Quyển 4: Thánh Ngục.
Sau sự cố không gian phong bạo, năm người Mộ Ly bị phân tán khắp nơi bên trong không gian rộng lớn.
Thời không chi hà, nơi mà cội nguồn của dòng chảy thời gian và không gian thần bí, rất ít người có thể tìm đến được nó, cho dù là Tiên nhân cũng không dễ dàng tìm đến.
Tại rộng lớn thời không chi hà bên trong, một thân hình bé nhỏ đang trôi nổi giữa những dòng chảy của thời không lực lượng.
Nàng không một mãnh y phục che thân, để lộ đường cong tuyệt mỹ không tì vết, làn da như ngọc dưới ánh sáng huyền bí, càng đậm lên sức hút mê người không sao dứt được.
Mái tóc bồng bềnh trôi nổi như đang trìm trong nước biển, một số lọn tóc lướt qua tuyệt thế dung nhan kia, để lộ quen thuộc khuôn mặt của Mộ Ly.
Mộ Ly cứ như thế trôi dạt bên trong dòng chảy thời không đã hơn hai trăm năm, nàng trìm đắm trong bóng tối, ý thức dần bị tâm ma xâm nhập không có đường thoát ra.
Tội lỗi, hối hận, đau thương. Nàng bị những xiềng xích của bản thân giam cầm mà chính bản thân nàng cũng không muốn thoát ra.
Ý chí đã lụi tàn, điều mà nàng luôn luôn tin tưởng, luôn luôn cho rằng lập trường của mình được xây dựng từ ý chí kiên định, thì giờ đây nó đang dần tắt đi và nguội dần.
Tận sâu trong linh hồn đang trìm vào trong cơn ngủ say, nàng phải đối mặt với bốn phương là bóng tối, suốt hàng trăm năm qua, mỗi một phút lặng lẽ trôi đi nàng luôn dày vò bản thân mình, liên tục tự trách về cái chết của Mục Sinh, người đã mang đến cho nàng một cảm giác gia đình thật sự.
Nếu như, câu nói mở đầu quen thuộc trong suy nghĩ của nàng hàng trăm năm qua. Nếu như nàng không háo thắng, nếu như mọi chuyện nàng dừng kịp lúc, thì tất cả mọi chuyện đã không kết thúc tàn nhẫn như vậy.
Mộ Ly không còn ý nghĩ sẽ nắm trong tay vận mệnh, bởi vì sự kiện lần trước cho nàng thấy được, nàng càng đấu tranh, nàng càng cùng người đó chém giết thì tất cả càng đi vào ngõ cụt không hề cứu vãn, và điều đó sẽ kéo theo những hệ luỵ mà nàng không hề mong muốn.
Ý thức của Mộ Ly đang bị tâm ma làm mềm yếu, nàng không có lực để phản khán lại, hay nói chính xác hơn nàng đang buôn xuôi mọi thứ.
Một tia ít ỏi công đức lực còn sót lại trong người nàng, rất nhanh bị tan biến rồi dung nhập vào sâu trong linh hồn nhỏ yếu đó.
Bồn bề là bóng tối, Mộ Ly vô hồn ngước mặt nhìn lên, một tia sáng loé ra xua tan đi bóng tối đen kịt. Già nua bóng lưng quen thuộc, nhưng lúc này không giống như tình cảnh lúc đó, ánh sáng không còn là diệt vọng, Mục Sinh thân ảnh nắm lấy tay Mộ Ly, cố gắng lôi kéo nàng bước ra vực sâu tăm tối.
Ánh sáng mỗi lúc một sáng, Mộ Ly không hề nhìn lại mà cứ hướng theo ánh sáng của hy vọng, vụt sáng lên chói mắt, bên ngoài thân thể Mộ Ly bổng trừng hai mắt ra, để lộ hữu thần hai mắt như xưa. Ít ỏi linh khí bên trong thời không chi hà len lõi vào từng kinh mạch của Mộ Ly, những ám thương còn sót lại bên trong cơ thể đang dần được xoa dịu.
Thời gian trôi qua không ngừng, một trăm năm, năm trăm năm, một nghìn năm, Mộ Ly trôi dạt bên trong dòng sông đó mà không hề dừng lại, cứ thế ngày qua ngày, tu vi nàng một mực tăng lên, Trúc Cơ Hậu Kỳ, Trúc cơ đỉnh phong, thậm chí vòng thứ hai khiếu huyệt cũng đã hoàn toàn khai phong.
Mất một nghìn năm dài đăng đẳng, đến ngày hôm nay vốn bình tĩnh thời không chi hà rốt cuộc có dị trạng.
Nước chảy mây trôi, hoa nở hoa tàn, một cảnh sắc huyền bí mà chưa từng có trước đây tại thời không chi hà.
Thiên địa linh khí cuồng bạo bị rút đi, theo linh khí ba động càng mạnh mẽ, dị trạng thay đổi càng thêm huyền bí.
Tận sâu trong đan điền, một viên kim đan óng ánh, phía trên có cửu sắc đường lấp lánh kì lạ.
Bên trong thức hải viên yêu đan vốn đang ngủ say, lúc này chợt run động mãnh liệt, một đường liên kết như có như không nối liền giữa hai viên kim đan, mối liên hệ càng thêm chặc chẽ, Mộ Ly có thể cảm nhận được một loại linh lực dồi dào từ hai viên kim đan phát ra, mỗi một chuyển động, cả hai như cùng lúc luân chuyển tuần hoàn.
Mộ Ly dành mất ba mươi năm để ổn định căn cơ, nhưng trong thời gian này nàng phát hiện ra một điều rằng, cơ thể nàng bắt đầu hấp thu thời không chi lực, hay chính xác hơn là, mỗi một tế bào hay thậm chí là huyết mạch cũng đang đồng hoá dần loại linh lực huyền bí này.
Nhàm chán thời gian lại tiếp tục trôi đi mà không buôn tha cho một ai, Mộ Ly đã ở nơi này gần mười nghìn năm, nhưng nó cũng chỉ là một nữa tuổi thọ mà nàng đang có.
Mười nghìn năm, quả thật là rất lâu nhưng đối với Mộ Ly chỉ là một quảng thời gian ngắn ngủi. Tại sao lại nói ngắn ngủi, bởi vì nàng đã luôn làm việc miệt mài trong mười nghìn năm, hay nói chính xác hơn là nàng trìm đắm trong kiến thức tu chân huyền bí, ví dụ như trận pháp, thần thông, bí thuật, hay thậm chí là thiên thư tàn phiến.
Ngày hôm nay, đây là lần thứ hai mà thời không chi hà xuất hiện đột biến. Mộ Ly lơ lững bên trong, một tầng dày đặc mây đen bổng xuất hiện trên đầu nàng.
Mộ Ly sắp đột phá Nguyên Anh, không, chính xác mà nói nàng đột phá song trọng Nguyên Anh, bởi vì cả kim đan và yêu đan cùng một lúc đột phá.
Mộ Ly nhìn phía trên cuồng bạo mây đen, đây là lần đầu nàng đối mặt với thiên kiếp, cho dù không có kinh nghiệm từ trước nhưng với kiến thức của nàng thì nàng biết được rằng, thiên kiếp của nàng mạnh mẽ gấp hai trăm lần so người bình thường.
" Gầm."
Một tia lôi điện đánh xuống xé rách không gian, bởi vì một kích này mà không gian xuất hiện một lỗ hổng phong bạo.
Mộ Ly vừa bị thiên lôi đánh trúng, nàng vừa phát hiện không gian phong bạo liền hai mắt sáng lên.
" Quả như ta đoán đúng, đây là cơ hội để ta thoát khỏi nơi này." Mộ Ly nhìn lỗ hổng không gian đang không ngừng nuốt chửng, nàng áp chế đi tu vi đột phá, thân mình như liễu yếu lao vào bên trong phong bạo.
Cuồng ngược phong bạo khiến Mộ Ly hoa mắt chóng mặt, cho dù nàng có cơ thể mạnh mẽ đến đâu cũng bị tổn thương nghiêm trọng.
Làm một việc liều lĩnh, Mộ Ly không ngờ được rằng lần thứ hai phong bạo này lại mạnh mẽ hơn trước rất nhiều, bởi vì nó còn mang theo lôi kiếp bá đạo.
~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~
" Hô... Hô... Hô."
Tiếng thở dốc của một thiếu niên tuổi chừng mười bốn mười lăm tuổi, từ trong rừng rầm phía sau chạy ra, trên tay hắn đang ôm lấy một con mèo mao nhung trắng đen đang bất tĩnh.
Thiếu niên gầy gò mặc sức chạy đi, vượt qua những đường mòn khúc khuỷu, cho đến trước mắt là củ kĩ đình viện hắn mới thở dốc dừng lại.
Đặt xuống trong tay tiểu miêu ở một góc, thiếu niên lúc này mới cẩn thân xem xét tiểu miêu thân thể.
" Trần Lam, ngươi cái tên nhát gan mau ra đây cho lão tử." Phía ngoài đình viện vọng vào tiếng hô của một nam nhân đầy địch ý.
Không chờ Trần Lam hoảng hốt, đình viện bị một cước đá văng cửa, hai thiếu niên tuổi chừng mười lăm hung hăng bước vào.
" Nghe nói ngươi bắt về một tiểu miêu, bản thân ngươi phế vật còn không lo xong, lại muốn dưỡng thêm một cái miệng ăn, quả là không biết nể mặt Trần gia là gì." Thiếu niên đứng đầu chỉ thẳng vào mặt Trần Lam, hung thần sát khí như muốn ăn tươi nuốt sống người.
" Trần Tín, ngươi, ngươi muốn gì." Trần Lam run rẫy sợ nói, đây không phải là lần đầu hắn bị những người này bắt nạt, cho nên mỗi lần gặp những người này liền cấp cho hắn một nỗi sợ vô hình.
" Ta muốn gì, ta muốn ngươi ném con mèo này ra khỏi Trần gia." Trần Tính bên cạnh Trần Thương lên tiếng ra lệnh.
Bị hung thần hai mắt nhìn mình, Trần Lam lo sợ lùi về phía sau, giọng nói run run: " Đừng qua đây, ta, ta không đưa nó cho các ngươi."
" Hừ, ngươi không có tư cách xen vào." Trần Tín một quyền vung xuống, nhìn đến một quyền ở trước mặt, Trần Lam hoảng sợ nhắm mắt lại, nhưng ngạc nhiên là hắn vẫn đứng đó che chở cho tiểu miêu mà không hề bỏ chạy.
" Ồn ào quá." Một giọng trong veo phía sau phát ra, mang theo bảy phần lười biếng ba phần tức giận.
Mộ Ly mí mắt nặng nề từ từ mở ra, một cảnh tượng quen thuộc lại xuất hiện trước mắt nàng, nhưng nó không còn là tang thương thân ảnh, mà lúc này lại thay bằng một nhỏ yếu thiếu niên.
Tg: Lam Thố Hồn Đế ra sân, tu vi Mộ Ly tạm thời bị mất nên mọi người đừng lo lắng mình buff quá đà, sẽ hồi phục lại từ từ. Mười nghìn năm trong thời không chi hà chỉ là hai trăm năm ở Thiên Việt vị diện mà thôi.