Cuồng phong loạn vũ mang theo huỷ diệt đại thế, chúng nhân nháo nhào tế ra giữ mệnh thần thông, vô số hoa lệ quang hoàn pháp bảo lần lượt phát sáng quang huy.
Một bên đang ẩn núp trong bóng tối Mộ Ly nhìn thấy cảnh tượng này cũng thầm than Lâm Phong thực lực, mặc dù là mượn nhờ pháp bảo uy lực nhưng có thể thúc dục một kiện tiên khí cho thấy nam chủ hào quang không phải là hư danh.
Hắc sát phong quyển như một cái động không đáy, tàn phá, thôn phệ. Nơi mà những hắc quyển đi qua như cự thú đói khát không bỏ sót thứ gì.
Tế lên giữ mệnh pháp bảo chúng nhân lúc này sắc mặt tái xanh, vốn nghĩ rằng chỉ là một khắc uy phong, nhưng không ngờ Lâm Phong càng đánh càng hăng, phong quyển có thể nhìn thấy bằng mắt thường đang lớn dần lên, thậm chí còn sản sinh ra một số cơn lốc nhỏ.
“ Lâm trưởng lão chúng ta nhanh không chịu đựng được rồi.” Một bên hai người đệ tử của Thái Nhất tông bị một trận này doạ cho thần hồn thất lạc, mặc dù có Lâm Phong linh khí hộ thể nhưng dù sao ở đây đều là Kim Đan cao thủ, lấy bọn hắn Trúc cơ cảnh giờ làm sao có thể chịu đựng được lâu.
Nghe đệ tử tiếng hô Lâm Phong buồn bực, động tác có chút chậm lại, mặc dù vậy hắn vẫn không muốn buôn tha cho lần này đại sát. Trong tay thiết phiến vừa chuyển, phong quyển nhanh chóng tập chung lại, dồn dập tấn công vào chúng tu sĩ.
“ Răng rắc.”
Hàng loạt tiếng vở vụng phát ra, một số yếu thế tu sĩ nhanh chóng bị phá vở phòng ngự, thảm thiết tiếng kêu chưa kịp phát ra liền bị hắc quyển cắn nuốt không còn toàn thây.
Nhìn một màn này những người còn lại không khỏi đổ mồ hôi lạnh, lấy bọn họ cố gắng để có thành tụ ngày hôm nay, bước đến bờ vực sinh tử chỉ có thể liều mạng lẫn không cam lòng.
“ Để xem các ngươi ương ngạnh được bao lâu.” Nhìn bọn họ vẫn không buôn tha, Lâm Phong mặc dù đã tiêu hao linh khí rất nhiều nhưng vẫn tâm ngoan thủ lạt, hai mắt sát ý đã không hề che dấu như lúc trước.
“ Tịch Quyển Hồng Trần.”
Rạt bỏ đi hồng trần thế tục, một chiêu vừa ra, tất cả như hư vô tan biến, về lại với cát bụi sinh thành. Chỉ thấy xung quanh Lâm Phong nổi lên một trận gió mạnh, mặc dù không bạo liệt mạnh mẽ, tựa như gió thu cuốn đi lá rụng, bán kính xung quanh hắn nhanh chóng hoá thành cát bụi hư vô.
Một trận gió nhẹ đi qua, nhẹ nhàng tĩnh lặng, vốn đang chống cự chúng nhân chẳng biết lúc nào không còn chống cự, cứng đờ thân thể nhìn pháp bảo hoá thành cát bụi trước mắt mình.
“ Phốc, phốc, phốc.”
Lần lượt tiếng thổ huyết phát ra, tiên huyết bắn ra như hoa đỏ tô điểm cho bầu trời hôn ám. Lại một màng quỷ dị khác hiện lên, một số kẻ yếu kém có thể cảm nhận được thân thể đang tan rã, một khắc sau đó, vốn hư nhược thân thể từ từ bong tróc, một trận gió thổi qua chỉ còn là cát bụi quy thổ.
“ Lâm Phong ngươi ra tay hảo độc ác.” Mạc Thi Lão Ma lúc này lau đi trên miệng vết máu, hai mắt căm tức chỉ Lâm Phong.
Mạc Thi Lão Ma dù sao cũng là trưởng lão một phái, địa vị cao quý lúc này đây lại bị một tiểu bối mới phất lên đánh cho một trận suýt mất mạng, tâm tình trầm thấp đến cực điểm. “ Do các ngươi tài nghệ không bằng người mà thôi.” Lâm Phong tay cầm thiết phiến phe phẩy làm một bộ dáng nhàn nhã, thật sự ra là đang che giấu thân thể thoát khí do lần lượt sử dụng pháp thuật mạnh mẽ.
Nhìn bộ dáng hắn như vậy chúng tu sĩ càng thêm căm tức đứng nhìn, đặc biệt ánh mặt tập trung lên thiết phiến không khỏi mang theo cuồn nhiệt tham lam.
Một bên gà chó tan tác, một bên thì yếu nhược sắp đổ, Mộ Ly một bên đang chờ đợi thời cơ chính là lúc này, nhưng khi thân thể muốn xuất thủ thì liền bị một thanh âm ngăn cản nàng lại.
“ Lâm đ*o hữu nhiều năm không gặp, uy phong lại lẫm liệt hơn trước.” Thanh âm quái dị vang lên khiến chúng nhân không khỏi ngoáy đầu nhìn, một toà kiệu ngồi lăng không bay đến, phía trên một nam tử ma mị nét mặt đang ôm hai bên thiên sinh lệ chất mỹ nữ.
“ Hoa Vô Ảnh.” Lâm Phong lúc này như nỏ hết đà, nhìn người đến là Hoa Vô Ảnh chỉ có thể âm thầm nghĩ ra kế sách khác.
“ Lâm đ*o hữu, ta khuyên ngươi hãy buôn tha nàng ra, chúng ta xem như chưa có chuyện gì sảy ra, ngươi xem như thế nào.” Hoa Vô Ảnh dù sao cũng là thiết chủ một phái, biết được rằng Thái Nhất tông đang là mặt trời giữa ban trưa, lúc này không thể đắc tội được, nhưng cho dù vậy trong lời nói của hắn vẫn không tiết chế vài phần uy hiếp Lâm Phong.
“ Hoa Vô Ảnh ngươi đừng nghĩ có thể từ tay ta đoạt được đồ vật, cho dù Hoan Hỉ Tông các ngươi toàn lực xuất thủ cũng đừng mong hôm nay đoạt được đồ vật.” Lâm Phong mắt nhìn thẳng Hoa Vô Ảnh, lần này bị đối phương uy hiếp khiến Lâm Phong không khỏi khó chịu trong lòng.
“ Rượu mời không muốn, muốn uống rượu phạt.” Hoa Vô Ảnh ánh mắt sắt bén như kiếm quang, ma mị khuôn mặt không che dấu dày đắc sát ý, một cái thoán hiện trước mặt Lâm Phong, ngọc thủ như nữ nhân đưa ra như ma thủ mê dẫn, bình thường một chưởng này lại đối với Lâm Phong tràn ngập nguy cơ.
“ keng.” Chói tai kim thiết va chạm, quang hoa bắn ra khi ngọc thủ của Hoa Vô Ảnh va chạm trên thiết phiến.
“ Đừng hòng.” Hoa Vô Ảnh ngọc thủ nhanh chuyển Lâm Phong liền biết đối phương ý đồ muốn đoạt bảo, một đạo hắc quang bắn ra từ bên trong thiết phiến ngăn chặn Hoa Vô Ảnh tiểu động tác.
“ Quả nhiên đã sinh linh tính.” Hoa Vô Ảnh hai mắt sáng lên, ưa thích nhìn thiết phiến trong tay Lâm Phong không thôi.
“ Hừ.” Lâm Phong chán ghét nhìn loại này ánh mắt của Hoa Vô Ảnh, tay liền vung ra thiết phiến, một trận kình phong nổi lên, gió rít như quỷ tru bao quanh lấy thiết phiến.
“ Hống.” Bầu trời vang vọng một loại quỷ dị tiếng hống, một con toàn thân tựa như rồng nhưng lại như một đầu lốc xoáy đen kịt, rõ ràng chính là một đầu biến ảo từ hắc phong sát hình thành.
“ Đến đúng lúc, để xem ta thu phục ngươi như thế nào.” Hoa Vô Ảnh thấy một màng này lại không hoảng sợ, hai tay khẽ vổ, toà kiệu ngồi ở phía sau nhanh chóng cùng hai tên mỹ nữ hoá thành một đầu khô lâu to lớn, cùng hắc long quyển thể hình không sai biệt lắm.
“ Hồng Cốt Kiệu.” Đang quan sát chúng tu sĩ liền nhìn ra danh tính của món pháp bảo này, đây là một kiện linh khí trấn phái của Hoan Hỉ tông, đầu kia hồng cốt khô lâu cũng là khí linh của Hồng Cốt Kiệu.
“ Lên.” Chỉ huy hồng cốt khô lâu, Hoa Vô Ảnh không một chút chần chờ cũng liền bay về phía Lâm Phong tấn công.
“ Sát Hồn Kiếm. Ngưng.” Hồng Sát quanh thân Hoa Vô Ảnh nhanh chóng ngưng tụ thành một thanh thâm hồng kiếm, kiếm quang bên trên khiến người nhìn đến liền bị linh hồn trấn động.
“ Mơ tưởng.” Lâm Phong nhìn đối phương dốc toàn lực liền xem thường không thôi, vổ bên hông trữ thú đại, một loại mang đến uy hiếp xông ra khiến ra chúng nhân hốt hoảng tránh lui.
“ Long uy.” Mộ Ly ẩn núp cảm nhận đến vật này liền nảy sinh một loại áp chế hoảng sợ, đây là một loại huyết mạch áp chế mà ngay cả nàng khó bề mà khống chế được, thần thú áp chế.
Lần trước đối mặt với hai đầu phượng hoàng Mộ Ly đã từng cảm nhận qua loại hình khó chịu này, nhưng lần trước cũng may song phương cố tình áp chế uy áp, nhưng hiện tại đối mặt với đầu long uy không hề áp chế này, Mộ Ly có thể cảm nhận huyết dịch bên trong đang bị đè nén.
“ Rống.”
“ Keng.”
Sát Hồn Kiếm như đâm vào một toà đại sơn kiên cố, theo mũi kiếm nhìn lại, một con long trảo to lớn nhẹ nhàng ngăn cản đi Hoa Vô Ảnh công kích.
Ngước đầu nhìn lên, một con chân chính đầu rồng đang nhìn chằm chằm Hoa Vô Ảnh.