Edit+Beta: Đặc Lôi Tây
Nghe vậy, Nam Cung Tĩnh vừa rồi còn đang cố gắng nhai xong ngụm cơm nấu chưa chín để có thể sớm mở miệng nói chuyện, rốt cuộc thành công nuốt chúng xuống bụng.
Cậu cả giận quát, "Ngươi mới ngã hỏng đầu óc đấy! Ta sẽ không đưa phu nhân cho ngươi đâu! Phu nhân đã cùng ta ước định sẽ chết chung một chỗ rồi!!"
Nghe vậy, Văn Nhân Lạc liền dùng giọng điệu "thì ra còn có chuyện tốt nhường này" kinh ngạc nói,"Vậy, sau khi các ngươi chết chung một chỗ, ngươi có thể làm 'số hai' của ta không?"
Nam Cung Tĩnh hai mắt trợn to, cảm thấy đối phương sao có thể không biết xấu hổ, da mặt dày đến mức này. Cậu tức khắc tức giận quát, "Ngươi nằm mơ đi!!!"
"Ồ...", thấy thái độ cậu kiên quyết, thần sắc Văn Nhân Lạc có chút khó xử.
Tống Giản vừa nhìn liền biết vấn đề hắn đang tự hỏi chắc chắn không giống người thường nên không khỏi tò mò hỏi, "Ngươi đang nghĩ gì vậy?"
Văn Nhân Lạc thẳng thắn đáp, "Ta đang nghĩ, đợi sau khi các ngươi chết chung một chỗ, nếu ta mang ngươi đi, theo lý thuyết có thể tiện tay chôn cất hắn. Nhưng nếu ta thật sự thấy cảnh tượng kia... Ta nghĩ, dù sao hắn cũng chết rồi, đem chôn sẽ rất lãng phí nha... Nếu kéo về làm 'số hai', hắn cũng chẳng biết"
Nam Cung Tĩnh phẫn nộ đến cực điểm lại không thể làm gì, cậu chỉ có thể ủy khuất gọi, "Phu nhân!!!"
Dù biết cậu đang cáo trạng nhưng Tống Giản lại không nhịn được mỉm cười.
"Con người ngươi...", mi mắt nàng cong cong, nhìn Văn Nhân Lạc nói, "Thật sự rất thú vị"
Văn Nhân Lạc sau hồi lâu trầm mặc mới dùng thái độ "như nhau cả thôi", thận trọng đáp, "Ngươi cũng rất có bệnh"
Tống Giản tức khắc không vui nổi hỏi, "Ta vì sao có bệnh?"
"Vì sẽ chẳng có người bình thường nào dùng thái độ không để tâm như vậy mà chấp nhận yêu cầu của ta cả!"
Tống Giản không thể dừng cười hỏi, "Vậy ngươi vì sao còn muốn hỏi ta?"
"Thì...", Văn Nhân Lạc dừng một chút, lại cầm chén múc một muỗng cơm đút nàng, "Lỡ như đâu?"
Tống Giản cười đến độ không thể tiếp tục ăn, nàng quay mặt đi, ý bảo mình hiện tại ăn không vô. Nàng phải cố nhịn lắm mới có thể thuận lợi nói chuyện, "Cho nên ta chính là trường hợp 'lỡ như' kia sao?"
"...", nhìn bộ dáng tươi cười như hoa của nàng, Văn Nhân Lạc khẽ sửng sốt nhưng vẫn không dám tin tưởng chần chờ hỏi, "Vậy... ngươi chính là 'số một' trong tương lai của ta?"
"'số một' của ngươi... Ừ thì", Tống Giản cắn môi, có chút khó xử cười nói, "Nghe ra có chút kỳ quái?"
Thứ Tống Giản đang nghĩ chính là 'số một' trong thuần ái văn, Văn Nhân Lạc lại cho rằng nàng đang ghét bỏ tên này không hay.
"Đúng vậy", sau khi nhận định Tống Giản là 'số một' trong tương lai, hắn lập tức xem nàng như người của mình, do đó thái độ cũng theo đó mà khoan dung dung túng hơn. Hắn nghĩ hồi lâu liền nói, "Vậy chi bằng gọi ngươi là Nhất Nhất đi. Nữ hài tử đều thích được người khác dùng từ láy gọi như vậy"
Nam Cung Tĩnh lại tức giận quát, "Phu nhân không phải tên Nhất Nhất!! Phu nhân có tên của mình!"
"Nhưng các ngươi hiện tại đang bị Ma giáo đuổi bắt mà?", Văn Nhân Lạc lại rất bình tĩnh đáp, "Sau này nếu đi ra ngoài, hành tẩu trong chốn giang hồ cũng nên nghĩ một cái tên khác chứ"
Hắn nói rất có lý nên Tống Giản sau khi suy nghĩ một chút cũng không hề dị nghị nói, "Nhất Nhất... thì cứ Nhất Nhất thôi. Cái tên này cũng rất đáng yêu"
Ánh mắt Văn Nhân Lạc lập tức sáng lên, "Ta biết mà"
Hắn quay đầu nhìn Nam Cung Tĩnh nói, "Ngươi tên Nhị Nhị đi"
Nam Cung Tĩnh chém đinh chặt sắt hung tợn nói, "Ta! Không! Muốn!!"
Tống Giản chưa bao giờ gặp qua một người luôn yếu ớt, hướng nội như Nam Cung Tĩnh lại có một mặt "hoạt bát, phóng khoáng" thế này khiến nàng không khỏi cảm nhận được niềm vui của một người mẹ.
Là vì lần đầu tiên gặp bạn cùng lứa tuổi sao?
Tuy Văn Nhân Lạc lớn hơn cậu một chút, không thể nói là cùng tuổi, nhưng Nam Cung Tĩnh trước đây chưa bao giờ có cơ hội kết bạn với những đứa trẻ khác, càng không có bạn bè. Quả nhiên việc quen biết nhiều người sẽ càng giúp ích cho việc phát triển tích cách nhỉ?
Mà trùng hợp là, Văn Nhân Phác cũng nghĩ như vậy.
Mấy ngày sau, ông có chút ngượng ngùng vuốt da đầu đến tìm Tống Giản, "Tống cô nương, mấy ngày qua, ta thấy A Tĩnh thông minh lanh lợi, hiểu biết chữ nghĩa, lại dường như có tài đã gặp qua liền nhớ được... Không giấu diếm cô, lão già này thật sự có ý muốn thu hắn làm đồ đệ, không biết cô có nguyện ý để A Tĩnh trở thành đồ đệ của ta không?"
"Hả!?", Tống Giản kinh hãi.
Bất quá ngay sau đó, nàng nhớ đến trong NP văn cổ đại, tất cả những nhân vật nam đều cần phải các có nét đặc sắc của mình mới có thể hấp dẫn người khác. Nếu Nam Cung Tĩnh bái nhập dưới trướng thần y, bỏ võ hành y liền trùng lặp với nhân thiết của Văn Nhân Lạc. Nói như vậy nàng có thể thay đổi cốt truyện cũng sẽ không tạo ra sự rung chuyển quá lớn. Như thế cũng có thể xem là một biện pháp tốt?
Vì thế nàng trả lời, "Ta và A Tĩnh vốn dĩ do ngài và đệ tử ngài cứu giúp, mấy ngày nay lại nhận hai người tận tình chăm sóc. Ngài xem trọng A Tĩnh quả thật là vinh hạnh của ta. Chỉ là ta cũng không thể quyết định thay A Tĩnh, không bằng để ta hỏi cậu ấy trước xem sao?"
"Được được, cô cứ hỏi đi, không sao cả, không sao cả", Văn Nhân Phác khoát tay, ý bảo bản thân tuyệt không có ý cứu người đòi đền đáp. Chỉ là sau khi do dự một chút, ông lại nói, "Thật ra... Việc ta muốn nhận A Tĩnh cũng có một phần vì cô"
Tống Giản kinh ngạc hỏi, "Vì ta?"
"Đúng vậy... Những năm gần đây, ta mang theo A Lạc vào nam ra bắc, cũng đi qua không ít địa phương, gặp qua không ít người... Nhưng, cô cũng thấy rồi đó, đứa trẻ A Lạc này tính cách có chút cổ quái. Mà người có thể không chút khúc mắc tiếp thu hắn chỉ có một mình cô", Văn Nhân Phác nói đến đây khẽ thở dài, "A Lạc là đứa trẻ ta nhặt được ở ven đường. Tuy không phải con ruột nhưng qua nhiều năm sống nương tựa lẫn nhau, chúng ta cũng không khác gì ruột thịt. Tuổi tác ta dần lớn, hiện tại thứ không an tâm nhất chính là đứa nhỏ này... Nếu có một ngày ta không còn nữa, với tính cách kia, hắn sao có thể tìm được bạn bè, sống chung với người khác? Một mình làm bạn với Tiểu Hắc, cô độc biết bao nhiêu..."
Tống Giản có thể hiểu được tâm tình của ông, không khỏi khẽ gật đầu, tỏ vẻ thông cảm.
Văn Nhân Phác tiếp tục, "Ta thấy, kể từ sau khi A Tĩnh đến, tính tình A Lạc cũng hoạt bát hơn rất nhiều, hắn nói nhiều hơn, cũng học cách chủ động giao lưu với người khác. Nhiều năm sau khi ta không còn nữa, hắn còn một sư đệ trên đời, cũng có thể trợ giúp, nâng đỡ, làm bạn với nhau, so với việc lẻ loi một mình tốt hơn rất nhiều. Cô nói có đúng không?"
Tống Giản nghiêm túc nghe xong, nhẹ nhàng thở dài, "Cha mẹ thương con cái luôn là tính xa"
Văn Nhân Phác khẽ lắc đầu, có chút vui mừng nói, "Aiz, cũng may toàn bộ y thuật của ta, A Lạc cũng xem như là học gần hết. Tương lai dù cho ta không còn nữa, hắn cũng có vốn liếng đủ để nuôi sống bản thân"
"Nhưng mà...", Tống Giản hỏi ngược lại, "Ngài cũng không biết thân phận của chúng ta. Chúng ta là những người chạy trốn khỏi Ma giáo, chẳng lẽ ngài không sợ... Có một ngày sẽ bị chúng ta liên lụy sao?"
"Việc này à...", Văn Nhân Phác khẽ cười, "Ta làm nghề y nhiều năm, tuy nói không có thể để lại gia nghiệp gì cho A Lạc nhưng cũng nhận thức không ít người... Ma giáo dù đáng sợ nhưng vẫn chưa lớn đến nỗi một tay che trời. Ta có vài người bạn cũ, dù là giáo chủ Ma giáo cũng phải kiêng kị ba phần. Huống chi, hai người là trốn ra, nói cách khác, tuyệt đối không phải là dạng nguyện thông đồng Ma giáo làm xằng làm bậy nên ta chẳng có gì không yên tâm"
Nghe vậy, Tống Giản do dự một chút, cuối cùng quyết định tin tưởng quan trọng nhân vật thần y tiểu ca sư phụ nhân phẩm. Nàng đúng sự thật nói, "A Tĩnh... Thật ra là nhi tử của giáo chủ Ma giáo Nam Cung Thuần"
Văn Nhân Phác khẽ sửng sốt, chính là thoạt nhìn phía trước tựa hồ liền có điều dự cảm, cho nên cũng không có có vẻ quá mức kinh ngạc. Ông nhìn Tống Giản, thần sắc lộ ra vẻ thương hại, "Lúc trước, ta nghe cô nói hắn họ Nam Cung, trong lòng liền có phán đoán... Mà cô... Phải chăng là vị thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Tống Giản?"
Tống Giản vẫn không thể thích ứng việc trước tên của mình bị gắn thêm cái mác "thiên hạ đệ nhất mỹ nhân". Mọi người cứ dài dòng mà gọi như thế khiến nàng cảm thấy vô cùng kì quái lẫn thẹn thùng, "Ta chính là Tống Giản, chỉ là danh hiệu thiên hạ đệ nhất mỹ nhân kia, thật sự không dám nhận"
Văn Nhân Phác lại cười nói, "Tống cô nương thật khiêm tốn"
"Vậy...", Tống Giản quyết định không cần tại đây chuyện thượng nhiều làm rối rắm, nàng lập tức nói sang chuyện khác, "Ta hiện tại liền đi hỏi A Tĩnh?"
"A! Được được", Văn Nhân Phác hiển nhiên cũng tưởng mau chóng định ra tới chuyện này, liền lập tức giương giọng hô, "A Lạc!"
Văn Nhân Lạc đang ở bên ngoài phơi dược liệu, nghe thấy ông gọi, hắn bước đến, tròng mắt đen nhánh trước nhìn thoáng qua Văn Nhân Phác lại dạo một vòng quanh Tống Giản mới hỏi, "Chuyện gì ạ?"
Văn Nhân Phác đáp, "Ngươi mang A Tĩnh đến đây"
"Ừm"
Chẳng bao lâu sau, Văn Nhân Lạc cõng Nam Cung Tĩnh đến. Nam Cung Tĩnh tựa hồ vừa mới ngủ dậy, lúc bị hắn buông xuống, biểu tình của cậu còn có chút mờ mịt. Nhưng khi nhìn thấy Tống Giản, nét mặt của cậu đầy nét an tâm, "Phu nhân"
"A Tĩnh", Tống Giản nhìn thoáng qua Văn Nhân Phác đứng một bên có chút khẩn trương, nàng hỏi, "Con có muốn học y không?"
"Dạ?", Nam Cung Tĩnh lộ ra vẻ mê mang, "Vì sao muốn học y?"
Cậu không mấy tình nguyện nói, "Ta muốn tiếp tục học võ, học võ mới có thể bảo vệ phu nhân!"
Văn Nhân Lạc nói thẳng, "Tay của ngươi vốn trọng thương chưa lành, lại thêm vết thương mới, sau này có thể hoạt động như bình thường sử đã là không mấy dễ dàng, e rằng không thích hợp học võ"
Nam Cung Tĩnh quật cường nói, "Ta không cần tay không được sao? Không thể dùng quyền pháp, chưởng pháp, không phải còn có chân pháp?"
Văn Nhân Phác lúc này đến trước mặt cậu, ngồi xổm xuống nhìn cậu nói, "A Tĩnh, ngươi nói cho ta biết, ngươi có phải vì sợ người của Ma giáo thương tổn ngươi và Tống cô nương nên mới muốn học võ bảo vệ nàng?"
Nam Cung Tĩnh chán ghét Văn Nhân Lạc, nhưng khi đối diện với Văn Nhân Phác vẫn rất khách khí, thậm chí có chút sợ người lạ, "Vâng"
"Vậy ngươi có biết câu 'dương trường tị đoản'*?"
(*Ý khai thác điểm mạnh và tránh điểm yếu)
Nam Cung Tĩnh lộ ra vẻ nghi hoặc.
Văn Nhân Phác kiên nhẫn giải thích, "Là thế này, ngươi xem, Ma giáo hiện tại giáo chủ Nam Cung Thuần, võ công độc bộ võ lâm, người bình thường nói không chừng tập võ bốn năm chục năm đều khó có thể địch nổi. Hơn nữa, bốn năm chục năm sau, võ công của Nam Cung Thuần cũng sẽ tăng thêm một bậc, ngươi muốn đuổi kịp hắn, vượt qua hắn, phải chờ đến khi nào? Nhưng nếu ngươi học y thì sẽ khác. Tục ngữ nói, dược ba phần là độc, y và độc không phân biệt, hắn võ công dù cao thế nào cũng sợ độc dược, ngươi nói có đúng không? Nội lực hắn thâm hậu, ngươi có thể khiến hắn không thể thuận lợi vận nội lực; thân thể hắn cường kiện, ngươi có thể khiến hắn tứ chi vô lực; hắn nói là làm ngay, một lệnh vừa ra, vạn người đồng ý, ngươi khiến hắn không thể nói, tay không thể viết. Đến lúc đó, hắn còn không phải mặc ngươi hành hạ?"
Tống Giản, "..."
Những lời này nghe thế nào cũng giống đang dụ dỗ trẻ em, từ ngữ còn có chút nguy hiểm...
Nếu không phải biết sư phụ của tiểu ca thần y không phải người xấu, đổi thành người khác nói, nàng cũng không dám giao A Tĩnh cho họ.
Nhưng giờ khắc này, Tống Giản thật sự hy vọng Nam Cung Tĩnh có thể đồng ý nên không nói gì.
Nam Cung Tĩnh tuy thông tuệ nhưng rốt cuộc cũng còn nhỏ nên khi nghe Văn Nhân Phác nói vậy, cậu bất giác liền thấy rất có lý. Cậu do dự một chút lại nhìn sang Tống Giản, thấy nàng khẽ cười, không có phản đối, liền do dự hỏi, "Thật sao?"
Văn Nhân Phác lập tức rèn sắt khi còn nóng đáp, "Đương nhiên là thật rồi! Chờ đến khi ngươi học chế dược xong, ta sẽ mang ngươi đi tìm bằng hữu của ta ở Thục Xuyên Đường Môn và bảo hắn dạy ngươi một chút thủ pháp ám khí. Ta bảo đảm, sau này về mảng đầu độc hạ dược, ngươi tuyệt đối sẽ xuất thần nhập hóa, khiến người ta không thể phòng bị. Đến lúc đó cho dù là cao thủ võ lâm, một khi gặp ngươi đều phải bị ngươi đánh bại!"
Nghe đến đây, Tống Giản không khỏi nghĩ thầm, giả thiết về Thục Xuyên Đường Môn thật khiến người ta hoài niệm... Mặc kệ là võ hiệp hay ngôn tình, chỉ cần có võ công tồn tại, mỗi một cái võ lâm liền sẽ có một cái Đường Môn.
Lúc này, Văn Nhân Lạc nhìn Nam Cung Tĩnh nói, "Ta có thể để ngươi thử cảm giác bị đầu độc"
Văn Nhân Phác sợ hắn thật sự làm vậy sẽ doạ chạy tiểu đồ đệ sắp thu vào tay, ông tức khắc quát, "A Lạc! Đừng xằng bậy!"
Văn Nhân Lạc sửng sốt một chút, hắn nhìn thẳng vào Văn Nhân Phác, hai mắt hơi mở to hai không dám tin nói, "Ngươi hung dữ với ta"
Văn Nhân Phác, "..."
Nam Cung Tĩnh, người luôn chán ghét và hiếm khi thấy Văn Nhân Lạc bị oan ức thấy vậy lập tức nói, "Ta nguyện ý! Ta nguyện ý! Sư phụ! Ta muốn học y!"