đạo hữu lời nói có ý gì, ta cùng ngươi dường như chưa gặp qua lần nào, cớ sao lại suy đoán lung tung tính cách của bổn thiếu chủ." Hoa Vô Ảnh yêu lệ khuôn mặt xuất hiện cách đó không xa, ánh mắt tập trung trên khuôn mặt bình thường đó, bản thân hắn rất nghi hoặc, người này vốn dĩ không quen không biết lại cấp cho hắn loại cảm giác đã từng gặp, đặc biệt hơn là người này khiến hắn ấn tượng rất mạnh.

" *Khanh khách*, thiếu chủ không nhớ, bản tôn cũng không trách ngươi, bản tôn lần này chỉ khuyên ngươi một câu, đừng vì lòng tham nhất thời mà nhận phải bài học như lần trước, bản tôn kiên nhẫn không tốt." Mộ Ly một tiếng cười duyên, không hiểu tại sao bình thường dung nhan đó, chỉ một cái mĩm cười liền như băng tuyết tan chảy.

Hoa Vô Ảnh cũng để ý đến điểm này, hắn ngạc nhiên khi cảm nhận được trái tim một chút nhảy lên, phải biết rằng duyệt qua vô số giai nhân như hắn, đây là lần đầu tiên gặp qua một nữ tử lấy dung mạo bình thường mà khiến hắn một tia động tâm.

Ngạc nhiên thì ngạc nhiên, Hoa Vô Ảnh trong lòng tràn ngập nghi hoặc, theo như lời nữ tử này mà nói, hắn đã gặp qua nữ tử này, thậm chí còn thua thiệt trên tay nàng.

" Nữ tử này thần thần bí bí, nếu nói nữ nhân khiến ta thua thiệt chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng trong kí ức của ta chưa từng có ấn tượng đến khuôn mặt này, chẳng lẽ là dịch dung, không, ta không thấy bất cứ sơ hở từng nàng, rốt cuộc ta đã để quên điều gì." Hoa Vô Ảnh đoán già đoán non, khuôn mặt thậm chí không che dấu phiền muộn, thiếu kiên nhẫn.

" Hoa thiếu chủ từ từ mà nghĩ, bản tôn thời gian không nhiều, mạn phép cáo từ trước." Mộ Ly nhìn hắn một mặt phiền muộn như táo bón, trong lòng phá lệ khoái chí." Ta cho ngươi nghĩ, ngươi phá hư đầu óc cũng không nghĩ ra là ta."

" Chờ đã." Nghe đến Mộ Ly muốn chạy, Hoa Vô Ảnh liền chợt tỉnh ngăn cản.

" Thế nào, muốn đoạt bảo." Mộ Ly hờ hững liếc nhìn hắn, trong con mắt không hề che dấu sự cảnh cáo.

" Đe doạ ta, ngươi dám đe doạ ta, tiện nhân đừng tưởng ngươi trang một bộ mặt thần thần bí bí liền muốn phỏng tay trên của ta." Hoa Vô Ảnh nội tam rào thét khi nhận được sự uy hiếp từ Mộ Ly, mặc dù vậy nhưng Hoa thiếu chủ vẫn bình tĩnh bất động thanh sắc.

" Ta e đạo hữu không đi được, hôm nay không làm rõ vài chuyện, bản thiếu chủ không cho phép ngươi rời khỏi nơi đây." Mộ Ly uy hiếp, hắn Hoa Vô Ảnh liền muốn cường cường uy hiếp lại, luận khí thế, hắn nam nhân làm sao sẽ thua một người nữ nhân mềm yếu.

" Hoa thiếu chủ nói không sai, vị này đạo hữu nếu không chịu thiệt buông bỏ yêu thích, một bước rời khỏi liền không nể mặt bổn tông chủ ta rồi." Thanh âm như tiếng phượng minh, êm tai lại không thiếu sự uy nghiêm quân lâm. Mộ Tình Tình một thân hồng phấn hoa lệ, chậm từ từ bay đến bên này.

" Hahaha, Thái Nhất tông tự cho là danh môn chính phái, lại đường đường giữa ban ngày đe doạ đoạt bảo sao, nếu để cho thế gian tu sĩ biết được, còn gì là mặt mũi của bổn tông chủ ngươi." Mộ Ly ngửa đầu lên trời cuồng tiếu, trong lòng lại bình tĩnh vô ba.

" Vị này đạo hữu lời ấy nói sai rồi, vật này vốn dĩ vô chủ, người nào bắt đến liền xem bản lãnh của người đó." Mộ Tình Tình không kiêu không ngạo, không vì một lời cuồng tiếu cũng Mộ Ly mà tức giận ra mặt.

" Thời gian a, thời gian quả thật khiến con người thay đổi thật nhiều, ta nói có đúng không Mộ gia chủ, à không, phải gọi là Mộ tông chủ mới phải." Nhìn ra Mộ Tình Tình tâm cơ trầm ổn hơn trước, Mộ Ly càng đánh giá cao đối phương hơn một bậc, trong lòng càng thêm đề cao sự đề phòng đối với người này.

" Vị này đạo hữu, dường như ta và ngươi không quen biết nhau, cớ sau một câu rồi lại một câu, cứ như ngươi rất hiểu rõ ta." Mộ Tình Tình mặt mang ý cười, không nắm bắt tới suy nghĩ của nàng.

Nghe Mộ Ly cách nói dường như quen biết Mộ Tình Tình, Hoa Vô Ảnh cũng ngạc nhiên tò mò, người này vì sao hết lần này tới lần khác tự nhận biết họ, nhưng rõ ràng cả hai không quen biết nàng.

Lại nói Hoa Vô Ảnh lúc này gặp mặt Mộ Tình Tình, trái tim bé nhỏ của hắn lại nhảy nhộn nhịp liên hồi, cái gì gọi là tiếng sét ái tình, nơi nào nữ chủ đi qua chính là tiếng sét ái tình.

" Nhiều lời vô ích, hôm nay các ngươi không ngăn được bản tôn." Mộ Ly nhẹ phất tay, Sát Hồn Kiếm đang bị ngăn chặn liền bị nàng đánh bay đi, còn lại cái kia đầu long mạch liền bị nàng mạnh mẽ nhét vào trong không gian ngọc bội.

" Muốn chết." Hoa Vô Ảnh nhìn nàng không kiêng dè đoạt bảo, mặt giận tím tái, thất sát kiếm chớp mắt đoạt mệnh.

Mộ Ly hai lòng bàn tay xuất hiện mân côi đồ án, khi thất sát kiếm lần lượt bay đến, hai tay song chưởng xuất thủ, nhanh như chớp giao phong, một kiếm tiếp đến một kiếm, Mộ Ly song chưởng liên hoàn chống đỡ, lông tóc không tổn hao.

" Thất Sát Kiếm quả nhiên mạnh mẽ." Mộ Ly thầm than, thất sát kiếm mang theo sát khí tấn công nguyên thần, rất may Mộ Ly có phòng bị, nếu không liền lao lực không ít.

" Tiếp chiêu." Mộ Tình Tình một kiếm kinh hồng, Phượng Vũ Cửu Thiên một chiêu xuất ra.

" Hừ." Mộ Ly cảm nhận được phía sau nguy hiểm, trong lòng mặc niệm pháp quyết, phía dưới mặt đất bổng lao lên một căn đại cổ thủ, thông thiên trọc trời, ngăn chặn Phượng Vũ Cửu Thiên một kích.

" Oành." Một kiếm đâm vào đại thụ, một tiếng nổ tung vang lên theo sau, chỉ phút chốc che trời cổ thụ liền bị hoả thiêu sáng bừng.

" Tặng ngươi lễ vật." Mộ Ly mĩm cười gian xảo, song chưởng đưa ra như có lực hút thất sát kiếm, chỉ thấy thất sát kiếm như bị mất không chế, tuỳ ý bị Mộ Ly xoay chuyển một vòng như đang múa một bộ kiếm vũ.

" Vụt vụt vụt..."

Thất sát kiếm bị Mộ Ly khống chế bay đi, Hoa Vô Ảnh hai mắt co rút, chỉ thấy bảy màu thanh kiếm xuyên qua đang bốc hoả cổ thụ, lao nhanh trước mặt Mộ Tình Tình.

Thất Sát xuất, quân lâm thiên hạ, nhưng giờ đây quân lâm không phải Hoa Vô Ảnh hắn.

Tg: xem thấy lỗi chính tả thì cmt cho mình sửa nhé.