Edit+Beta: Đặc Lôi Tây
Tống Giản đang viết báo cáo. Mỗi khi hoàn thành một thế giới, cô đều phải chính tay viết lại bản ghi chép, để cuối năm khi đến thời gian báo cáo quá trình công tác sẽ viết một bản hoàn chỉnh nộp lên, cấp trên cũng sẽ căn cứ vào đó để đánh giá hiệu suất.
Cô cắn một ngụm đồ ăn sáng do đệ tử mang đến, khi phát hiện đó là món bánh bao kẹp dưa chua mà mình thích nhất, không khỏi thoải mái hít một hơi thật sâu... Ô ô ô, cô thật sự vô cùng hoài niệm hương vị này!
"Sư phụ!", đệ tử ngồi ngay phía sau bàn của cô lúc này vừa vặn đứng lên, buồn rầu tìm cô hỏi, "Trong mấy thế giới này con nên lựa chọn cái nào ạ?"
Đệ tự này vừa mới tốt nghiệp đại học, vào công ty được nửa năm. Ban đầu cậu vốn thuộc bộ phận máy móc, nhưng có một lần, khi đến văn phòng bộ thuần ái sửa máy tính, bộ trưởng liếc mắt liền nhìn trúng cậu sau đó cậu chuyển công tác sang đây.
Đệ tử nhỏ này của cô chính là một người con trai như thế.
Cậu tên Hướng Gia Ngọc, nếu chỉ nhìn tên sẽ không phân biệt được là nam hay nữ. Vẻ ngoài cậu tuy cao lớn đĩnh bạt, tận 1m8 nhưng lại sở hữu gương mặt của một người chỉ cao 1m6, thanh tú vô cùng.
Làn da cậu trắng nõn, thời điểm đôi mắt to tròn nhìn người khác luôn có vẻ vô tội mờ mịt và ngây thơ. Mái đầu đen nhánh xoăn tự nhiên xõa trên trán, mang theo vẻ trẻ con ngây thơ đáng yêu.
Tính cách có chút ngốc manh*, nhưng ngày thường rất nghe lời, chỉ có một tật xấu chính là thích cắn móng tay. Những móng tay vốn dĩ bình thường lại luôn bị cậu gặm gồ ghề lồi lõm, Tống Giản chỉ có thể nghiêm khắc giám sát cậu.
Không biết vì sao, vị đồ đệ ngoan ngoãn này từ trước đến nay luôn cảm thấy mâu thuẫn với chuyện này, thậm chí còn làm mình làm mẩy với Tống Giản tận hai lần.
Chỉ là sau đó không lâu, Tống Giản đã phải tiếp tục công tác, và khi quay lại bọn họ lại thân thiết như lúc ban đầu. Vì sau khi tiến vào thế giới, người ta sẽ cảm giác thời gian đã qua rất lâu, lâu đến nỗi đủ để tiêu tan hết thảy những chuyện không vui.
Cho nên với tính cách kia, một người thường xuyên sắm vai các nữ phụ, không hề gây ra cảm giác lấn cấn...
Đúng vậy, bộ nữ phụ thuần ái văn được đặt tên từ các nhân vật yêu cầu sắm vai, chỉ là vai nữ phụ, như vậy dù nhân viên công tác là nam hay nữ, đều sẽ bị phân đến bộ phận này.
Chẳng qua hiện tại, khi lượng nhân vật nữ phụ dần giảm bớt, nam công nhân cũng có thể thay thế sắm vai nhân vật nữ, nhưng nữ công nhân lại rất khó sắm vai nhân vật nam. Bởi vậy Hướng Gia Ngọc cùng một đồng sự khác, thường xuyên sẽ đi giúp đỡ bộ phận nam phụ, có đôi khi, Tống Giản có chút lo lắng, bọn họ có thể nào sẽ bị chuyển thẳng đến bộ phận nam phụ.
Toàn bộ mười mấy người trong bộ phận nữ phụ thuần ái văn ban đầu, chậm rãi giảm đến hiện tại chỉ còn ba người.
Ngoại trừ Tống Giản, Hướng Gia Ngọc, người còn lại cũng là nam công nhân, tên Phùng Mạnh.
Đối phương là một siêu cấp đại soái ca.
Lúc anh mới nhậm chức, những đồng nghiệp của bộ phận khác liên tiếp đi ngang qua văn phòng chỉ vì có thể xem anh nhiều một chút. Bất quá rất nhanh, tin đồn về việc anh là GAY được lan rộng, các đồng nghiệp nữ chỉ phải siết tay thở dài, buồn bã từ bỏ.
Rốt cuộc, ngoại trừ minh tinh, gương mặt của những trai thẳng thật sự rất khó tinh xảo đến trình độ như anh.
Bất quá, những nhân viên nam hình như cũng không ai có thể tiếp cận anh.
Bởi vì Tống Giản nhậm chức ba năm, là người trước mắt có kinh nghiệm nhiều nhất, dù cô cảm thấy bản thân cũng chưa nhậm chức lâu lắm, còn có rất nhiều chuyện không hiểu. Nhưng lãnh đạo đã an bài cô hướng dẫn người mới, cô cũng chỉ có thể căng da đầu làm "Sư phụ".
Phùng Mạnh là đại đồ đệ của Tống Giản, Hướng Gia Ngọc là tiểu đồ đệ. Nhưng không giống với Hướng Gia Ngọc luôn chạy đến tìm Tống Giản, Phùng Mạnh trên cơ bản không có quá nhiều vấn đề, vô cùng độc lập.
"Để sư phụ nhìn xem", nể tình cậu vẫn luôn mang bữa sáng cho mình, Tống Giản cắn bánh bao đứng lên, đi đến bàn làm việc của Hướng Gia Ngọc.
Cậu vội vàng xoay người về lại chỗ ngồi, cầm con chuột, cho cô xem hai phần hồ sơ.
"Một cái là đi làm ác độc nữ phụ, loại bạch liên hoa trà xanh... Kỳ quái, vì sao bộ trưởng luôn phân cho con loại nhân vật này nhỉ, con có chỗ nào giống bạch liên hoa trà xanh chứ?"
Hướng Gia Ngọc nhíu mày, vô cùng khó hiểu bĩu môi lải nhải.
Tống Giản, "..."
Cô nén cười nghĩ thầm, một thẳng nam với phong cách ngốc manh như cậu, khi công tác tự nhiên sẽ mang theo khí chất "Nữ hán tử kỹ nữ" hay "Huynh đệ kỹ nữ". Trêu ghẹo người khác, tự mình thành hải vương còn không biết, khi được người khác thổ lộ còn đại kinh thất sắc, "Cái gì! Chúng ta không phải vẫn luôn là bạn thân sao?", "Tôi vẫn xem anh là anh em/ chị em nha!"
Mỗi lần nhiệm vụ thành công, bản thân cậu luôn là vẻ mặt không thể hiểu được, còn bất an đến tìm Tống Giản, thấp thỏm nói, "Sư phụ, con cảm giác con không có làm gì hết a, vì sao lại thành công? Thế này thật sự không sao chứ... Vì sao những tên con trai kia lại thích con?? Con chỉ là theo chân bọn họ đánh mấy ván thôi mà?? Hơn nữa nhân vật nữ dường như đều đặc biệt căm ghét con... Mà con có làm cái gì đâu chứ??"
Gần đây những thế giới thể loại điện cạnh đang vô cùng hot, do đó phạm vi công tác của Hướng Gia Ngọc trên cơ bản đều ở hiện đại, đại khái là thế giới về game điện cạnh và chủ bá giới giải trí. Vì không hứng thú với game các thứ, Tống Giản cũng không đi tìm hiểu, cũng không tiếp xúc nhiều với chúng.
Phùng Mạnh lại cứng cỏi và mặn hơn, phạm vi công tác của anh trên cơ bản đều là những thế giới dị vực, viễn cổ, khoa học viễn tưởng, tây huyễn hay thời Trung cổ, làm ruộng cũng được, xây dựng cơ bản cũng okay. Thế vai nữ phụ cũng là đi theo phong cách cao lãnh nữ thần, cao không thể với khiến người người phát cuồng.
Có không ít khách hàng nữ khiếu nại rằng suýt chút nữa đã bị anh bẻ cong.
Bởi vậy Tống Giản cùng Hướng Gia Ngọc vì trêu đùa mà đặt cho hắn một biệt hiệu là "Nữ thần".
"Đúng rồi, sư phụ", khi Tống Giản đang giúp cậu so sánh hai thế giới cái nào tốt hơn, Hướng Gia Ngọc quay đầu nhìn một bên mặt mang mắt kính vô cùng nghiêm túc của cô, khẽ chớp mắt nói, "Người vất vả lắm mới kết thúc công tác, sau khi tan tầm chúng ta cùng đi ăn cơm được không? Đợi chốc nữa con gọi thêm Phùng Mạnh, sư môn chúng ta lâu rồi không được dùng bữa với nhau nha!"
Tống Giản trong thế giới hiện thực luôn đeo mắt kính. Cô chỉ bị cận nhẹ nhưng có chút mờ, không biết vì sao còn thường xuyên bị người khác nói bộ dáng mang mắt kính và tháo xuống hoàn toàn khác nhau, nhưng tự bản thân cô đối với chuyện này lại chẳng thấy gì.
Nghe vậy, cô liền đáp, "Được đó, muốn ăn gì?"
Nhưng vào lúc này, bọn họ liền nhìn thấy bộ trưởng bộ thuần ái cười tủm tỉm đi đến.
"Bộ trưởng"
"Bộ trưởng!"
"Mọi người đang nói chuyện gì vậy? Hiện tại thời gian đi làm, nên chú ý một chút, đừng để bị nhân viên khác tố cáo trốn việc, bàn luận những thứ không liên quan đến công tác. Thứ bọn họ thích nhất chính là trộm tố cáo người khác đấy!"
Hướng Gia Ngọc nhìn Tống Giản thè lưỡi, làm vẻ mặt quỷ đáng yêu, không chút tâm cơ nói, "Tôi đang hỏi sư phụ nên chọn thế giới nào thì tốt hơn"
"Cậu đi làm đã nửa năm sao còn muốn hỏi sư phụ mình cách chọn thế giới nữa?", bộ trưởng bộ thuần ái nửa thật nửa giả cười nói, "Sư phụ cậu xem ra không dạy dỗ cậu đàng hoàng nha"
"Không có, không có!", Hướng Gia Ngọc hoảng loạn nói, "Sư phụ tôi đã dạy tôi hết rồi chỉ là trong lòng còn băn khoăn! Tôi sẽ tự mình chọn!"
Cậu vẻ mặt đưa đám, lúc trước mình vì lý do gì lại có thể hoàn thành nhiệm vụ còn chưa biết, tuy rằng sư phụ nói không sao, tiếp tục duy trì là được, nhưng cậu vẫn có chút không dám tin tưởng.
Chỉ là... cậu luôn cảm thấy mình dường như luôn liên lụy sư phụ trước mặt lãnh đạo.
Tống Giản thật ra không thèm để ý, cô đi làm ở công ty đã ba năm, thời gian còn dài hơn cả bộ trưởng. Tuy tôn kính gã như cấp trên, nhưng sẽ không sợ hãi như người mới.
Cô mỉm cười hỏi, "Bộ trưởng đến tìm tiểu Hướng hay đến tìm tôi?"
"Tìm cô", bộ trưởng thân thiện nói, "Đến đây, chúng ta nói chuyện riêng với nhau một chút"
Trong ánh mắt lo lắng của Hướng Gia Ngọc, Tống Giản đi theo bộ trưởng ra ngoài.
Đứng cuối hành lang, nơi hiếm có người qua lại, bộ trưởng bộ thuần ái nhanh chóng thu lại vẻ mặt tươi cười ban nãy, thở dài nói, "Tiểu Tống, theo lý mà nói, cô vừa hoàn thành một án khó khăn lớn như vậy, hẳn nên được nghỉ ngơi mấy ngày. Nhưng chắc bản thân cô cũng rõ ràng, trong thế giới kia, cô khiến một nhân vật quan trọng tử vong, suýt chút nữa khiến thế giới sụp đổ. Kỳ thật theo lý mà nói, tôi không thể can thiệp vào, nhưng vì tôi là cấp trên của cô, nếu có thể giúp nhất định vẫn sẽ giúp. Do đó tôi liền khẩn cấp can thiệp, trực tiếp giúp cô đẩy nhanh tuyến thời gian... Tôi nói ra điều này cũng không phải vì muốn cô cảm ơn hay gì khác, chỉ là nói dưới sự bảo vệ thuộc, đó là việc tôi nên làm, nhưng sau này cô phải chú ý hơn"
Đây thật sự là vấn đề của Tống Giản, cô không khỏi xin lỗi nói, "Tôi biết, cảm ơn bộ trưởng"
"Là thế này, có chuyện này tôi nói với cô nhưng cô ngàn vạn lần đừng nói với ai đấy"
"Vâng?"
"Bộ trưởng bộ nam phụ thuần ái văn chuẩn bị về hưu, lãnh đạo hỏi tôi có đề cử ai không...", nói đến đây, gã cho cô một ánh mắt đầy ám chỉ, "Tiểu Tống, tôi vẫn luôn xem trọng cô! Cô rất có năng lực, nhưng mấy năm qua, số lượng công tác có thể giúp cô phát huy thật ra không nhiều lắm, cô cũng có thể cảm nhận được phải không? Với kinh nghiệm của cô xem ra còn vài điểm chưa đủ. Theo kiến nghị của tôi, vì tương lai sau này, trong khoảng thời gian tới cô nên nghỉ ngơi ít một chút và nhận nhiều công tác hơn. Đương nhiên, vẫn phải xem suy nghĩ cô thế nào, nhưng cô không muốn làm ở cơ sở cả đời, đúng chứ? Nắm chặt cơ hội nha! Hiện tôi đang có hai thế giới, cô nhìn xem thích cái nào hơn?"
Lời này nói ra không chút sơ hở, khi Tống Giản còn chưa kịp phản ứng, tay đã bị nhét vào hai tập hồ sơ.
"Lại là phế án ạ?"
"Không, cụ thể mà nói thì không xem là phế án", bộ trưởng đáp, "Phế án là không thể tung ra thị trường, mà hai án này từng được đăng bán, sau đó vì doanh số không khả quan nên bị triệt. So với phế án, chúng có thể xem đơn giản hơn nhiều! Tôi cũng đã suy xét đến việc cô vừa trải qua một thế giới cực khó, cần được nghỉ ngơi"
Thái độ gã vô cùng hòa nhã, Tống Giản chỉ có thể tiếp tục cười nói, "Cảm ơn bộ trưởng"
Cô lật ra nhìn sơ một lượt, khi thấy cái thứ nhất là thế giới hiện đại vườn trường, cái thứ hai là thế giới cổ đại tu tiên, liền lập tức đưa ra lựa chọn.
"Tôi chọn cái đầu tiên", Tống Giản ngượng ngùng nói, "Tôi mới từ thế giới cổ đại trở về, tạm thời không muốn nhận nhiệm vụ ở đó"
"Được, đều được hết", bộ trưởng bộ thuần ái thoạt nhìn hết sức dễ nói chuyện gật gật đầu. Gã khẽ vỗ vai Tống Giản, như thế một vị anh trai thật lòng quan tâm em gái của mình, khuyến khích nói, "Tiểu Tống, cố lên!"
Nhưng khi gã vừa xoay người lại liền nhìn thấy một bóng người cao gầy đứng cuối hành lang, tựa hồ đang nhìn về hướng này. Gã không kiềm được hoảng sợ, thân hình có chút cứng đờ.
Nhưng bóng người kia rất nhanh đã đi vào văn phòng của bộ phận nữ phụ thuần ái. Lúc này, bộ trưởng bộ thuần ái mới chậm rãi đi chếch về hướng ngược lại, văn phòng gã nằm ở bộ nam phụ thuần ái.
Tống Giản cũng nhận ra bóng người kia, đó là Phùng Mạnh.
Thời điểm cô trở lại văn phòng, vừa lúc nghe thấy Hướng Gia Ngọc đang tố khổ, oán thán với sư huynh về việc ban nãy bị lãnh đạo phê bình cậu dù đi làm đã được nửa năm nhưng không thể tự mình chọn lựa thế giới.
"Sư phụ đã dạy đệ ba nguyên tắc chọn lựa thế giới, đệ đương nhiên biết chọn lựa thế nào, nhưng đệ không muốn chọn thế giới điện cạnh nha! Nói nơi đó phù hợp với đệ nhất nhưng phải đánh phụ trợ riết mà thấy hậm hực sắp chết đây này... Đều là nam dựa vào cái gì đệ phải luôn đánh phụ trợ cho nam chính chứ!"
Khi nghe thấy tiếng mở cửa, cậu tức khắc ngậm miệng nhưng thấy là Tống Giản, cậu mới nhẹ nhàng thở ra, "Làm con sợ muốn chết"
Tống Giản cười nói, "Sư phụ cảm thấy khá tốt mà. Sư phụ đã xem qua thế giới con công tác, hiệu quả rất tốt, ai cũng nói bộ dáng làm nũng, giận dỗi của con rất đáng yêu, tình tiết nam chính cố ý đánh phụ trợ nhằm khiến con vui vẻ cũng rất đáng xem"
Hướng Gia Ngọc điên tiết ôm đầu, "Con không có làm nũng hay giận dỗi với nam chính a a a a a a a a a a a. Con là thật sự rất tức giận a a a a a a a a a a a a a a!!!"
Nói xong chữ cuối cùng, cậu lại căm tức bổ sung, "Hơn nữa, nếu hắn có bản lĩnh thì giúp con trong thế giới hiện thực đi!! Đánh hỗ trợ con lúc phát sóng trực tiếp thì tính bản lĩnh cái quái gì!! Quá đáng nhất chính là đối phương còn mạnh miệng sủa một câu đầy rác rưởi, nói hắn một tên đánh yểm trợ carry cục diện, hắn ý thức được bản thân chỉ là phụ tá không vậy!?!? Căn bản chỉ toàn ra vẻ, làm màu! Con khinh bỉ loại đàn ông như vậy!!! Càng quá đáng hơn là cuối cùng hắn còn vì người đàn ông khác đến ngược con!!"
Phùng Mạnh bình tĩnh vỗ vỗ vai cậu, "Bình tĩnh một chút đi, cậu sắm vai nữ phụ nhiều lần như vậy mà còn chưa quen sao? Sự tinh túy của nam chính còn không phải có thể trang bức tùy lúc tùy nơi ư?"
Nói đến đây, Phùng Mạnh quay đầu, nhìn Tống Giản hỏi, "Ban nãy bộ trưởng nói gì với chị thế?"
Nghĩ đến tin bộ trưởng bộ nam phụ thuần ái sắp từ chức không thể tùy tiện truyền rộng, Tống Giản chỉ thở dài đáp, "Công tác lần trước xuất hiện sơ sót, bộ trưởng dặn chị lần sau phải chú ý một chút"
"Ấy...", Hướng Gia Ngọc khẩn trương hỏi, "Sư phụ không sao chứ? Bộ trưởng có nói gì sư phụ không?"
"Cái đó thì không có, ngược lại còn giúp sư phụ nữa"
"Ồ", Hướng Gia Ngọc lúc này mới yên tâm nói, "Con người bộ trưởng tốt thật đấy"
Nghe vậy, Phùng Mạnh nhìn cậu một cái, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại giữ im lặng. Khi nhìn thấy trong tay cô cầm văn kiện, anh tức khắc nhíu mày, "Không phải chị vừa thoát khỏi thế giới trước à, hiện tại sao lại có công tác nữa?"
"À...", Tống Giản nhún vai, "Còn tốt hơn không có việc để làm. Khoảng thời gian trước quá rảnh rỗi, có thể do ông trời đã dồn hết công tác lại với nhau đến hiện tại mới đưa cho tôi"
Phùng Mạnh nhìn cô, do dự trong chốc lát, thở dài nói, "Đừng để bản thân mệt mỏi quá độ đấy"
21/06/2022