" Ngươi Phải Chịu Trách Nhiệm."
" Đại chiến" suốt một ngày trời, khi cả hai bắt đầu tỉnh táo lại, Mộ Ly bên ngoài vẫn không tha cho cả hai nghĩ ngơi. Mỗi khi hai người trì hoãn dù chỉ một chốc lát thì Mộ Ly liền dùng Mị Hoặc Ma Âm khiến cả hai lại chìm vào dục vọng. Không phải hai người dễ bị nàng khống chế, một phần khác là do cả hai đều xem đối phương là người trong lòng của mình.
Tiếng đàn khảy ra ma âm đầy mị lực, cộng hưởng theo đó là tiếng rên rĩ của hai nam nhân như cùng tấu lên một khúc nhạc tươi xuân phơi phới.
Mục Sinh vì Mộ Ly tạo ra kết giới để người khác không nghe được tiếng đàn, nhưng quan sát một ngày trời cũng cảm thấy tội lỗi tầy trời, Mục Sinh nhân tâm trỗi dậy, không muốn tiểu đồ đệ ra tay độc ác " tra tấn" hai người tiếp tục.
" Sư tôn, ngàn năm một thuở mới có lần này, ngươi chẳng lẽ muốn phá hư chuyện tốt của họ." Mộ Ly tay linh hoạt không ngừng nghĩ, mặc kệ Mục Sinh khuyên ngăn vẫn không muốn dừng tay chuyện này như vậy.
" Ngươi nếu còn tiếp tục ta e sư huynh ngươi sẽ mất sức mà chết." Mục Sinh lấy bừa một cớ thuyết phục nàng, nhưng hắn cũng rõ, là một tên kim đan kỳ tu sĩ có thể ba ngày ba đêm " chiến đấu" không ngừng nghĩ huống chi cả hai mới bận rộn chỉ một ngày trời.
" Hừ." Mộ Ly không thèm đếm xĩa, nhưng dù vậy lương tâm lại trổi dậy khiến nàng buộc lòng phải dừng lại, dù sao nhìn Mục Dạ hôm trước rất tiều tuỵ, nàng lại không muốn vì nàng mà phá hỏng thân thể hắn.
" Nha đầu, hai tiểu tử kia đa chờ ngươi bên ngoài, mau ra đó gặp mặt đi, nơi này để bọn hoi tự giải quyết phần còn lại." Mục Sinh cố gắng lấy còn sót lại uy nghiêm của một vị sư tôn, ra lệnh cho nàng rời đi.
" Sư tôn, nếu tên đó vẫn ngoan cố không bỏ hôn sự lần này thì đừng trách ta ra tay thêm độc ác." Mộ Ly trừng mắt nhìn, nàng rất ít khi ra tay, nhưng một khi ra tay thì đừng trách nàng thủ pháp tàn độc.
Bên trong động phủ Mục Dạ, ngập tràn hoa hồng diễm lệ bổng chốc chui xuống đại địa bên dưới, khi xuất hiện lần nữa, một đoá to bằng đầu người hoa hồng đỏ xuất hiện bên cạnh Mộ Ly, theo cánh hoa nở rộ, bên trong nhuỵ hoa phóng xuất ra một vật như linh thạch trực tiếp bị nàng bắt lấy.
" Tiểu nha đầu, ngươi lại muốn giỡ trò gì." Mục Sinh bên cạnh thấy Nhiếp Ảnh thạch trong tay nàng trực giác liền bất an, tiểu nha đầu này chẳng lẽ dùng nó để thu lấy những hình ảnh bên trong, càng nghĩ Mục Sinh càng thấy nàng thủ pháp biến thái, nếu những hình ảnh này truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ làm một hồi náo loạn Thái Nhất tông.
" Nha đầu không được làm chuyện điên rồ, nếu sư huynh ngươi mà biết chắc chắn sẽ hỏi tội ngươi." Mục Sinh tay chỉ nàng run rẩy không biết phải nói sau với nha đầu này.
" Ai nói ta làm chuyện gì điên rồ, ta chỉ là giữ nó làm kỉ niệm." Mộ Ly cười cho qua, nhanh chân vọt lẹ rời khỏi tầm mắt Mục Sinh.
" Ngươi, còn nữa không được lung tung sử dụng kỳ hoa." Mục Sinh thấy nàng chạy đi không thể nào nói gì thêm chỉ biết nhắc nhở nàng không thể tuỳ ý để người khác thấy loại đồ vật chí tà như Địa Ngục Mân Côi.
Nhìn phía sau lưng động phủ, tiếng rên rĩ bổng dưng cao trào rồi tắt hẳng, nhưng thân là bán Hoá Thần tu sĩ có thể nghe được tiếng thở hỗn hễn của cả hai, Mục Sinh mặt già đỏ bừng, chạy nhanh rời khỏi hiện trường gây án.
Bên ngoài, Lưu Nhiên cùng Tinh Vân không được Mục Sinh cho phép nên phải đứng đợi tại đây, cả hai không hiểu bọn họ đang làm gì nhưng cũng không giám tò mò vì bọn họ cũng từng bị Mục Sinh cho vài trận giáo huấn.
" Sư phụ." Tinh Vân nhìn thấy Mộ Ly thân ảnh chạy ra liền vui mừng vẫy tay, chỉ mới tám năm không gặp tiểu tử này đã trưởng thành không ít, mặc dù không cao to lực lưỡng như Lưu Nhiên nhưng thân thể cũng không kém Mục Dạ là bao.
" Tiểu tử ngươi đã lớn đến nhường này rồi à, lại xem thân thủ thế nào." Mộ Ly đang vui vẻ lại gặp tiểu đồ đệ của mình liền cao hứng tay bắt mặt mừng.
" E hèm, hai người các ngươi xem ta là không khí sao." Lưu Nhiên nhìn cả hai vui cười nói nói, mặt làm bộ ghen ghét chen vào.
Mộ Ly lúc này mới chú ý quan sát Lưu Nhiên, mặc dù xa nhau tám năm những hắn vẫn như trước, đứng trước mặt hắn nàng chỉ tới vai đối phương, ngước nhìn quen thuộc khuôn mặt này, nàng không hiểu có một loại cảm xúc khó tả.
" Lâu rồi không gặp." Mộ Ly gật đầu mĩm cười.
" Lâu rồi không gặp." Lưu Nhiên cũng thuận theo khiêm tốn, nhưng rất nhanh bị Mộ Ly hành động cho ngây người, nàng mạnh mẽ dùng tay bắt lấy cằm hắn, đưa qua đưa lại như đánh giá con hàng.
" Để ta xem nhiều năm nay ngươi bản lĩnh mặt dày có phát triển hơn không." Mộ Ly rất lâu rồi không có vui vẻ như vậy, trong suốt thời gian này nàng áp lực quanh thân, mặc dù bình tĩnh vô ba nhưng tinh thần lại rất mệt mõi, khi gặp lại bọn họ cũng muốn trêu chọc một hai.
" Phải rồi sư phụ, tại sao Mục sư tổ không cho chúng ta vào, bên trong có chuyện gì sao." Tinh Vân lúc này mới sực nhớ ra, tò mò hỏi.
" Muốn biết." Mộ Ly tay vẫn bắt lấy cằm Lưu Nhiên, xoay mặt liếc nhìn Tinh Vân đang tò mò.
" Cũng đã đến tuổi trưởng thành, cho ngươi biết cũng không sao." Mộ Ly làm bộ đạo mạo gật đầu, Lưu Nhiên hai người đâu biết nàng sắp đầu độc đầu óc của cả hai.
" Lại đây lại đây." Mộ Ly vẫy tay ngoắc hai người lại, cả ba tụm đầu vào nhau như được sắp xem kiệt tác, thật ra ngay cả Mộ Ly cũng tò mò không thua gì hai người.
Mộ Ly ba người chụm đầu, nàng lấy ra Nhiếp Ảnh thạch lúc nảy, theo linh khí thúc dục vào trong linh thạch, một hình ảnh tràn ngập cảnh xuân xuất hiện trước mặt bọn họ.
Như một màn hình điện thoại cở lớn trong suốt, phía trên hình ảnh khiến cả ba chăm chú đứng nhìn. Bên trong hai nam nhân đang vật nhau ra, tiếng cọ xát thân thể cùng tiếng rên rĩ càng thêm chân thực.
Gió lạnh bổng thổi qua, cả ba tập chung không lên tiếng, Lưu Nhiên cùng Tinh Vân sắc mặt đỏ bừng, dù cũng là lần đầy thấy hai nam nhân làm chuyện này nên có chút ngượng ngùng, lại khó khăn tiếp nhận chính là người thu lấy những hình ảnh rốt cuộc có phải là kẻ biến thái.
Hai nam nhân ngượng ngùng quay mặt rời đi, nhưng kẻ chủ mưu vẫn mặt trơ thưởng thức.
Đột ngột, một tiếng gống giận bạo phát cả tàng kinh các khu vực, Huyền Tôn hùng hục chạy đi ra, quần áo vẫn xốc xếch hung mắt trừng.
" Mộ Ly, ngươi phải chịu trách nhiệm cho việc này."
Huyền Tôn gống to không còn để ý thể diện đại sư huynh một tông, Lưu Nhiên hai người thầm hô khổng ổn, nhưng kẻ chủ mưu lại hiên ngang không để ý, mắt vẫn dán trên hình ảnh hai nam nhân đang " chiến đấu" cao trào.
Tg: xong chương rồi nhé.