Nữ Phụ Thuần Ái Văn

Chương 4: MỘT TRONG NHỮNG NAM PHỤ




Edit+Beta: Đặc Lôi Tây

"Ngài nhìn như vậy, ai dám làm chứ?"

Tống Giản ngẩng đầu, không cẩn thận chạm phải ánh mắt của hắn. Nàng nhất thời cảm thấy cả người như bị châm chích, vì thế lại cúi đầu xuống.

"Giờ lành sắp qua, trước để sư phụ làm thôi. Nếu ông ta do thuộc hạ của ngài mời đến, chắc chắn có thể tin được"

Nghe thấy thế, Nam Cung Thuần liếc nhìn đối phương một cái, sau một hồi lâu mới chịu thu hồi tầm mắt vô cùng áp bức kia đi. Hắn rũ mắt, dừng trên người Tống Giản.

Vị sư phụ lớn tuổi tức khắc thở phào một hơi, tranh thủ thời gian nhấc dao lên.

Trong tiếng cạo tóc nhẹ nhàng, Nam Cung Thuần nhìn Tống Giản, lạnh lùng hỏi, "Ta thấy ngươi hiện tại không hề sợ ta?"

Tống Giản ngẩng đầu, thông qua sắc mặt phán đoán cảm xúc của hắn, sau đó lại cúi đầu, giọng điệu nhu nhược trả lời, "Sợ"

"Sợ cái gì?"

"...", Tống Giản nhất thời không biết nên trả lời thế nào, đành phải đưa đẩy nói, "Ngài nghĩ sao?"

Nam Cung Thuần không đáp.

Một lát sau, chờ đến khi âm thanh cạo tóc chấm dứt, hắn mới nói, "Nguyệt nhi vô cùng đáng yêu, chỉ cần ngươi không thương tổn Nguyệt nhi, làm tốt nghĩa vụ mẫu thân, ta sẽ không làm gì ngươi"

Tống Giản có chút lạc đề nói, "Nguyệt nhi trông rất giống ngài"

Nàng hoài nghi Nam Cung Thuần phải chăng có chút khuynh hướng tự luyến.

Nam Cung Thuần tựa hồ không ngờ đến nàng sẽ tiếp lời như thế, "Cái gì?"

"Nguyệt nhi trông rất giống ngài, ngài chắc hẳn nhìn thấy bóng dáng của mình nên mới yêu thương nàng như vậy?"

"Ta sao?", Nam Cung Thuần có chút mới lạ khi nói về con của mình, đối với loại cảm giác xa lạ này, hắn thấy chút khác thường. Phải khựng lại một chút, hắn mới tiếp tục nói, "Nàng giống ngươi sẽ tốt hơn"

Tống Giản nhìn hắn, có chút nghi hoặc hỏi, "Vì sao?"

Sau đó nàng mới hậu tri hậu giác vỡ lẽ, "Vì danh hiệu 'thiên hạ đệ nhất mỹ nhân' ư?"

Thần sắc của nàng đột nhiên lộ ra một chút buồn rầu, "Có lẽ có chút khó"

Nam Cung Thuần tức khắc nhíu mày, "Vì sao?"

"Nếu nàng hoàn toàn giống ta thật ra cũng không vấn đề gì, chỉ là cố tình lại có vài điểm giống ngài", Tống Giản nói, "Ngài xem, ngài chỉ đơn giản đứng ở nơi này nhìn xuống, người khác liền sợ hãi đến nỗi không dám nhúc nhích. Nếu Nguyệt nhi cũng giống ngài như vậy..."

Nàng không nói tiếp, chỉ nhìn Nam Cung Thuần muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài một hơi.

Nam Cung Thuần cả giận nói, "Ta như vậy có gì không tốt?"

Tống Giản nhợt nhạt cười, "Vậy ngài mong Nguyệt nhi lớn lên giống ta để làm gì?"

Vì sợ chọc giận Nam Cung Thuần, nàng nhanh chóng nói, "Thật ra giống ngài cũng rất tốt, bề ngoài của ngài thật tuấn mỹ, nếu giống ngài, Nguyệt nhi sau này nhất định sẽ là một đại mỹ nhân lãnh diễm cao ngạo, chẳng khác gì thiên sơn tuyết liên, trăng sáng trên trời, cao không thể với"

Nam Cung Thuần làm nhân vật chính, đương nhiên có vẻ ngoài cực kỳ đẹp.

Đôi mắt hắn thâm thúy, thời điểm bình tĩnh nhìn chăm chú người khác, đôi mắt đen nhánh kia tựa như có thể hút đi tâm hồn người khác.

Mà Tống Giản làm thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, thoạt nhìn đó là mỹ nhân nhìn thấy mà thương, ôn nhu mảnh mai.

Hơn nữa sau khi Nam Cung Nguyệt, Nam Cung Thuần liền cảm thấy, nàng có thêm một loại khí chất xuất trần, đạm nhiên.

Chỉ những lúc khẽ cười mới khiến người ta cảm thấy, nàng còn liên quan với chốn hồng trần này.

Thật ra, đó chỉ là vì Tống Giản sống ở thế giới thuần ái quá lâu mà thôi.

Trong công việc, nàng luôn bị nam nhân xem như không khí, cũng quen việc xem bọn họ như không khí. Kết quả hiện tại có chút bệnh nghề nghiệp, cảm thấy nam nhân trên cơ bản đều không quan hệ gì với mình.

Nàng ngay từ khi đi làm liền tự phát hiện, nàng và nam nhân chẳng khác gì hai vật cách điện hoàn toàn bất đồng, sau này cũng quen với việc làm vật cách điện.

Tuy nàng cảm thấy mình hiện tại chắc cũng bị nam nhân coi như không khí nhưng không có nghĩa sự thật cũng là như thế.

Nam Cung Thuần có nhiều phần nhún nhường nàng còn không phải bởi vì nàng có vẻ ngoài đẹp?

...

"Đó hẳn là Tống Giản, Tống phu nhân nhỉ?"

"Thật không uổng được xưng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân!"

"Nghe nói giáo chủ cực kỳ yêu quý nàng, không chỉ thường xuyên đi đến viện, các loại như long tủy phượng gan, vàng bạc châu báu, danh gia thi họa đều là cuồn cuộn không dứt tặng qua, còn thập phần sủng ái nữ nhi của hai người... Ngươi có từng thấy giáo chủ để tâm ai như vậy chưa?"

"Xem ra vị Tống phu nhân này không thể khinh thường rồi!"

Trong nhóm quan khách, ở một góc khuất, Nam Cung Tĩnh sáu tuổi từ xa nhìn ngắm bóng dáng nhỏ nhắn, mềm mại trong bộ váy áo hồng nhạt đang được nhắc đến kia, suy nghĩ trong đầu lại không hề phức tạp như những người lớn bên cạnh.

Cậu chỉ nghĩ, Tống phu nhân thật xinh đẹp, hơn nữa thoạt nhìn rất dịu dàng.

Nhưng cậu lại không dám phát ra tiếng nào bởi mẫu thân đang đứng ngay bên cạnh. Ngày thường ả đã có chút vui buồn thất thường, tính tình nóng nảy, dù cậu không nói gì cũng không đánh tức mắng. Nếu cậu dễ dàng mở miệng chỉ sợ bản thân cũng không biết, từ nào câu nào sẽ chọc giận mẫu thân.

Nhưng mặc dù đã cẩn thận đến vậy, cuộc đối thoại của những người xung quanh tựa hồ vẫn kích thích đến mẫu thân.

Mà làm con trai của ả, hiển nhiên trở thành nơi phát tiết tốt nhất.

Ả nổi giận đùng đùng, trở tay liền hung hăng tát Nam Cung Tĩnh một cái. Nam hài nhỏ bé không kịp phòng ngừa, đột nhiên bị đánh không khỏi ngây ngốc chốc lát song sau đó lại rất nhanh rũ mắt, như một thói quen mà tiếp tục bảo trì trầm mặc.

Mẫu thân cậu vốn là thị nữ của Nam Cung Thuần, sau này ỷ vào vài phần tư sắc, thành công bò lên giường Nam Cung Thuần nhưng rất nhanh đã bị vứt bỏ.

Mặc dù ả sinh cậu là trưởng tử nhưng Nam Cung Thuần dường như đã hoàn toàn quên mất bọn họ, vẫn luôn chẳng quan tâm. Ngay cả cái tên Nam Cung Tĩnh cũng do ả chính mình đặt.

Vì sao chứ...

Vì sao con của ả rõ ràng là con trai duy nhất của Nam Cung Thuần nhưng bọn họ lại không có gì cả?

Mà Tống Giản...

Ả nhớ trước đây mỗi lần nhìn thấy vị này thiên hạ đệ nhất mỹ nhân này, nếu không phải tóc hỗn độn, luôn súc người trong góc ai oán khóc thút thít đến nỗi hai mắt sưng húp thì cũng là ánh mắt đờ đẫn, phòng bị với bất kì ai muốn tiếp cận mình, chẳng khác gì phát điên.

Giống như mỹ mạo của nàng, sau lần bị Nam Cung Thuần cưỡng bách đó cũng đã bị đập nát.

Trong nháy mắt, mẫu thân Nam Cung Tĩnh vô cùng khoái ý.

Ả nghĩ, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân bất quá cũng chỉ như thế mà thôi. Dù có là Tống Giản, cuối cùng cũng trốn không thoát kết cục bị ghét bỏ, không hề khác gì ả.

Nhưng giờ phút này, ả ngơ ngẩn nhìn bóng dáng tú lệ tuyệt sắc kia, nhìn nàng vẻ mặt ôn nhu, tư thái ưu nhã, đủ để khuynh đảo chúng sinh. Nàng đứng cạnh Nam Cung Thuần mà nam nhân chẳng khác gì sát thần kia, thế nhưng cũng dùng thái độ bình thản, thần sắc tự nhiên nói chuyện với nàng... Không biết hắn đang nói gì khiến nàng ta nhợt nhạt mỉm cười.

Nụ cười kia, thậm chí khiến Nam Cung Thuần sững người chốc lát.

Chẳng lẽ hắn đang chọc nàng ta vui vẻ sao?

Chẳng lẽ Nam Cung Thuần, tên nam nhân lãnh khốc vô tình kia, cũng biết làm trò chọc cười sao!?

Dựa vào cái gì...!?

Bất quá chỉ là một nữ nhi!

Chỉ là nữ nhi mà thôi!

"Đều do ngươi không tốt!", nhớ đến việc từ sau khi sinh Nam Cung Tĩnh, ả cái gì đều không có được, không khỏi hung hăng đẩy ngã đứa trẻ xuống đất, căm giận mắng, "Cũng bởi vì ngươi không có chút tác dụng nên cha ngươi mới không thèm đến nhìn ngươi!"

Nam Cung Tĩnh không nói một lời ngã xuống đất, sau đó lại yên lặng bò dậy.

Khi nhìn thấy bộ dáng uất ức kia, mẫu thân cậu lại giận sôi máu, ả giơ tay lên định giáng thêm một bạt tai.

"Chậm đã!!"

Lúc này, trong đám người bỗng nhiên truyền đến một thanh âm ảo diệu.

Tống Giản bế Nam Cung Nguyệt muốn đi về phía này. Đám đông thấy thế liền sôi nổi tránh sang hai bên, vội vàng nhường đường cho nàng.

Nàng vội vã chạy đến đứng chắn trước mặt Nam Cung Tĩnh, một tay bế Nam Cung Nguyệt, một tay kéo Nam Cung Tĩnh vào lòng. Nàng nhìn mẫu thân cậu, nhíu mày chất vấn, "Ngươi đang làm gì vậy hả?"

Ban nãy, khi Nam Cung Nguyệt cạo tóc xong, tóc đã được đặt trong túi gấm, giao cho Tống Giản.

Nàng liếc nhìn Nam Cung Thuần một cái, khi thấy hắn đối với chuyện này hoàn toàn không có chút hứng thú nào, trong lòng không khỏi hơi hướng về khả năng đầu tiên mình nghĩ đến... Hiện tại hắn thật sự không có ý tưởng gì với Nam Cung Nguyệt.

Nhưng dù là thế đi nữa, Tống Giản cũng không thể lơi lỏng. Ai biết được khi nào cảm tình của hắn sẽ bắt đầu có biến hóa?

Mà đúng lúc này, nàng bỗng nhiên nhìn thấy bên ngoài đám đông, trong một góc, có một nữ nhân nhiều lần động tay động chân với đứa trẻ đứng cạnh, hơn nữa lần sau xuống tay còn nặng hơn lần trước.

"Tống phu nhân...", nghĩ đến việc hiện tại Tống Giản đang được Nam Cung Thuần sủng ái mà không phải là người mà mình có thể chế giễu khinh thường, mẫu thân Nam Cung Tĩnh cố gắng đè ghen ghét cùng hận ý trong lòng, thần sắc cứng đờ nặn ra một nụ cười lấy lòng, "Đây là con của ta, nó không nghe lời, ta đang dạy dỗ lại nó"

"Dạy dỗ con trẻ cũng không thể đánh đập! Cậu ấy đã lớn thế này rồi"

Tống Giản không hề đồng tình lý do này, nàng cau mày, cúi đầu nhìn đứa trẻ đang được mình ôm trong ngực. Nàng thấy vẻ ngoài của cậu vô cùng xinh đẹp, môi hồng răng trắng, tóc đen tuyền, da trắng ngần, cho nên dấu tay trên mặt kia càng phá lệ đỏ chót.

Tống Giản nhẹ nhàng chạm vào dấu tay kia hỏi: "Đau không?"

Nam Cung Tĩnh hoang mang ngẩng đầu nhìn nàng một cái, vội vàng lắc đầ lại rũ mắt xuống, tựa hồ rất sợ người lạ.

Tống Giản thở dài nói, "Ta chạm vào còn nóng rực"

Lúc này, Nam Cung Thuần chậm rãi đi tới, ánh mắt dừng trên người Tống Giản, giọng điệu không phân được hỉ nộ hỏi, "Sao vậy?"

"Giáo chủ...", nàng vội vã rũ mắt nói, "Có lẽ vì đã làm mẫu thân nên gần đây đều vô cùng để tâm trẻ con. Ta nhìn thấy đứa nhỏ này bị đánh như vậy liền không thể không để tâm..."

Nghe thế, ánh mắt Nam Cung Thuần chuyển sang nhìn đứa trẻ được nàng bảo vệ trong lòng, lạnh nhạt hỏi, "Đây là con ai?"

Nam Cung Tĩnh đột nhiên ngẩng phắt đầu lên, ngơ ngác nhìn về phía hắn.

Mẫu thân cậu nghe thế tức khắc khóc ré lên, "Giáo chủ... Đây là, đây là con của ngài!"

Ả nhào qua lôi kéo Nam Cung Tĩnh, đôi tay vì kích động mà vuốt ve bừa baxi lên mặt đứa trẻ, "Ngài, ngài nhìn mặt nó, mũi nó, miệng nó, lại không phải giống ngài như đúc? Ngài đã quên ta sao? Từ lúc ngài mười bốn tuổi, ta đã hầu hạ ngài đến năm mười sáu tuổi... Ta, ta là Vân Y đây mà!"

Hửm?

Vân Y?

Tống Giản sửng sốt một chút, thoáng nhìn đứa trẻ từ lúc bắt đầu đã không nói lời nào.

Đây là một trong những nam phụ, anh trai cùng cha khác mẹ với Nam Cung Nguyệt, Nam Cung Tĩnh?

Nàng thấy cậu mặt mày đẹp như tranh, ngay từ đầu còn tưởng là bé gái, không ngờ đến lại là một trong những CP chính...

Nàng theo bản năng nhìn Nam Cung Thuần đang đứng ở kia, sắc mặt dần dần âm trầm, nghĩ thầm, đứa nhỏ này, cuối cùng sẽ yêu hắn??

Là vì cực độ thiếu tình thương sao??

Bất luận thế nào, nếu trên kịch bản đã viết thế vậy chắc chắn là một trong những CP chính. Tống Giản theo thói quen bắt đầu tính toán phương án công tác. Lúc này, tiếng khóc la của Vân Y đột nhiên im bặt bởi Nam Cung Thuần đã rút trường kiếm bên eo ra, phiền chán đâm vào ngực ả.

"Ồn chết đi được", vị giáo chủ Ma giáo đó lạnh lùng nói.