Nữ Phụ Tiên Lộ Gập Ghềnh

Chương 25: Tranh đoạt





Hạ Vũ dùng linh nhãn quét đi quét lại vài lượt đều có chung một kết quả,hiển nhiên đây là từ nội tại khối ngọc phát ra.Nếu như không phải là pháp khí thông thường,phải chăng ẩn chứa trong đó là tiên khí hoặc thần khí? Nghĩ đến đây nàng vui sướng đến phát hoảng.Chỉ cần có đến 1% đi chăng nữa nàng cũng phải quyết đến tay vật này,nên vội vàng chạy ngay lại nơi đó. Nhưng khi tay Hạ Vũ vừa tiến đến cách đó chỉ một chút,lại có một bàn tay nhanh hơn túm qua đi,khiến tay nàng rơi vào khoảng không.Đây là cảm giác không khác gì thức ăn ngon đến miệng còn để tuột mất,khiến nàng mắt trợn lên nhìn nhìn xem kẻ đó là ai
_"Miếng ngọc này ta thích,lấy tới"
Trước mặt nàng là một tiểu tử tầm mười ba,mười bốn,cũng bằng tuổi với Hạ Vân nhưng so về khí chất,cách cư xử lsji khác nhau quá một tầng.Nếu như Hạ Vân là một cái già trước tuổi,thâm trầm kín đáo thì cái kia tiểu tử có lẽ là được nuông chiều sinh hư. Hạ Vũ cảm thán đúng là hoàn cảnh tạo nên hết thảy,nghĩ nghĩ lại thấy nàng huynh trưởng thật sự rất rất đáng thương.Gia tộc nếu không bị diệt,có lẽ nàng ca sẽ cao cao tại thượng là đại thiếu gia,tương lai thừa kế hết thảy.Nhưng nàng có khẳng định,ở vào hoàn cảnh đó nàng ca ca sẽ không bao giờ có" thần thái" như thế
_" Uy,có thể nhường ta mảnh ngọc kia được không?"
Tiểu thái chính nghe Hạ Vũ nói vậy,quay lại liếc liếc nàng,môi chu lên nói:
_" a ha,đây là cái kiểu gì đây,nghĩ lấy sắc dụ dỗ ta ư,mơ tưởng!"
Hạ Vũ tự nghe thế tức muốn ói máu,cái gì mà" lấy sắc dụ hắn".Nàng có thể khẳng từ khi xuyên không,dung mạo khiến nàng có thể thật tự tin,nhưng nàng mới có nhiêu tuổi a,mười tuổi một tháng,bao nhiêu đại mà đi dụ nhân,lại nói tiếp nếu thật sự đi nữa nàng cũng không lấy cái này cái này đi đánh đổi
_" Nhưng rõ ràng ta là người thấy trước mà"

_" phải không? Ngươi dù thấy trước nhưng sự thật cũng chưa mua nha,ngươi có quyền gì đòi "
_" Ngươi...ngươi..."
Hạ Vũ tức giận đến mặt đỏ bừng.Nàng thật không ngờ bản thân hai kiếp cũng hơn ba mươi mà nói lại còn thua một tên tiểu tử.Nhưng hắn nói mọi thứ đều là sự thật,nàng lại chẳng có cái gì phản bác. Tuy nhiên bảo nàng bỏ qua,thật sự là nuốt không thông mất
_" Vậy xin hỏi thế nào ngươi mới nhường cho ta mảnh ngọc này"
Tên tiểu tử này tay càm ngọc bội đã bước sang khu khác,nghe vậy bước chân dừng lại,quay đều nhìn Hạ Vũ,quét mắt đánh giá.Dưới cái nhìn này vài lần,Hạ Vũ cảm thấy như bị xem thấu,da lông dựng hết cả lên,lúc này mới nghe tới hắn lên tiếng
_" dung mạo cũng không tệ,miễn cưỡng làm ta nha hoàn đi"
_" Cái gì,nha hoàn...không thể,đổi yêu cầu khác đi"
_" Nếu vậy thì thôi "
Nói rồi hắn quay đi,tay còn vung vẩy miếng ngọc như trêu cợt.Hạ Vũ đầu đều sớm bốc khói rồi,chợt nghe bên tai giọng nói êm ấm của Hạ Vân
_" mảnh ngọc Vũ Vũ rất cần sao?"
_" Ca ca,ta có chút tò mò thôi"
_" Vậy đợi ca"
Hạ Vũ chỉ thấy Hạ Vân tiến lên phía tên tiểu thái chính.
_" Vũ Vũ nhà ta thật thích miếng ngọc này,công tử có thể nhường ta nguội tử được không?"
Tên tiểu tử kia nghe vậy mắt nhất hướng,vẻ khó chịu
_" sao ta phải nhường a?"

_" nếu ta muốn cùng ngươi trao đổi đâu?"
_" Nha,ngươi có cái gì quí giá mà ta không có đâu?" tên tiểu tử cười khẩy miểu mai
Hạ Vân chỉ cười không nói,tay khẽ lật bèn xuất hiện một cái túi nhỏ màu bạc,trông thực giản dị,nhưng không biết vì sao khi chiếc túi nhỏ này xuất hiện,không gian như ngưng lại
_" Túi trữ vật?" tên tiểu tử kinh hô lên,so với thái độ vừa rồi đúng là một trời một vực
_" Đúng vậy,đây là túi trữ vật hai mươi mét vuông có thừa?"
_" Hai mươi mét có thừa ư?" Tên tiểu tử mắt trợn tròn như không tin.Hắn thông qua mạch nguồn tin tức biết đến trong danh ngạch tham gia tầm bảo lần này của hoàng cung sẽ có hắn,đây không biết là phúc hay họa,nhưng có thể khẳng định nguy hiểm ùn ùn.Chính vì thế,hắn mới tieedn bảo trân các tìm kiếm này nọ.Hắn khi đến đây nhìn thấy đôi huynh nguội này lục tung cả ngày cũng chỉ có hứng thú với mảnh ngọc này,hiển nhiên có lạ cho nên hắn mới ra tay cướp đoạt. Tuy nhiên cầm trong tay một thời gian cung không ngắn,dù dây dưa cùng kia phấn nộn nữ hài,hắn cũng không quên tìm tòi nghiên cứu vật này,có nhìn ngó,sờ soạng,đưa linh lực thậm chí còn lén đưa vào một giọt máu nhưng nó vẫn không nhúc nhích. Thế nên hắn chỉ tính đùa đùa kia nữ hài một chút,lại thật không ngờ này trận đùa đổi được kia túi trữ vật.Phải biết nơi này vương triều túi trữ vật cũng không nhiều,người sở hữu đếm trên đầu ngón tay,đều là nguyên anh đã ngoài,hắn một cái luyện khí bốn tầng dù được sủng ái đi nữa cũng vô pháp lấy ra. So so đi xuống đương nhiên túi trữ vật cường nhiều,kia mảnh ngọc có lẽ trông rất đẹp mắt mà thôi
_" hảo hảo,đây liền đổi"
Tên tiểu tử tay đưa mảnh ngọc,tay còn lại đưa ra đón túi trữ vật.Hạ Vũ ban đầu nghe chưa biết thì thôi,biết rồi chỉ muốn nhảy dựng kéo tay Hạ Vân lại nhưng khổ nỗi tay nàng quá ngắn,không thể so với kia tốc độ tên tiểu tử. Nhìn đến trong tay hắn cái túi nhỏ vàng nhạt không đến một gang tay mà có thể chứa đến hơn hai mươi mét vuông đồ đạc,nàng đau lòng muốn chết nha,đùa chứ cái này trong tiểu thuyết cũng không phải vật phàm.
_" Ca ca,cái này đổi rồi làm sao đây?"
_"Ngọc của Vũ Nhi này?"
_" Ca ca..."
Hạ Vũ thấy Hạ Vân cười ấm áp nhìn mình,tay lại đung đưa mảnh ngọc bội.Nàng lúc này mọi thứ đều là hư không,trong lòng chỉ có sự ấm áp cùng cảm động.Ca ca có thể bỏ được thứ quí giá như vậy chỉ để thảo nàng niềm vui,hỏi làm sao ngươi không mềm lòng cho được
_" Ca ca..."
_" Thôi nha,lại đây ca đeo ngọc cho,coi như là quà sinh nhật đi"
Nói rồi Hạ Vân kéo Hạ Vũ lại,đeo mảnh ngọc lên cổ nàng.Mảnh ngọc tiếp xúc với làn da mang lại cảm giác lạnh lẽo,nhưng trong lòng lại ấm cúng vô cùng,đây chính là sự hạnh phúc khi có người thân quan tâm ư,yêu thương,quí trọng vô điều kiện ư!
_" Nhưng cái kia túi trữ vật quá quí giá"

_" Không sao,cái đó không có gì,chỉ cần Vũ nhi vui là được"
_" Nhưng..."
_" Không nhưng gì cả nữa,Vũ nhi còn muốn mua cái gì không,kia trâm thế nào,hay cái vòng phỉ thúy này sao..."
Hạ Vũ nhìn Hạ Vân mắt mông lung ánh nước,nhưng miệng lại nở nở nụ cười thật tươi,thật ngọt ngào
_" Ca ca,ta đủ,chúng ta đi chỗ khác được không"
_" Không mua gì nữa sao,đây toàn bảo vật mà" Hạ Vân hỏi
_" Đã đủ,ca ca và nương đối với ta đã là bảo vật quí nhất"
_" Vậy ư,ta cảm động quá nhé!" nói rồi còn không quên tặng thêm nụ cười nữa.Hạ Vũ cũng cười,chạy lại lôi kéo tay Hạ Vân
_" Ca ca,chúng ta đi ra mua chút gì ăn đi,ta đói rồi"
_"Ngươi nha,đói thì đi thôi..."
Hai người đi khuất bóng sau,kia đứng một chỗ tên tiểu tử đang xem xem bảo vật quay đầu lại,đưa tay lên,bất chợt phía sau hắn xuất hiện một người,cứ như từ dất mà lên
"_Tam hoàng tử có gì phán phó ạ"