Nữ Phụ Thuần Ái Văn

Chương 24: MỘT ĐÁM PHIỀN PHỨC




Edit+Beta: Đặc Lôi Tây

Thấy nàng có chút động tâm, nguyện ý cùng hắn trốn đi, Thanh Phượng tức khắc kích động không thôi, "Giáo chủ hiện tại không ở trong giáo, là ta thay thế quản lý những ám vệ lưu lại bảo vệ"

Tống Giản tức khắc có chút không dám tin hỏi, "Ngươi... trong nhóm ám vệ có địa vị cao như vậy?"

Chẳng trách ban nãy hắn có thể mang Nam Cung Tĩnh đến đây.

Nhưng người có địa vị cao như vậy vì sao lại quyết định giúp nàng chạy trốn?

Chẳng lẽ hắn lương tâm trỗi dậy, thấy Nam Cung Thuần quá đáng và bọn họ quá quá thảm?

Nhưng nghe thấy thanh âm kinh ngạc của nàng, trong lòng Thanh Phượng rung lên, sợ nàng sẽ vì thế mà nghi ngờ mình. Hắn lập tức dừng lại, sau khi quan sát tỉ mỉ thần sắc của nàng, thấy nàng quả nhiên xuất hiện vài phần thấp thỏm, hắn không khỏi cười khổ nhưng lại chẳng còn cách nào.

Hắn tiếp tục nói, "Ta có thể điều động những ám vệ xung quanh và mang phu nhân đi"

"Vậy...", Tống Giản do dự hỏi, "Nguyệt nhi và A Tĩnh có thể đi chung sao?"

Thanh Phượng do dự một chút, khẽ lắc đầu, "Nếu mục tiêu là bốn người sẽ quá lớn, đặc biệt là những ám vệ bên người tiểu thư. Bọn họ là do giáo chủ trực tiếp ra lệnh, ta không thể điều động họ. Nếu bị phát hiện, mang theo hai đứa nhỏ cũng khó mà đi xa được, rất nhanh sẽ bị đuổi kịp"

Hắn khuyên nhủ, "Phu nhân, tiểu thư được giáo chủ sủng ái, mặc dù ở laik trong giáo cũng sẽ không chịu khổ hay bị liên lụy"

Tống Giản lại không trả lời.

Nàng đang cẩn thận suy xét xem phương án này có khả thi không. Cuối cùng, nàng có chút xin lỗi nhẹ giọng nói, "Nếu không thể mang Nguyệt nhi và A Tĩnh, ta không thể đi"

...

Có một khoảnh khắc, Thanh Phượng cảm thấy Nam Cung Nguyệt và Nam Cung Tĩnh là một đám trói buộc dư thừa.

Nhưng hắn lại không thể không nghe theo Tống Giản "quan tâm, chăm sóc A Tĩnh nhiều hơn", cho cậu thuốc trị thương tốt nhất cũng như an bài thầy thuốc.

Nhưng những thầy thuốc mở cửa hiệu đàng hoàng sẽ không muốn dính dáng gì đến Ma giáo, những người sống thường trú ở đây phần lớn cũng không phải thật sự hành y tế thế mà là dùng độc nhiều nên thuận tay cũng biết chút y dược. Hơn nữa, những người này bắt nạt kẻ yếu, quen gió chiều nào theo chiều ấy, nghe thấy Nam Cung Tĩnh là bị giáo chủ trừng phạt, biết cậu không được giáo chủ thích liền tìm mọi cách thoái thoát, e sợ không khéo sẽ khiến giáo chủ tức giận.

Ngay Phòng Tại Tấn dạy võ cho Nam Cung Tĩnh, mấy ngày nay càng cho rằng Nam Cung Tĩnh đã bị Nam Cung Thuần bỏ rơi, ngay cả đến thăm cũng chưa đến một lần.

Cuối cùng, là một vị thầy giáo của Nam Cung Tĩnh, Thượng Quan Hợp mở lời, để ông ta thử xem sao.

Người đọc sách, tựa hồ cũng đọc y thư, cho dù không mấy tinh thông nhưng tốt xấu cũng kĩ càng.

Nam Cung Tĩnh bị đánh gãy tay, tạm thời không thể cầm bút viết chữ nhưng Thượng Quan Hợp như cũ mỗi ngày đều đến, đọc sách giảng giải cho cậu. Tuy rằng không hề cưỡng chế bắt cậu làm bài tập, nhưng nói rằng, nếu tinh thần đã tốt hơn cũng không bằng thuộc lòng một hai bài.

Người đọc sách rất khó mời được, Thanh Phượng biết vị Thượng Quan Hợp này từng tham gia khoa cử, là người có công danh.

Tuy không thể tiến vào thi đình nhưng trong tầng lớp bình dân bá tánh, đã là một nhân vật ghê gớm. Vì vậy dù thân đang sống trong Ma giáo, ông cũng có vài phần ngạo khí.

Thời điểm Thanh Phượng bị Tống Giản thúc giục đến thăm Nam Cung Tĩnh, ngẫu nhiên sẽ thấy hình ảnh ông nhìn Nam Cung Tĩnh, vô cùng tiếc hận lắc đầu thở dài.

"Ngươi có thiên phú đọc sách, chỉ tiếc a... Lại là nhi tử của giáo chủ"

Trước kia Nam Cung Tĩnh cơ hồ không dám nói chuyện trước mặt thầy giáo, nhưng hiện tại, cậu lại như chống đối trực tiếp phản bác, "Thế thì có làm sao?"

Tính cách cậu bỗng từ thẹn thùng hướng nội biến thành thẳng thắn không chút cố kỵ, trong khoảng thời gian ngắn, Thượng Quan Hợp có chút không kịp thích ứng.

Nghĩ đến có lẽ gần đây cậu gặp phải quá nhiều biến cố, vị nam nhân trung niên nhìn như không thân thiện này cũng chẳng trách móc gì, "Ngươi là nhi tử duy nhất của giáo chủ, tương lai nói không chừng sẽ phải kế thừa sản nghiệp của hắn. Nếu không thể, cũng sẽ trở thành phụ tá đắc lực, giúp hắn xử lý sự vụ trong giáo. Cuộc đời ngươi, chưa biết chừng đã được định cả rồi"

Nam Cung Tĩnh nhíu mày đáp, "Không đâu"

"Vì sao?"

Cậu bình tĩnh nói, "Nam Cung Thuần nghĩ hắn chỉ có một nữ nhi, không có nhi tử"

Nghe vậy, Thượng Quan Hợp tuy không tán đồng lắm với cách hành sự tác phong của Nam Cung Thuần nhưng vẫn như cũ giáo huấn cậu, "Dù trong lòng có oán hận nhưng ngươi không thể gọi thẳng tên của phụ thân mình như thế. Đó là vô lễ, cũng là bất hiếu"

Nam Cung Tĩnh không đáp, cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể yên lặng nhớ kỹ, lại như ngoảnh mặt làm ngơ, "Phu nhân cũng sẽ không thích ta làm vậy"

Cậu nhớ rõ, phu nhân từng nói khi lớn lên, cậu không thể biến thành một người giống Nam Cung Thuần.

Nhắc đến Tống Giản, trong đầu Thượng Quan Hợp cũng thoáng chốc xẹt qua một dung nhan tựa đóa dâm bụt.

Nhớ đến số phận nàng nhiều chông gai, Thượng Quan Hợp thở dài, khẽ lắc đầu nói, "Từ xưa nữ tử ở nhà tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử. Nàng sao có thể cãi lại quyết định của giáo chủ?"

Nam Cung Tĩnh hơi sửng sốt, đối với vị thầy giáo này, cậu vẫn luôn rất tôn trọng, cũng khắc ghi từng lời dạy dỗ của ông. Khi nghe những lời này, cậu không kiềm quay đầu nhìn ông hỏi, "Vì sao phải muốn ở nhà tòng phụ, xuất giá tòng phu?"

"Luân thường như thế"

"Nếu phụ thân không tốt, trượng phu cũng không tốt thì sao?"

"Dù không tốt, đó cũng là mệnh"

Nam Cung Tĩnh không nói, sau một lúc lâu, cậu bỗng cười lạnh một tiếng, "Mệnh?"

Tiếng cười lạnh kia khiến cả Thanh Phượng đứng nghe ngoài phòng và Thượng Quan Hợp trong phòng, không hẹn cùng nhảy dựng... Bởi thần thái và giọng điệu kia, thật sự rất giống Nam Cung Thuần!

Nam Cung Tĩnh giống như bất giác hỏi tiếp, "Phu tử tòng tử... Vì sao lại không phải phu tử tử tòng?"

Thượng Quan Hợp che giấu đi sự khiếp hãi ban nãy còn chưa tan đi, trên mặt lộ ra nét không vui, không muốn tiếp tục nói về vấn đề này, "Gần đây ngươi ăn nói lung tung càng ngày càng nhiều"

"Vì sao lại là lung tung?", Nam Cung Tĩnh thấy Thượng Quan Hợp quay đầu bắt đầu cà nhuyễn thuốc thay cho cậu và không thèm để ý đến mình nữa, cậu không khỏi lẩm bẩm nói, "Vì sao lại là lung tung chứ?"

Cậu nghĩ, nếu có phu nhân ở đây, nàng nhất định sẽ trả lời mình và sẽ không trách cậu ăn nói lung tung.

Cậu nhớ phu nhân.

Nghĩ đến đây, Nam Cung Tĩnh lập tức ngồi dậy, có chút khó khăn cắn lấy một cây bút lông đặt trên giá bút, sau khi vụng về nhúng đầu bút vào nghiên mực vài cái, cậu viết một chữ "Trú" xiêu xiêu vẹo vẹo lên tờ giấy Tuyên Thành.

Sau khi viết xong, hắn cậu muốn đặt lại bút lông lại giá nhưng vì ngắm không chuẩn, bút rơi xuống bàn lăn vài vòng mới dừng lại, vẽ ra những dấu mực đen thật dài.

Thượng Quan sư phụ thấy được chắc sẽ tức giận.

Nam Cung Tĩnh nghĩ thầm, nhưng lại mặc kệ.

Cậu cắn một góc trang giấy rồi nhảy xuống ghế chạy ra ngoài. Tiếp đến ở khoảnh đất trống trước cửa, cậu mở miệng, nhìn chằm chằm tờ giấy kia rơi xuống đất xong liền vội vàng dùng chân đè lại. Cậu nhìn trái phải một vòng xong liền dùng chân còn lại đẩy một cục đá khá lớn cách đó không xa chặn lên tờ giấy.

Sau khi làm xong hết thảy, cậu đứng ở cửa quan sát đình viện trong chốc lát. Cậu nhìn về phía chiếc ghế như cũ đặt dưới bóng cây, vì thật lâu không có người nằm mà đóng một lớp bụi và cành lá cây khô, trầm mặc hồi lâu mới xoay người về phòng.

Thấy thế, Thanh Phượng đã do dự giữa việc ra ngoài hay không ra mất một hồi lâu. Nhưng cuối cùng vì thấy nếu tờ giấy kia vẫn luôn đè ở đó, bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt lắm; hơn nữa nếu phu nhân biết hắn vờ như không thấy, nói không chừng sẽ tức giận và đau lòng...

Chậc.

Hắn chán ghét việc vô thức bị thêm phiền phức như vậy.

Nếu Nam Cung Tĩnh cố ý vậy càng đáng ghét.

Sau khi phát hiện điểm tương đồng giữa Nam Cung Tĩnh và Nam Cung Thuần, Thanh Phượng không khỏi có chút đề phòng với cậu.

Chờ sau khi Thượng Quan Hợp rời khỏi, hắn mới cẩn thận tiến vào phòng Nam Cung Tĩnh.

"Trú tiên sinh!", cũng may khi gặp mặt, Nam Cung Tĩnh vẫn có vẻ vô cùng lễ phép, khách khí. Cậu vốn dĩ đã chuẩn bị nghỉ ngơi, hiện tại lại kinh hỉ hỏi, "Ngài nhìn thấy thư ta để lại cho ngài rồi? Ngài vừa mới đến sao?"

Thanh Phượng phe phẩy tờ giấy kia, lời ít ý nhiều hỏi, "Tìm ta có chuyện gì?"

Nam Cung Tĩnh nhạy bén phát hiện ra hắn không kiên nhẫn nên cậu lập tức thu lại vẻ vui sướng, lược bỏ đi những lời nói không cần thiết và đi thẳng vào vấn đề, "Ta muốn chuyển lời nhắn đến cho phu nhân"

"Lời nhắn gì?"

"Nói rằng ta rất nhớ nàng"

Thanh Phượng, "..."

"Sau đó giúp ta hỏi nàng một chút, thầy giáo dạy nữ nhân phải 'ở nhà tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử', ta lại cảm thấy không cần thiết, là ta sai rồi sao?"

...

Hồi âm của Tống Giản rất nhanh đã đến.

Câu trả lời hoàn chỉnh của nàng là, "Không phải, ta thấy suy nghĩ của A Tĩnh tốt hơn nhiều. Tuy cần tôn kính thầy giáo là đúng nhưng không nhất định phái mù quáng tuân theo quyền uy, bản thân cần phải học được cách có tư duy của riêng mình. Chỉ lấy tinh hoa và bỏ đi phần không đúng. Không cần học những thứ không đúng và xem nó như chân lý"

Nam Cung Tĩnh thấy Tống Giản nói "Ta thấy suy nghĩ của A Tĩnh tốt hơn nhiều" không khỏi mỉm cười.

Cậu biết mà!

Cậu biết phu nhân là khác biệt, là tốt nhất!

Nhưng Thanh Phượng chờ cậu xem xong thư liền giật lại và đem đến ngọn nến bên cạnh đốt rụi.

Nam Cung Tĩnh lập tức trào dâng một sự tức giận, "Đó là thư phu nhân gửi cho ta mà!"

"Ta biết!", Thanh Phượng lạnh lùng nhìn hắn, "Nhưng ngươi có thể bảo quản được không? Nếu bị giáo chủ phát hiện, ngươi muốn liên lụy phu nhân sao?"

Nghe vậy, Nam Cung Tĩnh cắn chặt răng, căm tức nhìn hắn trong chốc lát mới nói, "Trú tiên sinh"

Thanh Phượng có chút không kiên nhẫn, "Nói!"

"Ngươi thích phu nhân sao?"

Thanh Phượng ngẩn người, "Cái gì?"

Nam Cung Tĩnh nhìn hắn, trên mặt tức giận tựa hồ đã tiêu tán lại như đã giấu vào tận sâu nơi đáy lòng. Cậu dường như không chút nào cảm thấy lời nói của mình có bao nhiêu long trời lở đất, "Ám vệ đều nghe theo lệnh của Nam Cung Thuần, ngài vốn dĩ có thể chẳng quan tâm, cũng không cần chạy tới chạy lui vì chúng ta như vậy... Ngài thích phu nhân phải không?"

Thanh Phượng cảnh giác hỏi, "Ngươi muốn nói gì?"

"Ngài có thể...", Nam Cung Tĩnh nói, "Mang phu nhân đi khỏi đây không?"

"Ngươi muốn ta mang nàng đi?", Thanh Phượng có chút kinh ngạc, "Vậy ngươi thì sao?"

Nam Cung Tĩnh lắc đầu, "Ta không đi được"

Cậu nghiêm túc đáp, "Tốt nhất phải trong lúc này, khi Nam Cung Thuần chưa trở về, trốn đi, sẽ không có cơ hội nào càng tốt hơn hiện tại đâu. Nhưng không thể mang ta theo bởi ta sẽ biến thành gánh nặng"

Qua lời nói của cậu, xác nhận cậu sẽ không mật báo ra ngoài, Thanh Phượng nhìn trái phải một lát, sau đó ngồi xổm trước mặt cậu thấp giọng nói, "Ta từng đề nghị qua"

Nam Cung Tĩnh ngẩn người, "Phu nhân nói thế nào?"

Thanh Phượng bực bội thở dài, "Nàng nếu đồng ý, hiện tại chúng ta đã sớm không còn ở trong giáo..."

Hắn mím chặt môi, nhẹ giọng nói, "Nàng nói, nếu không thể mang ngươi và tiểu thư theo, nàng sẽ không rời đi"

Nghe vậy, Nam Cung Tĩnh ngẩn người hỏi, "Thật ư?"

Cậu suy nghĩ giây lát, bỗng nhiên nhìn về phía viện Nam Cung Nguyệt, "Hay là, chúng ta giết Nguyệt nhi đi!"

Thanh Phượng bị những lời này doạ sợ một phen, "Cái gì?"

Nam Cung Tĩnh không hề nhìn hắn, như cũ nhìn chằm chằm về nơi ở của Nam Cung Nguyệt, không chút cố kỵ nói, "Ta sẽ đi giết Nguyệt nhi, sau đó ngươi lại giết ta, tiếp đến chỉ cần mang phu nhân đi thôi"

Thanh Phượng kinh dị nhìn cậu, như thể trước đây chưa từng quen biết Nam Cung Tĩnh.

Sau một lúc lâu, hắn mới nói, "Ngươi không giết được nàng đâu... Nam Cung Nguyệt có ám vệ bên người bảo vệ. Là giáo chủ tự mình an bài, ngoại trừ giáo chủ, những người khác không thể điều động"

Nam Cung Tĩnh lúc này mới nhíu mày, thu hồi tầm mắt.

Cậu nhìn gương mặt thanh tú của Thanh Phượng bình tĩnh nói, "Nếu phu nhân biết chuyện này, nàng nhất định sẽ rất khiếp sợ và đau lòng. Nhưng ngài lại không có ý ngăn cản ta mà chỉ nói ta không làm được"

Cậu nói trắng ra, "Trú tiên sinh, ngài cũng cảm thấy ta và Nguyệt nhi là gánh nặng cần phải vứt bỏ. Nếu chúng ta đều chết hết là chuyện không thể tốt hơn, đúng không?"

Một đứa trẻ sáu tuổi đã có thể suy nghĩ sâu xa đến nhường này, không khỏi khiến Thanh Phượng thấy có chút sởn gai óc.

Nếu Tống Giản có thể thấy cảnh này, nàng nhất định sẽ nghĩ, đây là "hắc hóa liền mạnh gấp mười, tẩy trắng liền yếu đi ba lần" trong truyền thuyết sao?

Nhưng Nam Cung Tĩnh vĩnh viễn sẽ không lộ ra mặt này cho nàng thấy.

Cậu nói tiếp, "Nhưng ngài không thể động vào chúng ta vì nếu phu nhân biết được, nàng chắc chắn sẽ hận ngài đến chết"

Thanh Phượng theo bản năng liền cho rằng, cậu muốn dùng điều này để khống chế hắn.

"Yên tâm đi", nhưng Nam Cung Tĩnh như đã phát hiện ra sự cảnh giác của hắn. Cậu nghiêm túc nói, "Ta sẽ không nói với nàng việc ngài không thích chúng ta. Vì ở đây, người đối xử tốt với nàng quá ít... Không thích chúng ta cũng không sao, nếu ngài thích nàng, mong ngài hãy bảo vệ nàng thật tốt"

Cậu nhớ bản thân từng nói muốn tập võ bảo vệ Tống Giản. Nhưng hiện tại lại không thể không tìm phương pháp khác.

Nam Cung Tĩnh nhìn Thanh Phượng, thầm nghĩ, vì ngài rất hữu dụng.

Tạm thời hữu dụng hơn bất luận kẻ nào!