Nữ Phụ Tiên Lộ Gập Ghềnh

Chương 78: Vương Lệ Y





Hạ Vũ trố mắt,còn có chiến thuật như vậy nữa sao ? Người tu vi cao cường khi đối phó,hẳn là bỏ qua các chiêu thức màu mè,rườm rà,nhất kích,nhị kích phân ra thắng bại,còn khi đối phó với người cùng cấp hoặc chênh lệch không nhiều,hãy sử dụng pháp khí khiến hắn tiêu hao đi linh lực,đợi đến khi hắn mệt muốn chết,mình chỉ cần gẩy nhẹ một chút là dành thắng lợi trong tay thôi. Hạ Vũ gật gù,nay đi xem cũng không tệ.
Trong khi Hạ Vũ đang vui vẻ vì phát hiện của bản thân thì nàng không hề hay biết Sở Bá Kì khi đang từ lôi đài đi xuống,cũng qua lại phía này nhìn nàng một cái,sau đó nhíu nhíu mày rồi mới rời đi. Cái nhìn này không ai có thể thấy,tuy nhiên vẫn không tránh khỏi mắt một người,đó là Lăng Vân...
_" Trận thứ hai..."
Hạ Vũ nghe thấy thông báo như vậy,vội xốc lại tinh thần. Nàng lúc này tự nhiên cảm thấy bản thân thiếu thiếu nhiều lắm,cả một quãng dài tiểu thuyết bất quá cũng chỉ như lý thuyết,mơ mơ hồ hồ,chân chính bản thân chứng kiến cùng trải nhiệm mới thật sự có ý nghĩa. Chẳng những vậy mới còn có câu " một ngày trải nhiệm sánh cùng ngươi tu luyện một chỗ ngàn ngày sao ".

Hai người lên đài, Hạ Vũ nhận ra đó là có một người quen,này chính là Lung Nhi,đồ nhi của Hoàng Vi Việt nhị trưởng lão,người còn lại cũng rất khá,tu vi cũng đã tới luyện khí bảy tầng,trận này tính ra cũng là nói khó phân thắng bại bởi đến cùng chênh lệch một cấp cũng rất ít,nó hoàn toàn không đáng kể khi so sánh với hơn kém nhau cũng một cấp bậc giữa luyện khí thập cấp và trúc cơ như nàng và Lan Băng Băng. Tuy nhiên Hạ Vũ luôn cảm thấy có cái gì đó hết sức lạ.
Đúng vậy,thật sự rất lạ,cảm giác trận đấu này cứ như đã phân thắng bại ngay từ lúc ban đầu vậy. Kia Lung Nhi nghe đến tên,làm một cái bay lên sàn đấu một cách nhẹ nhàng,phiêu phiêu như tiên hạc. Hạ Vũ cảm thán,tu tiên thế giới chính là người người đều là mĩ nhân,riêng mình hình như ngoài ý gây chú ý quá rồi. Bên kia,trái ngược hoàn toàn,kẻ bước lên sàn là một nam nhân,bất quá hắn lại luôn cúi mặt,ngay cả đối diện với đối thủ cũng không dám thì còn chiến đấu gì chứ.
Hạ Vũ chống cằm nhìn,con mắt đảo đảo,hết nhìn Lung Nhi,lại nhìn kia nam nhân,xong lại nhìn Hoàng Vi Việt,nàng bỗng hiểu ra này nam nhân tại sao lại như vậy rồi. Ngươi là một tên tiểu tử vô danh,lấy cái gì ra đấu đấu cùng người ta là đồ nhi của một vị trưởng lão ? Mà nếu như ngươi cứ liều mạng đấu đến dành được thắng lợi trong tay thì sao,có phúc khí để tham gia bí cảnh hay không lại là một chuyện khác. Ngươi đem đồ nhi của người ta đá xuống đài,trong khi bản thân lại không một cái chống lưng,kết quả dùng đầu ngón chân cũng biết.
Nhìn nhìn tình cảnh hết sức cổ quái này,Hạ Vũ tự nhiên nhận ra thật nhiều điều,cũng thấy có sư phó lợi hại thật là phúc khí đến đâu. Tuy nhiên,thấy người nam nhân kia,nàng hoàn toàn không hề phản cảm mà trái lại thấy thật khâm phục hắn. Xem ra hắn đã chuẩn bị cho trận này phải thua đi. Đây nếu nhìn bên ngoài thì thật hèn nhát,tuy nhiên suy nghĩ đi sâu lên một chút,hắn chính là kẻ thông minh tuyệt đỉnh. Lần này hắn thua,lại sẽ thua một cách đẹp mắt,lại làm sao cho Lung Nhi càng nổi bật,như vậy không chỉ làm nàng ta hài lòng,còn tự nhiên leo lên đùi của Nhị trưởng lão. Như thế so đi ra,cái kia danh ngạch đúng là không đồng cấp bậc đi.
Quả nhiên như nàng nghĩ,hai kẻ trên lôi đài phát kích chiêu thức,người nam nhân chỉ chống đỡ yếu ớt,đôi khi có thể tránh tránh,vậy mà hắn lại đứng yên chịu đòn. Rồi cuối cùng tựa như không thể chống đỡ nữa,làm một động tác đẹp mắt ngã lăn ra ngoài,hoàn tất quá trình diễn xuất. Lúc này đây Hạ Vũ thấý,đôi khi có thể dùng người khác uy danh cũng là một loại thực lực. Lung Nhi tự tin cười e lệ xuống sàn,thi thoảng còn quét mắt tìm kiếm ai đó,hẳn là tìm Nguyễn Chiến Duy đi...
Cuộc chiến ngày hôm nay cứ như thế diễn ra hết sức nhàm chán,cứ tựa như trận của Lung Nhi một loại,cũng đôi khi có một hai phấn khích,nhưng đây hầu như là của ngoại môn đệ tử đấu với nhau thôi,hai kẻ cùng giống nhau,sẽ chẳng cần kiêng dè gì.

_" Trận tiếp theo,Hạ Vũ cùng Vương Lệ Y"
Hạ Vũ chẹp miệng,phủi bụi đứng lên,nhìn phía xa xa một cô gái toàn thân xuyên y phục màu trắng,làn da trắng sứ,phiêu phiêu bồng bồng khiến người ta thấy cả người thư khoái,đây hiển nhiên cũng là một cái mĩ nhân như ngọc. Tuy nhiên,điều khiến người ta cũng như Hạ Vũ chú ý chính là mooht cảm giác yếu đuối,cần phải che chở,lắc lắc đầu,xem ra đây lại là một đóa bạch liên hoa đi. Nếu đã như vậy,Hạ Vũ nàng cũng diễn cho đúng,làm một kẻ ác thôi,cũng không nên đi ngược lại mọi người suy ngẫm.
Nghĩ vậy,Hạ Vũ bước những bước đi hết âc tự tin lên sàn. Người bên dưới nhìn lên quả thật không có lời nào diễn tả cặp đấu này. Một bên là người trên dưới mặc màu đen,ngay cả làn da cũng xạm xạm,dung mạo thật tệ,một bên là người xuyên bạch y,kết hợp với dung nhan thanh lệ. Bất quá mọi người cũng không dám thẳng thắng cổ vũ cho Vương Lệ Y,ngươi là không biết nữ nhân còn lại là đồ nhi của Đại trưởng lão Lịch Thừa Bằng sao ?
Thu hết biểu cảm của mọi người,Hạ Vũ cười khẩy. Thế giới này con người chính là như vậy,luôn luôn bo bo giữ vững mỗi bản thân,có thân quen đến đâu hãy cũng đừng bàn,chỉ cần ảnh hưởng đến lợi ích của bản thân,tất cả giống như chưa từng tồn tại. Hạ Vũ đưa tay vuốt vuốt tóc,nếu đã là ác nhân,thế thì hãy thỏa mái mà diễn
_" Ngươi chịu thua luôn đi ?"
Một câu này nói ra khieedn toàn trường im lặng,ngay cả tiếng thở cũng không kìm chế. Kia Hạ Vũ lại dám nói như thế

Vương Lệ Y trợn tròn mắt,rưng rưng
_" Ta biết ngươi là đồ nhi của Đại trưởng lão. Nhưng như thế thì sao,cũng không nên áp người quá đáng !"
Bạch liên hoa đúng là bạch liên hoa,bên ngoài tựa như vô tâm vô tà,tuy nhiên chỉ cần để ý một chút sẽ thấy nàng ta đang lên án bản thân cậy là đồ nhi của Lịch Thừa Bằng mà kiêu căng. Được,rất tốt,nhưng nàng ta thật sự đen đủi khi gặp phải Hạ Vũ rồi,bởi biết làm sao được,đây là hình tượng nàng đang xây dựng mà
_" Đúng thế thì sao,ta là đồ nhi của Đại trưởng lão,ngươi nghĩ ngươi đấu lại ta sao ?"