Nữ Phụ Thuần Ái Văn

Chương 22: ÂM THANH VỐN DĨ




Edit+Beta: Đặc Lôi Tây

Bị giọng điệu chắc chắn của cậu ảnh hưởng, Tống Giản cuối cùng cũng có quyết định. Nàng lấy chiếc "khóa" vải kia ra và đeo lên cổ A Tĩnh.

"Phu nhân", nhận được lễ vật, Nam Cung Tĩnh cao hứng nói, "Để ta nói với ngài một chuyện"

"Chuyện gì?", Tống Giản rốt cuộc cũng mỉm cười, nàng trìu mến vuốt ve mái đầu có chút rối của Nam Cung Tĩnh hỏi.

"Lúc trước ta thật sự rất sợ giáo chủ, nhưng hiện tại ta một chút cũng không sợ"

Tống Giản có chút kinh ngạc hỏi, "Vì sao?"

"Ta cũng không biết vì sao nữa... Chỉ là từ sau khi hắn đánh gãy tay của ta, ta đau rất lâu cũng suy nghĩ thật lâu... Cuối cùng bỗng nhiên không sợ gì nữa"

Sự miêu tả này của cậu khiến Tống Giản nhớ đến chuyện Nam Cung Thuần từng kể với nàng. Ở rất nhiều năm trước, hắn đứng trong bóng tối, nhìn một đám côn đồ xem hắn như hổ rình mồi từ sau tảng đá lớn mà trong tay chỉ có một cây dùi sắt. Hắn chỉ lẻ loi một người, sức lực yếu ớt nhưng cũng đột nhiên, hắn đối với tất thảy xung quanh đã không còn sợ hãi.

Tống Giản cả kinh nghĩ thầm, đừng nói A Tĩnh sẽ hắc hóa nha??

Ngay sau đó, Nam Cung Tĩnh lại tiếp tục, "Ta chỉ sợ phu nhân không cần ta..."

"Thời điểm ngài bị người kia kéo đi vẫn luôn quay đầu, sắc mặt tái nhợt nhìn ta, lúc đó ta đã liều mạng nhẫn nhịn để không bật khóc vì sợ ngài nghe được sẽ lo lắng... Nhưng sau đó phu nhân vẫn không hề trở về gặp ta... Ta sợ ngài sẽ không bao giờ trở về gặp ta..."

"Thật xin lỗi..."

"Không sao, không phải phu nhân từng nói, cùng lắm thì chết chung là được rồi", Nam Cung Tĩnh ngây thơ sung sướng nói, "Có thể chết chung một chỗ với phu nhân, ta một chút cũng không cảm thấy sợ hãi, không sợ hãi gì cả. Có thể vẫn luôn ở chung với phu nhân, chỉ nghĩ một chút thôi cũng đã thấy là một chuyện vô cùng hạnh phúc!"

Tống Giản chỉ nghĩ cậu còn trẻ con nên ăn nói không cố kị nên cũng không hề để trong lòng. Tuy nghe ra thật có chút đáng sợ nhưng nàng lại nở nụ cười.

"Được rồi, con trước dưỡng thương cho tốt", nàng lo lắng nói, "Nhanh chóng trở về nghỉ ngơi... Mà sao hai người dám đến đây?"

Câu sau của Tống Giản là đang nói với Thanh Phượng.

Thanh Phượng đáp, "Gần đây giáo chủ vốn dĩ phải ra ngoài một chuyến... Nhưng vì lễ trăm ngày của tiểu thư mới cứ mãi kéo dài. Chiều nay...", hắn dừng lại một chút, lược bỏ phần mà hắn nghĩ có thể sẽ khiến Tống Giản đau lòng.

"Hắn đã đi rồi. Ta nghĩ... đây là một cơ hội. Phu nhân nhất định rất lo cho... A Tĩnh, A Tĩnh cũng rất nhớ ngài. Cho nên ta đã mang cậu ấy đến đây"

Làm ám vệ, bọn họ đương nhiên phải gọi Nam Cung Nguyệt là tiểu thư. Nhưng Nam Cung Tĩnh không hề được Nam Cung Thuần thừa nhận, do đó, bọn họ không thể gọi hắn là "thiếu gia".

Dạ sẽ gọi thẳng là "Nam Cung Tĩnh", nhưng Thanh Phượng nghĩ nếu hắn tỏ vẻ khinh miệt cậu Tống Giản sẽ không được vui. Chính vì vậy, sau khi do dự hồi lâu, hắn chọn cách xưng hô giống nàng, gọi "A Tĩnh".

Nghe vậy, Nam Cung Tĩnh trong bóng đêm khẽ nhíu mày.

Cậu không hề nguyện ý bị Thanh Phượng gọi như vậy, nhưng lại chẳng biểu hiện ra ngoài. Hiện tại, cậu muốn gặp Tống Giản, ít nhiều vẫn cần nam nhân này hỗ trợ, cậu không thể khiến hắn không vui.

Lúc này Nam Cung Tĩnh bỗng lớn mật nói, "Ta muốn ngủ chung với phu nhân"

"Không được... Nếu ta không cẩn thận xoay người đè trúng vết thương của con thì sao?"

"Vậy con sẽ ngủ ở bậc thang dưới giường của phu nhân"

"A Tĩnh! Con cần phải nghỉ ngơi cho tốt"

Nam Cung Tĩnh trầm mặc một chút mới ỉu xìu nói, "Dạ rồi"

Tống Giản lúc này mới yên tâm nói, "Trú, giúp ta mang cậu ấy về... Nhớ chú ý một chút phần tay..."

"Vâng", Thanh Phượng thấp giọng đáp.

...

Đợi đến khi Thanh Phượng trở về, Tống Giản đã đốt nến, nằm dựa vào đầu giường, dường như đang chờ hắn.

Phát hiện hắn bước vào, nàng hơi nghiêng đầu, "A Tĩnh ngủ chưa?"

"Đã xong. Hắn vô cùng ngoan ngoãn đi ngủ"

"Vất vả ngươi rồi. Nửa đêm nửa hôm còn làm phiền ngươi chạy tới chạy lui"

Nàng càng khách khí, Thanh Phượng càng cảm thấy tổn thương một cách kì lạ.

Hắn hụt hẫng nhìn nàng, không nhịn được tiến lên một bước đến gần mép giường. Hắn ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn vào mặt nàng hỏi, "Phu nhân ban nãy, khóc sao?"

"Aiz...", Tống Giản cũng không biết nên hình dung ra sao, chỉ là khi ánh mắt của Thanh Phượng chiếu thẳng vào mình, nàng bỗng thấy có chút mất mặt. Nàng quay mặt đi, hàng mi rũ xuống, hơi lúng túng đáp, "Chỉ là đột nhiên có chút..."

Thanh Phượng dường như rất thông cảm nói, "Phu nhân lúc nào cũng mềm lòng"

"Thế ư?", Tống Giản khẽ lắc đầu, "Mềm lòng là một chuyện nhưng có thể làm chút gì đó không lại là một chuyện khác. Loại mềm lòng không có tác dụng liền không có ý nghĩa."

Như nhìn thấy những chú chó, chú mèo hoang bên đường vì đói mà kêu ầm ĩ, không ít người có thể đều sẽ mềm lòng dừng lại ngắm nhìn, nhưng vài người lo rằng nếu tới gần sẽ có bọ chét hoặc thấy dơ bẩn, chỉ là nhìn trong chốc lát liền rời đi. Dù thỉnh thoảng cũng quay đầu lại nhưng vẫn sẽ không đưa tay giúp đỡ.

Một thứ "mềm lòng" như vậy thì có ích lợi gì?

Thanh Phượng lại nói, "Có lẽ lúc đó phu nhân không nên nhận nuôi A Tĩnh"

"Loại giả thiết này là vô nghĩa nên đừng nói như vậy"

Thanh Phượng không nói gì nữa.

Nhưng khi thấy nàng gục đầu, không có ý tiếp tục trò chuyện với mình, chẳng được bao lâu, hắn dường như không thể nhịn được nữa mà gọi một tiếng, "Phu nhân..."

Tống Giản hơi nghiêng đầu hỏi, "Sao vậy?"

"Ta...", Thanh Phượng chỉ cảm thấy phía sau lưng đã chảy đầy mồ hôi lạnh. Hắn chưa bao giờ trải nghiệm việc không biết phải như thế nào mới đúng, lo lắng bị nàng xa cách, bị nàng hoài nghi, bị nàng chán ghét.

Vì sao?

Là vì lo lắng mất đi sự thoải mái chỉ có được khi ở cạnh nàng sao?

Nhớ đến khi nãy bản thân vô ý nói ra từ "thích", như ý thức được chuyện gì đó, Thanh Phượng từ chối tìm hiểu sâu hơn.

Hắn từng sống ở thanh lâu, nơi phong nguyệt, tự cho rằng bản thân đã nhìn thấu cái gọi là tình yêu nam nữ bất quá cũng chỉ như vậy mà thôi. Nhưng hắn không ngờ rằng khi thật sự gặp được người mình quan tâm, nội tâm sẽ rối loạn như vậy.

Nhưng...

Hắn phải thừa nhận thế nào đây. Lấy thân phận một nam nhân, ấp ủ sự ái mộ đối với Tống Giản sao?

Chưa kể, nàng còn là nữ nhân của chủ nhân hắn.

"Ta...", cuối cùng Thanh Phượng chỉ có thể uyển chuyển nói, "Vẫn luôn muốn được ở cạnh ngài"

Tống Giản nhìn hắn, lộ ra vẻ mờ mịt, "Vì sao...?"

Nàng không hề biểu hiện trắng ra sự chỉ trích nên có, rằng việc hắn vẫn luôn ở cạnh nàng là có ý nghĩa gì? Nam Cung Thuần nếu thật muốn làm gì đó, hắn căn bản không thể bảo vệ nàng. So với cách nói luôn ở bên cạnh nàng, chi bằng nói thẳng ra muốn mãi mãi giám thị nàng.

Thanh Phượng thấy nàng tự động làm nhẹ đi những lời nói quá mức bén nhọn kia, hắn nắm chặt tay nói, "Ta..."

Nhưng hắn cũng không biết bản thân phải làm sao bây giờ.

Hắn muốn nói với nàng, hắn tuyệt đối sẽ không lại làm ra bất luận chuyện gì có thể xúc phạm đến nàng.

Nhưng sao nàng có thể tin hắn đây?

Nếu muốn thủ tín với nàng, Thanh Phượng nhất định phải thẳng thắn bẩm báo, tất cả là vì... hắn thích nàng!

Nhưng sau khi nói như vậy, không chừng sẽ khiến Tống Giản càng thêm hoảng sợ và bài xích.

Thanh Phượng cũng sẽ tự đặt mình vào một mối nguy hiểm cực lớn, chủ cần có chút vô ý, hắn sẽ chẳng khác gì một con thuyền nhỏ mắc kẹt trong cơn bão táp, dập dềnh trên những đợt sóng gió mãnh liệt, tùy thời đều có lật úp.

Đáng giá sao?

Nếu Tống Giản không thể đáp lại tâm ý của hắn, hắn sẽ nguyện ý vì mối tình đơn phương chớp nở trong khoảng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi này mà đánh cuộc cả tánh mạng sao?

Nhưng nếu, Tống Giản... nguyện ý đáp lại hắn thì sao?

Tưởng tượng đến hình ảnh Tống Giản có lẽ sẽ hơi chút sửng sốt sau đó lại nhào vào lòng hắn, Thanh Phượng chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, không thể kiềm nén.

Nếu nàng nguyện ý đáp lại hắn, tiếp thu hắn, Thanh Phượng chỉ cảm thấy, mặc kệ là chuyện gì, hắn đều nguyện ý làm cho nàng.

"Phu nhân..."

Nhưng cuối cùng hắn vẫn chỉ dám nhút nhát, cẩn thận thăm dò, muốn trong tình huống bảo toàn được bản thân mà vẫn xác định được tâm ý của nàng.

"Ngài thấy ta... là người thế nào?"

Hắn vốn định hỏi "Ngài thấy ta thế nào", nhưng ngay cả sự uyển chuyển này, hắn cũng sợ quá thẳng thắn.

"Ngươi...?", Tống Giản không rõ nguyên do đáp, "Là một người rất lợi hại... lại tận trung với cương vị... chăng? Nói cho cùng...ta thật ra cũng không hiểu ngươi lắm mà?"

"Ta... Vậy nếu, ta kể chuyện của ta với phu nhân, ngài có bằng lòng nghe không?"

Nàng thấy, bộ dáng hiện tại của Thanh Phượng dường như vô cùng yếu ớt, rất cần nàng làm bạn. Tống Giản nghĩ nghĩ, cũng không có lý do gì để cự tuyệt, chưa biết chừng còn có thể biết thêm được một ít giả thiết che giấu cùng tin tức mới.

Thấy hắn đại khái sẽ không trong dăm ba câu có thể nói xong, nàng liền xốc lên tinh thần, chuẩn bị nghe xong mới đi ngủ.

Nếu đồng ý với người khác thì phải nghe họ nói hết. Nếu khi người khác yêu cầu an ủi mà vừa nói đến một nửa đã phát hiện đối phương ngủ rồi cũng sẽ quá đả kích.

Tống Giản cố gắng chuẩn bị sẵn sàng nói, "Ngươi nói đi"

"Ta..."

"À...", nhưng mới nghe xong một tiếng, Tống Giản đã không nhịn được nói, "Trú, ngươi có thể dùng giọng thật được không?"

Không phải giả thanh trong trẻo không dễ nghe, nhưng vì quá quen thuộc nên sẽ rất dễ có chuyện vừa nghe một chút liền thả lỏng tinh thần. Nhưng nếu dùng giọng thật, Tống Giản sẽ thấy lạ lẫm và không quen, từ đó theo bản năng cảm thấy căng thẳng và dễ dàng bảo trì tỉnh táo.

Khi bị nàng đột nhiên yêu cầu như vậy, Thanh Phượng hơi hé miệng, nhưng lại không biết nên phát âm thế nào.

Giọng thật vốn là bí mật mà hắn che giấu sâu nhất, bí ẩn hệt như bộ dáng của thứ ở giữa hai chân hắn. Nàng vừa nói như vậy đột nhiên lại khiến hắn có một loại hoảng loạn và luống cuống, chẳng khác gì sắp hoàn toàn bại lộ.

"Ta..."

Nhưng Tống Giản lại không hề phát giác, "Không phải, Trú, đây vẫn là giả thanh"

"Thế này thì sao..?"

"Thấp một chút, chính là... Hay ngươi cứ dùng giả thanh nói chuyện đi?", Tống Giản không nhịn được mỉm cười, "Giọng thật của ngươi không phải thế này"

Vì thế Thanh Phượng khẽ khựng lại, hai mắt khép hờ, sau khi điều chỉnh một chút tâm tình của mình, hồi tưởng lại tình hình khi đó, trong lúc lơ đãng, đột nhiên quên dùng giả thanh...

Khi đó, lúc trước có vô số người tựa hồ tôn thờ hắn nhưng đều xem hắn là nữ nhân. Chỉ có Tống Giản, xem hắn là nam nhân.

Vào nháy mắt ý thức được bản thân là "nam nhân", từ nội tâm dao động của hắn, theo bản năng liền phát ra thanh âm thuộc về nam nhân.

Mà giờ này khắc này, hắn nhìn chăm chú người thiếu nữ nằm ngay trước mặt mình, hắn phát hiện có lẽ chỉ khi bỏ đi lớp vỏ ngụy trang, hắn mới có thể lần nữa phát ra thanh âm của bản thân.

Hắn vốn định che giấu thật kĩ tâm ý của mình, bảo vệ để bản thân không bị thương tổn mà thăm dò Tống Giản, nhưng lập tức hắn đã bị nàng kéo ra khỏi nơi ẩn náu.

Hắn rốt cuộc cũng lấy hết can đảm, không hề dùng ánh mắt chuyên chú của ám vệ dành cho chủ nhân làm ngụy trang. Thay vào đó, hắn lại dùng ánh mắt chuyên chú, dịu dàng mà nam nhân nhìn nữ nhân để nhìn về phía Tống Giản.

"Ta..."

Thanh âm của hắn hiện tại thậm chí càng trầm thấp hơn lúc trước, bởi bên trong chứa đầy một tình cảm khó có thể nói hết, phảng phất nóng rực giống hệt tầm mắt của hắn, khiến cả người Tống Giản chẳng khác gì bị bỏng mà bất giác khẽ run rẩy.