Nữ Phụ Tiên Lộ Gập Ghềnh

Chương 62: gặp lại 2





Hạ Vũ tay nắm chặt áo,ép bản thân phải bình tĩnh trước kẻ thù,đúng vậy,nàng không thể để bản thân bại lộ lúc này,chỉ cần hở ra một chút tiếng gió,đừng nói tự bản thân mà ngay cả Lịch tiền bối chống đỡ cũng không thể toàn mạng chạy ra. Nếu như thế,có ngu ngốc mới thể hiện ra lúc này. Suy nghĩ thì thế,nhưng sự thật có lẽ khác thật xa,nàng là biết không thể tiến đến nhưng nhìn chằm chằm là vẫn không thể tránh khỏi,dường như mọi thứ xung quanh đều không nữa tồn tại
Trong khi Hạ Vũ nhìn chằm chằm Thiên Kiếm Kì cùng Lan Băng Băng thì đồng thời họ cũng chú ý đến nàng. Thiên Kiếm Kì chỉ liếc nhìn Hạ Vũ,sau đó dừng lại một chút rồi quay đi,còn Lan Băng Băng thì không như thế,nàng ta chăm chú dõi theo từng cử chỉ,hành động của Hạ Vũ,sau đó trầm ngâm,lại nhíu mày một lúc mới dãn ra,nở một nụ cười thật tươi rồi quay đi,hướng về phía Lịch Thừa Bằng
_" Sư thúc đã trở lại..."
Một giọng nói vang dội vang lên cắt ngang suy nghĩ của Hạ Vũ,kéo nàng về với hiện thực. Liếc mắt nhìn sang, Hạ Vũ chỉ thấy choáng ngợp,phía đó một nam nhân cao lớn,cả người khoác trường bào đỏ thắm,tóc dài xõa sau lưng để mặc gió thổi bay. Người nam nhân này có mày kiếm,mắt sắc lạnh,miệng dày,chiếc mũi cao thẳng, làn da nâu đồng gợi cảm,tóm lại một điều,người này có được một bao da vô cùng tốt.

_" Chiến Duy,ngươi sư phụ đào tạo thật tốt a..."
Lịch Thừa Bằng nhìn nam nhân kia,cười khẩy một cái. Hạ Vũ nghe thấy cái tên này đúng là bị dọa tỉnh,chút xao xuyến trước cái đẹp lúc vừa rồi bay sạch,nói đùa,đây đồ đệ của Thiên Kiếm Kì,nhân vật mới nổi của giới chính đạo,là nam nhân của Lan Băng Băng,sau này sẽ cùng nhau hợp lực đem nàng diệt sát,cái gì mà ham hố chứ,ngươi cũng không ngại mạng ngươi quá dài. Hạ Vũ quay về nhìn lại nhìn Nguyễn Chiến Duy,ầy,quả thực là rất đẹp trai,tu vi cao cường đã là Nguyên Anh trung kì,lại là đồ nhi của chưởng môn,xét trên mọi góc cạnh đều là chàng rể mơ ước của mọi người,cũng khó trách nguyên tác Hạ Vũ cũng chết mê chết mệt người này. Hạ Vũ tặc lưỡi,lắc đầu cảm thán,có xuất sắc như thế thì làm gì,cuối cùng không phải đều chỉ là một nhân vật phụ sao.
Hạ Vũ thật không biết hành động của bản thân lúc này rơi vào mắt mọi người lại mang theo một ý nghĩa hoàn toàn khác,vẻ mặt,cử chỉ như vậy đúng là của một cô gái gặp người trong lòng. Mọi người xung quanh đều có duy nhất suy nghĩ này,lại liếc nhìn Hạ Vũ một cái rồi cười khẩy,tuy nhiên chính là chỉ cười khẩy mà không có một suy nghĩ nào khác nữa. Có lẽ này đúng là cô gái không biết tự lượng sức,cũng không mang một chút gì đe dọa cả,nếu như nhan sắc cùng tài năng tựa như Lan Băng Băng thì có lẽ còn có thể tranh một hai a.
_" Duy nhi tiến bộ thật sự không dám nhắc tới,ngược lại sư đệ lần này ra ngoài thu hoạch thật lớn,tu vi tiến dài một mảng không nói,lại còn đưa về hai người đúng là " thượng thừa" " Thiên Kiếm Kì ngự kiếm trên cao,vuốt vuốt chòm râu,ánh mắt sắc lạnh lướt qua,khi nhắc tới từ " thượng thừa " bỗng nhấn mạnh,đồng thời nhìn chằm chằm Hạ Vũ
Hạ Vũ kinh tủng,áp lực từ ánh mắt kia đổ ập xuống,bao phủ lấy nàng khiến Hạ Vũ đứng không vững. Đây cảm giác tựa như có cả một ngọn núi đè xuống. Điều duy nhất lúc này vang lên trong đầu nàng chính là lão ta đang muốn dùng thần thức tới làm nàng khuất phục. Đúng vậy,áp lực này chỉ duy nhất rơi xuống đầu Hạ Vũ,có lẽ định thông qua khuất phục nàng mà từ đó kéo rớt mặt mũi của Lịch tiền bối. Không được,điều này có chết nàng cũng không thể khuất phục,vì nàng,cũng là vì Lịch tiền bối. Hạ Vũ cắn răng,đem thần thức buông ra toàn bộ để chống đỡ. Hạ Vũ biết so với đồng trang lứa mình bản thân có lẽ nổi trội,nhưng đứng trước một kẻ tu vi so bản thân xa xa lắm,nàng vẫn là tỉnh táo không dám cậy mạnh,chỉ tỏa ra thần thức bảo vệ kinh mạch,nàng là biết hắn ta sẽ không lộ liễu đem nàng làm sao làm sao trước mặt bao nhiêu người như vậy,ít ra cũng là người mà Lịch tiền bối mang về mà.
Quả nhiên,khi Hạ Vũ mồ hôi chảy ướt hết cả mái tóc,răng cắn chặt đến bật cả máu,gương mặt trắng bệch,linh khí bị gần như không còn,cảm giác không thể chống đỡ được nữa,thì thật vi diệu áp lực kia lại rút tựa như chưa hề tồn tại,mà đồng thời Lịch Tiền bối cất lời
_" Thượng thừa thì không dám,bất quá hai người này tư chất là ta rất vừa lòng,bèn đem chúng thu làm đồ nhi..."
Nói xong Lịch Thừa Bằng liếc mắt về phía Hạ Vũ,phất tay một cái bèn đem nàng cuốn lại đây,Lăng Vân ngay lập tức đỡ lấy,vô thanh vô thức đút cho nàng một viên đan dược. Ngay khi tiếp xúc viên đan, Hạ Vũ cảm thấy cả người linh khí như thủy triều dâng lên,rất nhanh bồi bổ đứng lên,cũng vì vậy gương mặt cũng tốt trở lại. Hạ Vũ kinh ngạc tròn mắt nhìn Lăng Vân

_" Vân ca,ca cho ta uống đan dược gì vậy ?"
_" Hồi Khí đan"
Lăng Vân đáp trả ngắn gọn,sau đó lại tiến đến bên Lịch tiền bối. Hạ Vũ không hiểu tại sao, chỉ cảm giác thấy Vân ca có cái gì đó khang khác,hành động có chút cứng ngắc,tâm tình thì bất định,lại dường như có cái gì đó mà nàng không thể diễn tả được... Không lẽ...không,tốt nhất là không như thế, Vân ca tốt nhất không được sinh ra cảm giác gì với Lan Băng Băng...tuyệt đối không thể
_" Làm gì vậy,còn không mau lại đây!"
Lịch Thừa Bằng đột nhiên truyền âm tới làm Hạ Vũ tỉnh táo táo lại,học theo Lăng Vân,tiến về phía còn lại
_" Suốt hai ngàn năm có hơn ngươi không hề nhận đồ đệ,sao bỗng nhiên lại nhận tới cùng một lúc hai người" Một người béo lùn phía sau Thiên Kiếm Kì cất tiếng,đây hẳn là một người có thân phận không hề thấp đi
_" Tam đệ a,đồ đệ cần chính là quí hồ tinh bất quí hồ đa. Ngươi xem bao năm qua chưởng môn chẳng phải cũng chỉ có nhận mỗi Duy nhi cùng Băng nhi sao. Nhưng xem ra sáu đồ nhi của ngươi cũng không thể địch nổi hai người bọn họ a"
Mọi người ở đây đều tròn mắt,Lịch tiền bối lời này không chỉ trắng trợn mỉa mai Nhị trưởng lão Hoàng Vi Việt mà còn ngầm khơi lại sự kiện cướp đoạt Lan Băng Băng năm đó xủa chưởng môn nhân. Nhị trưởng lão thấy vậy,mặt đỏ bừng,chỉ tay

_" Hảo a,ngươi đồ nhi là tốt nhất,không phải chỉ là kẻ háo sắc thôi,có gì cần phải tôn lên quá cao như vậy..."
Nhị trưởng lão nói xong,lại liếc mắt nhìn Hạ Vũ một cái,sau đó cười khẩy một cái. Hạ Vũ thấy vậy á khẩu,nàng từ khi nào lại biến thành háo sắc rồi?
_" Tam đệ,không được vô lễ,dù sao Thừa Bằng cũng là sư huynh của ngươi,con mắt nhìn người hiển nhiên không thể tầm thường như bề ngoài được"
Đúng lúc này Thiên Kiếm Kì lên tiếng,chặn lại lời của Hoàng Vi Việt. Tuy nhiên lời bên ngoài tựa như giải vây,đứng về phía Lịch Thừa Bằng,nhưng người hữu tâm nhân đều hiểu caí này không khác gì khẳng định Hoàng Vi Việt là nói chính xác rồi. Thật không ngờ Lịch tiền bối nghe như vậy cười đến hết sức vui vẻ
_" Chưởng môn suy đoán thật đúng ý sư đệ,hai đứa nhỏ đều là thiên linh căn vạn năm khó cầu..."