Nữ Phụ Tiên Lộ Gập Ghềnh

Chương 47: Khám phá hang động 2





Hạ Vũ vòng quanh đến nửa ngày trời cũng không khám phá ra được cách thoát khỏi này hang động đen tối,mà một cái khác lại ập đến : đó là nàng đói.Hạ Vũ lúc này chính là đói đến cồn cào,nàng là nhớ lần cuối cùng ăn vào đồ ăn chính là được nương làm cho,bây giờ thì hay rồi cảnh vật thì đen tối,xung quanh chỉ có hang động toàn đá,một con vật cũng không,nghĩ đến một chút thức ăn tạm cũng không nữa cơ.Hạ Vũ vô lực ngồi xệp xuống đất,tự cười cho hoàn cảnh của bản thân : cái gì mà nghịch tập,cái gì mà trả thù cũng đừng nữa bàn,này lại sợ chết đói ở đây mất. Cảm giác đói đúng là đau khổ hơn cả cơ thể đói linh khí.Hạ Vũ hạ quyết tâm,nếu như có thể thoát ra nàng sẽ càng cố gắng chăm chỉ tăng lên tu vi,ít nhất tiến tới trúc cơ để tích cốc,nếu như không may như thế này cũng không sợ chết quá khó coi.
Mà ngay lúc Hạ Vũ đang than ngắn thở dài ngồi xệp xuống đất,từ trong túi áo một vật màu đen rơi ra,lấp lánh ngay cả trong bóng tối,thu hút chú ý của nàng lại.Hạ Vũ cầm vật đó lên,ngay sau đó cảm giác mát lạnh truyền đến,nàng nhìn nhìn,mắt tối sầm lại : đây chính là Hắc Phong ngọc của Vân ca giao cho nàng lúc nguy cấp,muốn nàng mang theo khi tiến truyền tống trận.Hạ Vũ nắm tay,đem mảnh ngọc cầm thật chặt,đây có thể coi là kỉ vật của ca ca dành cho nàng,không biết ca ca bây giờ như thế nào rồi,có tốt hay không ?

Này ngọc bội rơi ra thật đúng là nhắc nhở nàng khi rơi xuống cũng không phải không có gì,nàng là nhớ nương có giao cho nàng một túi trữ vật,bên trong không biết có cái gì,bất quá có một thứ khiến Hạ Vũ tâm không khỏi mỉm cười : các kiến giải liên quan đến pháp trận truyền lưu của gia tộc mà nương chưa kịp truyền thụ cho nàng cùng ca ca.Có cái này chắc hẳn sẽ tìm ra được manh mối rời khỏi đây thôi.Hạ Vũ vội lục soát trong ngực,rốt cuộc lôi ra được túi trữ vật màu vàng óng.Nhỏ một giọt máu xuống,chiếc túi lóe sáng lên một cái rồi trở lại bình thường. Nàng biết túi trữ vật đã hoàn toàn trở thành của mình rồi,không thể chờ nữa bèn ngay lập tức dùng thần thức tiến vào bẻn trong
Không tiến thì thôi,tiến vào chính là dọa người đến cùng cực.Bên trong trống trải đến lạ kì,chỉ có duy nhất hai kệ sách,ngoài ra còn vài hộp nhỏ để bên. Hạ Vũ ngay lập tức tiến tới bắt lấy một quyển sách đem ra xem. Đây không khác gì một tiểu tàng kinh các chỉ viết về luyện đan cùng luyện trận kì. Nàng nâng trên tay quyển sách,nhìn qua thật cũ kĩ,lại có những chữ biện giải nho nhỏ xung quanh,có giải thích,có cải tiến.Xem xem qua,Hạ Vũ có thể khẳng định mình gia tộc luyện kì cùng luyện đan dược tốt như thế có lẽ bởi vừa kế thừa,phát huy lại luôn luôn tìm tòi phấn đấu lên.Hạ Vũ để xuống,tiến tới kia các hộp ngọc.Mở thử một hộp ra,không gian bèn tràn đầy mùi thơm ngát thực dễ chịu.Nàng dù là chưa học qua luyện đan nhưng này màu trắng bạc không chút tạp chất,mùi thơm lại nồng đượm tràn đầy linh khí như thế đương nhiên sẽ không phải củ cải,vội vội vàng vàng nhìn chăm chú trên bàn.Ở bên trên có mười hộp ngọc,bên trên cũng dán vài mảnh ghi chú.Hạ Vũ nhìn vào,bị dọa đến mồ hôi chảy ròng.Mười hộp này có bảy hộp chứa năm viên,đều là thập cấp đan dược,trăm lợi không một tia tác dụng phụ nào,mà thực có tác dụng phụ chăng nữa tùy tiện xuất một viên đi ra cũng khiến thiên hạ giai tầng từ thấp đến cao nổi lên trận máu tanh tranh dành.Ở đây có đan dược tăng cấp tiến trúc cơ,tiến kim đan,tiến nguyên anh,một hộp chứa tẩy tủy đan,một hộp lại ghi tốc lực phù,một hộp chứa giải độc đan,một hộp chứa trú nhan đan.Còn lại ba hộp khác biệt hoàn toàn,để trong băng ngọc,ở đó có một viên hồi sinh mệnh,tuyệt tình mệnh và một viên tiêu sinh mệnh.Hạ Vũ nhìn này mười hộp,tự biết bản thân chưa đủ tài năng tiêu thụ được,bất quá không sao,cất đi ngady sau dùng xuống cũng không muộn.Dù tìm thấy toàn tuyệt phẩm đan dược nhưng điều này cũng không khiến Hạ Vũ vui lên.Nói đùa,nàng bí mật,bảo vật đã đủ nhiều lắm rồi,chỉ cần hở ra chút tiếng gió cả giới tu trân cũng sẽ lật tung tìm nàng cũng có thể đi.Mà hơn hết,thứ nàng cần lúc này lại không có,nàng thực muốn một viên dược hết sức bình thường là tích cốc đan để xua đi cơn đói...

Bảo tháp trong thần hồn hiển nhiên sẽ không có gì lấp đầy bụng,túi trữ vật nương giao cho cũng không có,nói thế chỉ còn một cái Hạ Vũ chưa kiểm tra qua,đó là không gian giới chỉ.Bất quá nàng là nhớ được lần trước tiến vào cũng không gì mới lạ,chỉ có duy nhất viên minh châu to bay giữa không gian thôi,mà muốn gì thêm chắc phải đợi tiến giai đi...Đúng rồi tiến giai,nàng từ lúc tỉnh dạy còn chưa kiểm tra xem tu vi mình tịnh tiến ra sao,bảo tháp thăng cấp có lẽ tu vi cũng theo đó đi lên đi.Hạ Vũ nhịn xuống cồn cào,nhắm mắt tịnh tâm điều động linh lực bóng đêm trong cơ thể. Này một lần nhắm mắt chính là nửa tiếng sau mới tỉnh lại,nàng thực là tiến giai.Trước kia linh khí mỏng manh nhỏ bé,giờ đây lại đầy giày lên nhiều lắm,mà nàng tinh tế nhìn ngắm lại thấy có lờ mờ năm tia chặp lại.Không lẽ nàng là ở ngũ giai luyện khí sao.Một lần nhảy tới ba cấp,Hạ Vũ cũng bị chính suy đoán dọa cho sợ hãi.Nàng thầm than Thiên Vương căn xuất trướng đúng là không thể đùa.
Nhận định bản thân tiến giai,Hạ Vũ không chần chừ nữa mà tâm động động,mở mắt đã thấy bản thân ở khác đồng địa phương.Này không gian vừa lạ lại quen.Quen bởi nó truyền đến cảm giác thân thiết,điều này khẳng định đây là pháp bảo của nàng rồi,nhưng lạ vì không gian hoàn toàn đổi mới.Nơi đây có một miếng đất khoảng năm mét vuông để trống,lại thêm một ngôi nhà nhỏ,mà viên châu vốn lơ lửng chính giữa thì giờ lại nhảy vọt bay vút lên cao,tỏa sáng như một tiểu mặt trời.Hạ Vũ cảm thấy nghi hoặc về điều này,nhưng càng nghi hoặc hơn về căn nhà kia,nên vội vàng mở cửa bước vào.Cánh cửa mở ra,bên trong lại truyền đến một mùi hương đan dược.Hạ Vũ mừng rỡ chạy vội lại tới,cảm giác nhìn thấy như bắt đước vàng khiến mắt nàng như tỏa sáng.Phía trước là đan dược,nhưng không quí giá như trong túi trữ vật nương đưa mà thiết thực hơn nhiều lắm bởi phần lớn có ghi là tích cốc đan,luyện thần đan nhằm phục vụ cho luyện khí giai tầng.Hạ Vũ vui sướng bắt vào tay một lọ tích cốc đan rồi tiến ra ngoài,lúc này cái gì tìm hiểu đều so ra kém lấp cái bụng.Nàng mở ra nắp hộp,mùi hương chính là thoang thoảng mà ra thôi,cũng không đậm nồng như kia trong túi trữ vật,điều này cho thấy đẳng cấp chênh lệch cũng không phải một hai.Nhưng như thế lại như thế nào,Hạ Vũ đổ ra tay một viên đan dược,đang tính đưa vào miệng,chợt một âm thanh truyền đến tai rất khẽ ,tay dừng lại, mắt bắn về phía góc đá : có gì đó đang tiến tới