Trần Lam cùng Mộ Ly đi ra từ bên trong đen kịt hạp cốc, ánh sáng mắt trời chiếu lên da thịt khiến hai mắt Trần Lam mờ đi do lâu ngày không thích ứng.
Mặc dù mắt có chút khó chịu, nhưng ánh nắng mang đến cho Trần Lam một loại thanh xuân hơi thở, khoan khoái dễ chịu.
Còn Mộ Ly bên này, từ khi biến thành hình mèo dường như đã lây nhiễm tính cách lười biếng của chủng loài. Với Trần Lam ánh mặt trời như sinh cơ rực rở thoả sức mà hưởng thụ, còn nàng thì lười nhác cuộn mình thíp đi trên vai Trần Lam.
Diện Bích Hạp đã vắng người như lúc trước, khi cả hai chậm rãi đi ra khỏi khu vực này, Trần Lam mới nhìn thấy được những quen thuộc tộc nhân.
" Đó là.."
Nhìn thấy Trần Lam thân ảnh, người người nhìn thấy đều há hốc ngạc nhiên, vốn dĩ bọn họ đã cho rằng Trần Lam đã chết bên trong hạp cốc, nhưng giờ xuất hiện trước mặt bọn họ khiến cho bọn họ không tin vào mắt mình.
" Xem ra ngươi rất được người khác để mắt." Mộ Ly nhỏ giọng trêu Trần Lam.
" Sự phụ chúng ta nên làm gì bây giờ." Trần Lam không biết phải sử sự sau cho phải, tiếp theo hắn nên làm gì đều phải hỏi ý kiến Mộ Ly.
" Hừ, cứ tiếp tục tiến về Trần gia nghị sự điện, đến lúc đó chờ xem bọn thất phu kia sẽ như thế nào khi đối mặt với ngươi." Mộ Ly lười biếng truyền âm, nàng luôn nghĩ rằng Trần Lam tình cảnh rất giống những nhân vật chính từ phế vật quật khởi đứng lên, nếu đã như vậy thì nàng không nhất thiết bắt buộc hắn né tránh, vã lại Mộ Ly nghĩ đây là cách nhanh và tốt nhất để lấy lại địa vị thiếu chủ cho Trần Lam.
" Nhưng mà.." Trần Lam liếc mắt qua lại nhìn xung quanh những người đang tập chung nhìn mình, bất an chần chừ.
" Chớ mất tự tin, sớm hay muộn ngươi cũng phải đối mặt thôi." Mộ Ly biết tính tình của Trần Lam như thế nào, nên trấn an hắn bình tĩnh lại.
Mộ Ly cùng Trần Lam đi được nữa đường đến nghị sự điện, một đoàn người nghiêm trang đi đến trước mặt Trần Lam.
" Trần Lam thiếu chủ, xin mời đến nghị sự điện tiến hành chấp pháp tra hỏi." Chấp pháp đệ tử nghiêm nghị nói với Trần Lam.
" Tốt." Trần Lam hít sâu một hơi, gật đầu đáp ứng.
Chấp pháp đường người đến khiến tộc nhân nghị luận bàn tán, chủ đề vây quanh chủ yếu là chấp pháp đường sẽ sử lý Trần Lam như thế nào.
Trần Lam đi ở giữa đoàn người, sau lưng ướt sũng do hồi hộp căng thẳng.
Không đến mười phút sau, Trần Lam được dẫn đến nghị sự điện, nơi đây cũng là đại điện rộng lớn nhất bên trong Trần gia, cổ kín lại uy nghiêm.
Chấp pháp đội mở cửa lớn ra vào, bên trong quanh quẫn một loại trầm trọng uy thế khiến người vào có cảm giác hít thở không thông.
" Tộc trưởng, Trần Lam thiếu chủ đã đến." Chấp pháp đội đội trưởng lên tiếng.
" Áp giải hắn vào." Trần Đại Sơn chưa kịp lên tiếng, bên cạnh Trần Nghị Đại trưởng lão đã dành trước lên tiếng, cứ như vừa rồi chấp pháp đội trưởng đang nói với hắn chứ không phải Trần Đại Sơn. " Vâng Đại trưởng lão." Chấp pháp đội trưởng tuân lệnh nghe theo, một bên Trần Đại Sơn hai mắt lạnh lùng, hắn biết Trần Nghị đây là đang thị uy, vốn hắn nắm trong tay chấp pháp đường nên muốn làm gì thì làm, mặt cho Trần Đại Sơn khó có điều dị nghị, nhưng hắn nào biết Trần Đại Sơn sẽ không bỏ qua nếu Trần Nghị cố tiếp tục lấn áp.
" Đại trưởng lão, ngươi nên biết khi nào cần lên tiếng khi nào thì không được phép." Trần Đại Sơn phóng ra trúc cơ uy áp, bên trong đại điện ríu rít hít thở, cho dù vừa mới thị uy Trần Nghị cũng cảm thấy sợ hải trước uy áp của trúc cơ tu sĩ.
" Tộc trưởng quá lời, do ta quá nôn nóng cho an nguy của thiếu chủ mà thôi." Trần Nghị biết đã chọc giận Trần Đại Sơn, cố gắng đỡ lời cho mình.
Trần Đại Sơn hừ lạnh thu hồi uy áp, bên ngoài nhìn vào bên trong tình cảnh khiến Trần Lam có một loại ấp áp khi có phụ thân che chở, lại có một chút sợ hãi khi phải đối mặt trước nhiều người chất vấn.
" Trần Lam thiếu chủ, xin mời vào." Chấp pháp đội trưởng bởi vì vừa rồi uy áp mà lần này đối với Trần Lam có một phần cung kính, dù sao đi nữa thân phận của Trần Lam là điều không thể chối cải, trước mặt tộc trưởng hắn cũng không giám làm một bộ mặt lạnh đối với Trần Lam.
" Chờ đã."
Trần Lam gật đầu bước vào, nhưng khi chân vừa bước vào cửa liền bị Trần Nghị lên tiếng ngăn cản.
" Đại trưởng lão còn có chuyện gì sao, ngươi đang làm trễ nãi thời gian của bọn ta đấy." Trần Đại Sơn nhíu mày lên tiếng.
" Tộc trưởng chớ trách lão phu, nhưng trên vai thiếu chủ mang theo một súc sinh, điều này là hạ thấp uy nghiêm của gia tộc cũng đồng nghĩa với việc khiêu khích gia tộc tôn nghiêm." Trần Nghị cáo già liếc mắt nhìn Trần Đại Sơn, mặc dù bên ngoài cung kính đó nhưng lời nói lại cố tình gây khó dễ cho Trần Đại Sơn.
Trần Lam một bên nghe Trần Nghị nói Mộ Ly là súc sinh, nắm đấm xiết chặt lòng nổi lên một cơn lửa giận.
" Còn không mau bắt con súc sinh đó lại." Trần Nghị thừa cơ hội Trần Đại Sơn không có lên tiếng, ra lệnh cho chấp pháp đội tới bắt Mộ Ly.
" Các ngươi ai chạm tay vào thì đừng trách ta không khách khí." Trần Lam giận dữ hống lớn, điều này khiến cả đại điện kinh ngạc không thôi, cũng bởi vì tính cách nhút nhát thường ngày của Trần Lam mà họ không tin Trần Lam có cả gan giận dữ bên trong đại điện như vậy.
" Thiếu chủ ngươi biết pháp còn phạm pháp, các ngươi mau bắt con súc sinh đó lại." Trần Nghị được gió bẻ măng, lấy cơ hội chính đáng để làm khó dễ Trần Lam.
Chấp pháp đội tuân theo Trần Nghị mệnh lệnh, hai ba ngươi đã đi tới Trần Lam ý muốn bắt Mộ Ly trên vai hắn.
Trần Đại Sơn vừa muốn mở miệng ngăn cản, một màng kinh hoảng khiến hắn không nói nên lời.
Trần Lam quanh thân phóng ra một cổ uy áp mạnh mẽ, uy áp của luyện khí kỳ tầng sáu mặc dù không có gì đặc biệt nhưng với uy áp của hắn phóng ra, bàn tay của chấp pháp đội vừa tiến gần liền bị kết đông thành một khối băng.
Loại uy áp đặc biệt này là nhờ vào hồn biến dị mà sinh, cho nên khi nhìn đến Trần Lam phóng thích ra uy áp này khiến cho Trần Đại Sơn hồi tưởng đến Nguyệt Nhi thân ảnh.
" Luyện khí sáu tầng, điều này sao có thể." Trần Nghị cùng chúng trưởng lão bên cạnh kinh ngạc không thôi, cho dù có đánh chết bọn hắn cũng không tin Trần Lam lại có ngày hôm nay.
" Điều này, không thể nào, chẳng lẽ hắn đoạt được nghịch thiên cơ duyên." Trần Nghị rất nhanh lấy lại bình tĩnh để suy nghĩ, mắt cáo nhìn Trần Lam như muốn ăn tươi nuốt sống, thậm chí còn thèm thuồn như gặp được bảo.
" Nhất định phải đoạt được cơ duyên từ trong tay hắn, nếu không để kẻ này phát triển sẽ ảnh hưởng đến an nguy của ta." Trần Nghị tâm tình chuyển biến, cuối cùng đưa ra một quyết định.
" Tộc trưởng." Tam trưởng lão Trần Hầu lên tiếng khi nhìn thấy Trần Đại Sơn chết đứng ở đó.
Vừa nghe Trần Hầu nhắc nhở, Trần Đại Sơn từ trong mê mang tỉnh lại, khi hắn để ý đến Trần Lam tu vi lại ngạc nhiên không thôi.
" Chỉ có thời gian mấy tháng tại sao tiểu Lam lại đột phá nhanh như vậy." Trần Đại Sơn thầm nghĩ, tại đây cũng chỉ có mình hắn biết Trần Lam có thể được Nguyệt Nhi chỉ dạy, nhưng lại không ngờ tốc độ phát triển của Trần Lam lại nhanh như vậy, không biết hắn nên vui hay nên buồn đây.
Tg: mọi người nghĩ thế nào khi khen thưởng tiền cho mình như những đọc giả ở bên Trung, tại giờ ra ở trọ nên cần tiền sinh hoạt????????