Nữ Phụ Tiên Lộ Gập Ghềnh

Chương 118: Lạc vào đồng hoa 3





_" Muội có thể giúp ta chứ ?" Hạ Vũ hỏi. Quả thực lúc này cứu được tất cả có lẽ chỉ nhờ cách này thôi
_" Tỷ biết muội không bao giờ đứng ngoài nhìn tỷ gặp nguy hiểm mà" Mễ Ty thanh âm truyền tới cho Hạ Vũ. Nghe thấy lời này,không hiểu sao một cảm giác có lỗi trỗi lên trong lòng nàng. Từ ngày theo mình,Mễ Ty dường như chưa một lần được thoải mái mà suốt ngày phải chạy theo để chăm sóc,cứu nguy
_" Thật ngại với muội quá..." Hạ Vũ thanh âm có phần day dứt. Nó là xuất phát từ chính tâm can,suy nghĩ của bản thân lúc này
_" Tỷ đừng nghĩ quá nhiều như vậy,những thứ này điều là muội nên làm. Từ ngày bản thân theo tỷ,muội đã không còn nghĩ quá nhiều như vậy nữa rồi,tỷ cũng nên thoải mái đi thôi..."
_" Tỷ biết...Nhưng mà..."
_" Vậy tỷ muốn muội làm gì nào ?" Mễ Ty rất tinh tế,vội vàng chuyển ngay đề tài trước khi Hạ Vũ dấn vào sự tự trách quá sâu một lần nữa.
Hạ Vũ cười cười,nàng hiểu được điều đó vì thế cũng không nhắc lại thêm lời nào nữa mà đi thẳng vào vấn đề chính
_" Muội thấy đó,chúng ta đang bị giam trong chiếc lòng bong bóng này. Nó thực chất chính là một bản thu nhỏ giản lược của Thập Tam Trận. Tất cả pháp quyết,vũ khí đều bị cách biệt hoàn toàn với bên ngoài. Vốn dĩ tỷ nghĩ theo thời gian qua đi,kẻ kia sẽ tự hiểu bản thân linh khí như thế nào mà bỏ cuộc,nhưng thật không thể ngờ người đó lại xuất hiện,bồi cho chúng ta một cú đau đớn ngay lúc này..."
_" Lại là Lan Băng Băng,tại sao tỷ không cho muội một cước đem nàng ta đầu độc cho ngay từ đầu có phải giải quyết ngay rồi không ?" Mễ Ty vô cùng bức xúc.Cũng khó trách đực nó,mọi rắc rối vướng phải đều tựu chung ở một người

Hạ Vũ cũng không trả lời lại.Bản thân không phải chưa từng nghĩ đến cách này bởi nhìn qua thật sự là quá nhanh gọn,nhưng lại càng nhiều hơn bởi nỗi lo sợ. Lan Băng Băng chính là cái rốn của thế giới này,mọi thứ đều vì nàng ta mà xoay quanh. Nếu đem nàng ta diệt lúc này có hay chăng làm cả thế giới này cũng sụp đổ? Lại nói độc của Mễ Ty vốn không cách nào đem Lan Băng Băng tử được bởi nàng ta có một dòng linh tuyền trong mảnh mai ngọc gia tộc truyền cho kia. Cho đến khi bản thân đủ mạnh để chống lại tất cả,Hạ Vũ sẽ không đi làm chuyện ngu ngốc như vậy.
_" Chúng ta không cách nào đem thứ gì xuyên qua được màng bong bóng này,nhưng tơ nhện của muội thì có thể. Ta biết Băng Nhạc kẻ ngoài kia đang dùng pháp trận để phóng đại sức mạnh của hắn lên nhiều lần. Muội chỉ cần điều khiển tơ phá hủy đi một mắt xích,tất cả tựu chung sẽ là sụp đổ hoàn toàn..."
_" Chỉ như vậy ?"
_" Đúng vậy,chỉ có như thế,nhưng muội nhớ cẩn thận"
_" Tỷ yên tâm đi"
Mễ Ty vô thanh vô thức bò ra từ cánh tay của Hạ Vũ,yên lặng tới một góc không người chú ý,nhả ra một sợi tơ vàng óng,từng chút từng chút hướng tới màng mỏng mà đi. Tất cả diễn ra rất chậm chạp,nhưng sự thật chính là có thể xuyên mà đi qua
_" Ngươi cũng rất là kì quái..."
Lời nói của Sở Kì Bá vang lên bên tai rất nhỏ nhưng cũng làm cho Hạ Vũ giật bắn mình. Nàng vốn cứ nghĩ hắn đã rời đi,lại thật không ngờ..
_" Ngươi nói vậy là có ý tứ gì chứ ?"
_" Tự ngươi biết,dù sao ta cũng không phải kẻ nhiều chuyện,chỉ cần thoát ra đây là được rồi..."
Sở Kì bá mắt nhìn Hạ Vũ,sau đó như có như không đánh sang phía ngả kia Mễ Ty. Như thế có thể thấy được hắn là thu vào mắt tất cả mọi việc
_" Mong là ngươi sẽ giữ lời..."
Hạ Vũ nhận được lời đảm bảo của hắn thì cũng không nữa nhiều lời. Nàng biết tò mò và cố chấp chính là hai thứ kinh khủng nhất,brn thân tốt hơn là không nên khơi gợi lên bất cứ cái gì ở hắn.
Mễ Ty không mất quá nhiều thời gian để đem hoàng tơ xuyên qua lớp màng mỏng,sau đó lân lê tiến tới mười viên cực phẩm linh thạch. Một cảm giác tràn đầy năng lượng truyền đến khiến nó không thể thở được. Đúng vậy,chính là không thể thở được bởi sự hưng phấn. Chính vì vậy thay vì phá hủy mắt trận,nó lại đưa ra một quyết định khác biệt hoạn toàn,đó là đánh cắp những viên đá nhiệm màu kia. Hoàng tơ rất nhanh cuốn tới một viên,chưa rút ra vội vàng mà lại cuốn sang viên tiếp theo. Cứ thế cứ thế,hoàng tơ rất mỏng chỉ trong nháy mắt đã liên kết,dính chặt vào cả mười viên cực phẩm linh thạch.
Băng Nhạc đang thi triển công pháp,bất chợt có cái gì đó không đúng truyền đến thần thức của hắn,một cái gì đó về nguy cơ,nhưng có thế nào cũng tìm không ra nguyên nhân ở đâu. Nhưng đúng lúc hắn buông thả cho suy nghĩ phòng bị thì một sự giao động trong linh khí truyền đến. Chỉ một cái nháy mắt,mười viên cực phẩm linh tự ý di chuyển khỏi các vị trí đã được sắp xếp,nói một cách khác chính là trận pháp đang bị sụp đổ. Không được,hắn không thể một mình phân hai để lo cho việc này.Như vậy...
Băng Nhạc liếc mắt về phía Mai Nhi,mắt lóe sáng. Ngay lập tức hắn tháo xuống gương mặt lạnh nhạt,thay vào đó là biểu tình mật ngọt tình tứ

_" Mai Nhi,muội giúp ta chống cự pháp trận một chút,ta cần chút thời gian để điều chỉnh lại linh khí..."
Đây vẫn chính là lần đầu tiên Mai Nhi thấy Băng Nhạc đối với bản thân tình cảm như thế. Nàng cũng biết Băng Nhạc đã chống cự lâu như vậy vẫn nên nghỉ ngơi một lát,lại nói nghĩ thế nào hắn cũng sẽ không hại mình. Chính vì vậy,Mai Nhi không do dự mà gật đầu,tiến vào trong trận pháp,đem linh khí tỏa ra thay thế.Băng Nhạc rút được ra ngoài,đem linh khí hùng hậu của bản thân bao bọc lấy tất cả,đem tất thảy bên trong bao bọc lấy.
Mai Nhi giật mình,con mắt trợn lớn quay lại nhìn Băng Nhạc,nàng thế nào cũng không nghĩ hắn ta sẽ đối xử với bản thân như vậy
_" Băng Nhạc,ngươi...."
_" Xin lỗi Mai Nhi,tu đạo chính là ích kỉ..."
Nói xong,Băng Nhạc làm cái pháp quyết,bản thân thì bay lên cao. Hắn không có nhiều thời gian mà đi trêu đùa với mọi người. Nếu như vậy hãy đem pháp trận phá vỡ,kẻ bên trong hiển nhiên là sống không được,mà phản phệ ngược lại thì đã có Mai Nhi kẻ kiasi tình gánh vác,hắn chỉ cần đứng ngoài thu nhặt chiến lợi thôi
Hạ Vũ bên trong cảm giác bất an bỗng truyền đến,mạnh mẽ hơn bao giờ hết,vội vàng truyền âm cho Mễ Ty
_" Mễ Ty,mau mau phá bỏ các mắt xích,tỷ cảm thấy có điều gì đó không ổn"
_" ĐƯợc rồi..."
Mễ Ty đáp lại,ngay lập tức đem mười viên cực phẩm linh khí tách biệt ra. Cùng lúc này,Băng Nhạc triển khai ra phá trận công đoạn đã hoàn tất. Hắn mỉm cười như lệ quỉ,miệng nhẹ nhàng thoát ra một câu nói,dù rất nhỏ nhưng lại nghe ghê rợn kinh người" Phá".
" Rắc...rắc..." Tiếng kêu sự đổ vỡ của lớp bong bóng vang lên làm cho tất cả mọi người tâm đều co rút lại
_" Mễ Ty,mau thôi...."
_" Muội đang cố gắng đây..."
Mễ Ty co cả tám chân lên,lông tơ dựng ngược thể hiện cho nó đang thực sự khẩn trương. Tuy nhiên,mọi thứ dường như đều không kịp được tốc độ của sự vỡ vụn ra kia. Một lớp,một lớp lại một lớp,từng mản vỡ vụn rơi lả tả,tạo nên những ánh sáng lung linh,nhưng trong lòng tất cả đều hiểu đó chính là lời mời gọi của tử thần,hãy nhìn những kẻ đang bị trói buộc kia dính phải chúng,da thịt đều cứ thế bị ăn mòn...
_" Muội có cách nào không..." Bạch Kỉ Hiếu nhìn những mảnh vỡ,năng lượng ùa vào như những lưỡi dao sắc bén bonge rát lướt trên da thịt. Một cảm giác của tử vong đang ngày một mạnh mẽ truyền tới khiến cho bản thân hắn dù có là người mạnh mẽ tới nhường nào cũng tim đập chân run.
Nhưng trái lại với tất thảy,Hạ Vũ lại thực sự bình tĩnh,tựa như sự tĩnh lặng trước mỗi cơn dông tố vậy. Bất quá không ai biết được rằng trong lòng nàng đang dậy sóng,bờ vực của sự sống và cái chết lúc này chắc chỉ có trong gang tấc,hoặc Mễ Ty nhanh chóng phá hủy mắt trận,hoặc là không bao giờ nữa...

" Rắc...rắc...rắc..." Những thanh âm giòn tan càng ngày càng nhiều,linh khí bị lão hóa biến thành những đốm sáng mỏng manh tỏa sáng rực bên trong. Hạ Vũ đồng tử co rụt lại,rút cục vẫn là không kịp,vẫn là đánh giá quá thấp nàng ta...
" Bùng" Một âm thanh chấn động vang lên,đem cả khu bí cảnh làm rung chuyển. Mọi người đưa mắt nhìn nhau,đều tìm thấy trong mắt đối phương là sự khó hiểu,nhưng lại phần nhiều là niềm vui. Bản thân họ còn đang an toàn,quản chi mấy kẻ kia đấu đá chứ. Kẻ mạnh không thực sự là kẻ có tu vi vượt qua tất cả mà thực ra là kẻ trụ vững được tới cuối cùng. Vì thế rất nhiều người có thiên phú đã bị bóp chết ngay khi còn chưa kịp trưởng thành...
Ở một nơi cách đó không xa,có hai người đang đứng nói chuyện
_" Đã xong rồi sao...." Một cô gái thân hình dong dỏng,tiếng nói trong như dòng suối mát lành,nhưng lúc này bên trong lại tràn đầy sự gấp gáp. Nhìn thiếu nữ trước mắt mà ljoong có câu trả lời,lòng lại càng vội vã,bèn tiếp tục đem câu hỏi phát ra một lần nữa
_" Băng tỷ,rốt cuộc chuyện là thành..."
Cô gái đứng im bất động từ lúc đầu tới giờ,bỗng dưng nhoẻn miệng cười. Phải một lúc sau nàng ta mới đem câu trả lời hoàn lại
_" Có lẽ là đã hoàn thành,hoặc cũng có thể là không. Vương Lệ Y,ta vốn chính là không biết gì..."
_" Nhưng..." Nhưng chính ngươi đã đem linh thạch của ta đưa cho Băng Nhạc bên kia mà. Bất quá những lời này Lệ Y cũng không dám nói ra. Không sao,nàng đã ra đại bút như vậy,chuyện hẳn là sẽ hoàn hảo thôi.Nghĩ vậy,nàng nắm chặt bàn tay,môi nở nụ cười thỏa mãn.Tuy nhiên bản thân lại cũng không nhận ra Lan Băng Băng đang như có như không đang cười nhạo bên cạnh....
Băng Nhạc chật vật bước ra từ trong đám khói bụi mờ đục. Thật không ngờ bản thân tính toán kĩ càng như thế mà lượng sát thương phản phệ lan tới cũng quá lớn,ít nhiều đem hắn cơ thể trạc thương vài chỗ. Mắt mị mị hướng vào trung tâm lúc trước bản thân tọa,giờ bị đánh thành một hố sâu,tiện tay nhạy lên túi trữ vật còn sót lại
_" Xin lỗi Mai Nhi..."
Nói xong hắn tiến thẳng lại phía xa. Tất cả mọi thứ đều có thể bị phá hủy,nhưng riêng pháp bảo cùng pháp quyết thì không. Miệng mỉm cười đầy thỏa mãn
_" Mọi thứ đều là của ta..."