Nữ Phụ Thuần Ái Văn

Chương 54: Niết Chặt Tay






Edit+Beta: Đặc Lôi Tây
Tuy lúc trước từng nói, nếu có thể dỗ Vân Chử ngủ thì mình chưa biết chừng cũng có thể ngủ.

Nhưng khi Tống Giản thấp giọng xướng ca, nhìn bóng đêm ngoài cửa động, ngược lại càng ngày càng thanh tỉnh.

Ca từ trong miệng nàng dần dần mơ hồ không rõ, cuối cùng biến thành đơn thuần ngâm nga, lại như cùng tiếng gió, thanh âm cây cối lay động cùng tiếng côn trùng ngẫu nhiên truyền đến, trộn lẫn vào nhau khiến nàng dần dần cảm thấy vô cùng thú vị.

Đến khi cảm giác được Vân Chử có lẽ đã ngủ, Tống Giản mới chậm rãi dừng lại.

Khi mọi thanh âm đều im bặt, nàng bất giác thở phào một hơi thật dài.

Nàng nhìn chăm chú vào màn đêm ngoài động, lại nhìn chằm chằm dây đằng buông xuống ở cửa động, bởi vì ánh lửa mà mơ hồ có thể phân biệt ra hình dáng, phát ngốc trong chốc lát.

Lúc nàng hồi thần, mới phát hiện ngón tay mình xem vành tai Vân Chử như món đồ chơi và không tự giác nhẹ nhàng vuốt ve.

Á!
Ý thức được bản thân đang làm gì, Tống Giản vội vàng dừng lại.

Đúng lúc này, ngoài động bỗng nhiên truyền đến một tràng tiếng phành phạch, như tiếng vỗ cánh của chim chóc.

Trong động ánh lửa hơi lay động, như thể phát ra tín hiệu phối hợp với âm thanh kia.

Trái tim Tống Giản bỗng rung lên vì âm thanh mà loài chim kia phát ra.

Nàng thử gọi, "Tiểu Hắc?"
"Nhất Nhất! Nhất Nhất!"
Một bóng đen bay vọt vào từ khe hở giữa màn dây đằng, âm thanh quen thuộc kia khiến Tống Giản không khỏi mừng như điên.

Nhưng rất nhanh nàng lại vội vàng "suỵt" một tiếng, hy vọng nó có thể sớm im lặng và không cần quấy rầy đến Vân Chử.

Cũng không biết có phải tiếng quát của nàng có tác dụng hay không, Tiểu Hắc bay vòng vèo trong huyệt động vài vòng, sau đó dừng trên mu bàn tay nàng, không kêu thêm gì nữa.


Tay Tống Giản dời khỏi vành tai Vân Chử và đặt trên vai y.

Lúc này Tiểu Hắc lại đứng lên, nàng theo bản năng không dám nhúc nhích.

Tiểu Hắc nhìn nàng, nghiêng nghiêng đầu, lại chít chít kêu một tiếng, "Phu nhân!"
"Là A Lạc bảo ngươi tới sao?", nhìn bộ dáng ngây thơ chất phác của nó, Tống Giản không nhịn được nở nụ cười, cơ hồ thều thào nói, "Bọn họ đang ở gần đây sao? Hay đã trở về rồi?"
Nhưng vừa nói xong nàng liền cảm thấy mình thật ngốc...!Tiểu Hắc tuy nói được vài câu người khác dạy cho nhưng cũng không thể giao tiếp.

Nàng lại không ở thế giới cổ tích, không có giả thiết có thể giao lưu với động vật.

Việc mở miệng dò hỏi một con chim, nhìn qua có chút ngu ngốc.

Còn may không ai thấy được.

Ngay vào lúc nàng nghĩ như vậy, bỗng nhiên lại thấy Vân Chử mở mắt.

Y chậm rãi chớp chớp mắt, lúc xoay mắt nhìn sang, thần sắc thanh tỉnh, một chút cũng không giống người vừa bị đánh thức.

Mà bờ vai của y chỉ khẽ giật một cái, Tiểu Hắc đã lập tức bay lên đáp trên vai Tống Giản.

Nó nhìn chằm chằm Vân Chử, đầu lắc tới lắc lui.

Tống Giản không xác định hỏi, "Ngài vẫn luôn không ngủ hay vừa mới bị đánh thức vậy?"
Vân Chử cho đến nay đều được dạy không được nói dối nên sau khi trầm mặc một chút, y liền nói thật, "Vốn dĩ đã ngủ rồi, nhưng lúc bị chạm đến vành tai liền tỉnh"
Nghe vậy, Tống Giản không ngờ được khi đó y thế nhưng đã tỉnh.

Nàng mở to hai mắt, lại lập tức bưng kín mặt, cảm thấy rất khó để giải thích rõ ràng rằng bản thân tuyệt đối không có ý gì khác, "Xin lỗi, ta không phải cố ý, chỉ là những lúc phát ngốc, tay theo thói quen thấy có chút nhàm chán nên..."
"Không cần để ý", Vân Chử rũ mắt lắc đầu, sau đó lại nhìn về phía Tiểu Hắc trên vai nàng hỏi, "Đây là?"
Tống Giản ước gì đề tài kia nhanh chóng qua đi, vì thế vội vàng giới thiệu, "Đây là chim sáo mà người nhà ta nuôi, nó tên Tiểu Hắc, rất thông minh"
"Tiểu Hắc", Vân Chử nghiêm túc gật gật đầu, sau đó bỗng nhiên nhìn về phía Tống Giản, "Ta hình như còn chưa biết tên cô nương"
"Hả?", lời này khiến Tống Giản hơi sửng sốt, bất quá nghĩ lại mới phát hiện, nàng hình như chưa tự giới thiệu.

Đáng lẽ vào lúc y tự giới thiệu về mình, nàng nên lễ thượng vãng lai báo ra tên họ.

Nhưng khi đó nàng chỉ lo trấn an lương tâm nên đã bỏ lỡ cơ hội.

Nàng vội vàng bù đắp nói, "Ta tên là Tống Giản.

Ừm...!Ngài gọi ta Tống cô nương là được"
Nhưng lúc này, Tiểu Hắc lại ngẩng đầu kêu, "Nhất Nhất! Nhất Nhất! A Lạc Nhất Nhất!"
"Nhất Nhất?"
"Xem như là, một cái tên khác của ta đi?", Tống Giản trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên giải thích một chút hay nói một câu như vậy là đủ rồi.

Nhưng đôi mắt xanh xám thấu triệt kia của Vân Chử vừa nhìn sang khiến mọi người tựa hồ khó có thể che giấu bí mật gì trước mặt y.

Tống Giản đành phải giải thích rõ, "Mười sáu năm trước, ta cũng từng ngã xuống vực một lần, sau đó được thần y và đệ tử của ông ấy cứu.

Sau đó, ta lập ước định với đệ tử kia, đợi đến khi ta chết đi, thi thể sẽ để hắn giải phẫu nghiên cứu.

Do đó hắn bảo ta là thi thể số một, nhưng nếu gọi như vậy sẽ không khỏi có chút đáng sợ.

Cho nên chỉ lấy một chữ nhất, gọi ta Nhất Nhất!"
Vân Chử tức khắc hơi nhíu mày, "Là hắn dùng ơn cứu mạng hắn ép cô đáp ứng?"
"Không phải, là ta kính nể hắn, tự nguyện đồng ý", Tống Giản cười đáp, "Tuy rằng A Lạc, chính là đệ tử của vị thần y kia, hắn tên Văn Nhân Lạc, tính cách có chút cổ quái, nhưng đối với nghề y vô cùng nghiêm túc.

Hắn nói không chừng sau này có thể nghiên cứu y học càng sâu hơn nữa.

Ta sau khi chết thi thể để đó cũng lãng phí, chi bằng giúp hắn một chút.

Nếu sau này, hắn có thể nhờ vậy mà cứu trị được càng nhiều người, ta cũng xem như có chút cống hiến cho thế nhân rồi"
Nghe vậy, Vân Chử nhìn vào gương mặt tươi cười của nàng, vì thái độ rộng rãi, phóng khoáng này mà giật mình.


Y còn nhớ rõ, nàng ban nãy còn kiên định nói, "bản thân là quan trọng nhất", mà hiện tại, lại có thể vì thế nhân hiến dâng thân thể và căn bản không hề thấy đó là một chuyện gì to tát.

Vân Chử không kiềm được hỏi, "Cô và vị A Lạc các hạ kia, chính là lưỡng tình tương duyệt?"
Nếu một nữ tử làm ra đủ chuyện không hợp lý, có khả năng nhất, là vì có tình cảm với đối phương.

Tống Giản lại kinh ngạc nhìn y, không hiểu vì sao y sẽ nghĩ như vậy.

Nàng buồn cười lắc đầu giải thích nói, "Đương nhiên là không"
"Là vì Tiểu Hắc ban nãy nói câu A Lạc Nhất Nhất khiến ngài hiểu lầm sao?", Tống Giản cúi đầu nhìn Tiểu Hắc, suy nghĩ nói,"Có lẽ vì A Tĩnh luôn không đồng ý chuyện này nên A Lạc mới có thể dạy Tiểu Hắc mấy câu Nhất Nhất là của ta linh tinh để trả thù chăng?"
"A Tĩnh?"
"Hắn...", Tống Giản phát hiện, mỗi lần muốn giải thích quan hệ giữa nàng và Nam Cung Tĩnh tựa hồ đều có chút phức tạp.

Chủ yếu vì nàng không muốn nói mình là "Mẹ kế" của hắn, bởi nói vậy liền tương đương thừa nhận mối hôn nhân với Nam Cung Thuần.

Nàng không tình nguyện, mà Nam Cung Thuần bên kia cũng chưa từng cho nàng danh phận chính thức gì nên giới thiệu ra đều phi thường kỳ quái.

Do đó chỉ có thể kể lại ngay từ đầu, "Hắn vốn dĩ tên Nam Cung Tĩnh, là nhi tử của Nam Cung Thuần.

Chỉ là khi còn nhỏ, mẫu thân hắn đã bị Nam Cung Thuần giết chết.

Sau đó, hắn được ta chăm sóc.

Mười sáu năm trước, ta mang hắn cùng nhảy vực, sau khi được thần y cứu, hắn liền trở thành đệ tử của thần y"
"Hắn không thể tiếp thu việc sau khi cô mất, thân thể bị người khác chạm vào phải không?"
"Ừm", Tống Giản hơi bất đắc dĩ nói, "Cũng có chút"
Kỳ thật nàng không phải không hiểu được tâm tình của Nam Cung Tĩnh.

Nếu nàng là Nam Cung Tĩnh nhất định cũng sẽ cảm thấy đó là một việc quá mức bi thương.

Có lẽ trong chuyện này nàng đã quá tùy hứng.

Nhưng nàng đã hứa với A Lạc, nếu đổi ý cũng không phải.

Lúc này, Vân Chử bỗng đứng lên, nói ra một câu khiến Tống Giản thấy có chút kỳ quái, "Ta sẽ dùng hết khả năng giúp cô có thể trở lại bên cạnh họ"
Nàng bỗng dưng hồi thần, vội vàng đứng lên, xoay người nhìn ra ngoài cửa động, khẩn trương hỏi, "Có người tới sao?"
Nàng vừa dứt lời, trong bóng tối liền có một bóng đen bay vào sơn động.

Hắn một bộ hắc y, quả thực như thể một vị ma thần ra đời từ đêm tối.

Nhờ chiếc mặt nạ quen thuộc, Tống Giản đã nhận ra hắn, "Dạ?"
Tuy theo bản năng lắp bắp kinh hãi, nhưng ngay sau đó, nàng liền ý thức được, đây là một cơ hội tốt để trở lại bên cạnh Nam Cung Thuần...!
Hiện tại chỉ còn lại tuyến CP giữa Nam Cung Thuần và Đoan Vương, nếu nàng trở về, chưa nói đến việc không có lý do thích hợp tiếp cận Đoan Vương, còn không tìm được thời cơ trừng phạt Nam Cung Thuần.

Nhưng nếu nàng trở lại bên cạnh Nam Cung Thuần, sẽ vừa có thể ngăn cản hắn tiếp cận Đoan Vương vừa có thể tìm được sơ hở tiến hành trừng phạt.

Quả thật một hòn đá trúng hai con chim.

Nghĩ như vậy, Tống Giản lập tức đứng chắn trước mặt Vân Chử.

"Sao ngươi tìm được chúng ta?"
Nàng thật sự có chút tò mò, giả thiết của ám vệ không khỏi quá BUG đi! Thật sự không gì làm không được sao?
Nhưng Dạ không trả lời nàng mà chỉ nói, "Phu nhân, giáo chủ đang đợi ngài"
Lời này nghe ra khủng bố cực kỳ, nhưng cũng may Tống Giản công tác ba năm, trường hợp tương tự hoặc nhiều hoặc ít đều trải qua một vài lần.

Tuy nói nàng có chút khẩn trương nhưng lại không hề bị dọa.

Nàng nói, "Ta đi theo ngươi, nhưng ngươi phải tha cho y"
"Tống cô nương", Vân Chử lập tức nói, "Không cần như vậy!"
"Không phải rất thú vị sao", Tống Giản cười, xoay người hai tay ôm Tiểu Hắc trên vai xuống đưa tới trước mặt y, trấn định tự nhiên nói, "Ngài xem, ngài nói mình muốn làm người lái đò phổ độ chúng sinh, nhưng ta lại có thể độ người lái đò là ngài một lần nha"
...!
Tống Giản chủ động bước về phía Dạ, nàng túm chặt ống tay áo của hắn và lôi kéo hắn đi.


Đợi đến khi đi được một lát, thấy hắn không hề phản kháng lại dễ dàng bị kéo như thế, Tống Giản không khỏi có chút nghi hoặc hỏi, "Một mình ngươi đến đây hay có mang theo những ám vệ khác?"
Thanh âm của Dạ nghe ra cứng nhắc, như thể không muốn đáp lời nhưng lại cố tình lên tiếng, "Chỉ có ta"
"Vậy là tốt rồi", không biết vì sao, Tống Giản thấy Dạ sẽ không nói dối.

Nàng nhẹ nhàng thở phào, "Ta còn lo lắng ban nãy nói mấy lời hay ho như vậy trước mặt Vân Chử, kết quả sau khi ta kéo ngươi đi lại xuất hiện những ám vệ khác bao vây y.

Như vậy có vẻ ta..."
Nàng dừng một chút, nhất thời không tìm được từ thích hợp để hình dung.

Phải sau một lúc lâu, mới không xác định tiếp tục, "Quá điêu rồi"
Nhưng thấy nàng nhẹ nhàng cười, thái độ của Dạ vẫn rất trầm trọng.

Hắn đột nhiên nói, "Phu nhân"
"Hửm?"
"Trước đây giáo chủ lệnh ta giết chết thiên hạ đệ nhất chùa Phật tử này.

Khi ta đến gần y, ta nhìn ra y trúng chính là tình độc"
Tống Giản mơ hồ hiểu được vấn đề hắn muốn hỏi, không khỏi cười như không cười nói, "Cho nên?"
"Cho nên, là y vận công bức độc ra hay là...", nói đến đây, ngữ khí của Dạ chợt khó khăn, "Phu nhân ngài..."
Nàng cười nói, "Ngươi đoán đi?"
Chỉ là ngay sau đó, Tống Giản liền không cho là đúng tiếp tục,"Nếu ngươi đang lo lắng, Nam Cung Thuần sẽ vì ngươi không thể kịp thời đuổi theo tìm được ta mà giận chó đánh mèo, như vậy chúng ta cùng giữ kín chuyện này thôi.

Nam Cung Thuần chưa từng đến gần Vân Chử, dù đoán được y có lẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng không nhất định biết đó là tình độc.

Chúng ta đều biết rõ, với tính tình của Nam Cung Thuần, nếu hắn biết ta bị người khác chạm vào, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Không chỉ Vân Chử sẽ bị trả thù, mà ngươi, ta, đều trốn không thoát sự trừng phạt nghiêm khắc"
Dạ biết nàng nói thật, về Nam Cung Thuần, hắn hiểu biết còn nhiều hơn nàng.

Nhưng so với những khổ hình vốn mang đến sợ hãi trong Ma giáo, đầu óc hắn lại chỉ có một câu, "Nếu hắn biết ta bị người khác chạm vào".

Một ngọn lửa giận vô hình bỗng dưng bùng cháy trong lòng hắn khiến Dạ chỉ cảm thấy máu toàn thân đều như đang sôi trào, gào thét.

Hình ảnh mái tóc dài rối cùng quần áo hỗn độn kia của nàng đột nhiên đều trở nên chướng mắt.

Loại cảm tình gọi là gì, hắn hoàn toàn không biết, nhưng hắn chỉ thấy phẫn nộ.

Hắn vốn nghĩ nàng là đồ vật chỉ thuộc về giáo chủ, hắn sợ hãi ẩn nhẫn, ép buộc chồi non kia không được nảy, kiềm chế không dám bước qua Lôi Trì một bước...!Thử nhìn xem, Thanh Phượng bước qua rồi nhưng hắn được cái gì chứ?
Dù hắn xem nàng là thứ khó có thể với tới, không thể đụng vào, nàng lại dùng thái độ không chút để tâm, ngữ khí phảng phất không chút để ý như thế và tự nhiên nói ra, bản thân bị nam nhân khác dễ dàng ôm được!
Trong nháy mắt, bản thân vẫn luôn dừng bước không dám tiến về phía trước, bỗng nhiên trở thành một trò chê cười.

Dạ đột nhiên duỗi tay, túm chặt lấy đai lưng vì chưa tìm được cơ hội sửa lại đàng hoàng mà cột có chút cẩu thả của Tống Giản, kéo nàng ôm chặt vào lòng.

Tống Giản đột nhiên bị kéo qua đi, sau đó bị bóp chặt cổ, trong khoảng thời gian ngắn, đầu bị khuỷu tay Dạ ép phải ngẩng cao lên, nàng mở to hai mắt nhìn vào mặt hắn...!
Có cách nói thế này, nếu có thể nhìn thấy biểu tình của một người, ít nhiều có thể phỏng đoán và lập tức xác định tình huống có nguy hiểm hay không.

Nhưng nàng chỉ có thể nhìn thấy mặt nạ trên mặt Dạ.

Trong khoảnh khắc đó, Tống Giản nghĩ, chẳng lẽ Nam Cung Thuần đã ra lệnh gì cho Dạ, ví như "Nếu nữ nhân của ta bị người khác chạm vào, ngươi không cần mang về làm ô uế mắt ta, cứ giết chết tại chỗ là được", đại loại vậy?
Nhưng bàn tay đang bóp yết hầu của nàng, ban đầu chỉ hơi mất khống chế mà có chút siết chặt, sau đó lại rất nhanh buông ra..