Nữ Phụ Thỉnh Cầu Đụng Ngã

Chương 93: Thế giới VII: Thủ lĩnh, thỉnh cầu đụng ngã! 12




Edit + beta: Linhlady

Lúc này Duy Trạch còn ở một chỗ với Tây Lạc, cùng hắn(TL) thương thảo về chuyện bộ lạc, cái này không phải là hắn bao biện làm thay, mà là này kỳ thật cái này là ý tứ thủ lĩnh, cho nên đây mới là lí do lần này vì sao hắn lại ở đây.

Chỉ là không biết rõ vì sao đang trò chuyện rôm rả Duy Trạch bỗng nhiên cảm thấy có cỗ cảm giác bất an đang từ đáy lòng sinh ra, khiến hắn như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, vội vàng cùng Tây Lạc thảo luận xong, sau đó liền vội vội vàng vàng rời khỏi chỗ đó.

Ở trên đường trở về, Duy Trạch cảm giác mình tâm dường như liên tục treo lên, như có chuyện rất nghiêm trọng muốn phát sinh, nghĩ đến chuyện có thể nói là nghiêm trọng, trong đầu lập tức nhảy ra thân ảnh Tô Mộc.

Không khỏi tăng nhanh bước chân, lập tức muốn đi gặp Tô Mộc.

Xác nhận cô không có việc gì, chỉ có như vậy hắn mới có thể an tâm.

Ở trên đường đi đến phòng nghiên cứu, không nhận ra người nào hết lại gặp một thú nhân mà hắn không quen biết.

Duy Trạch vốn trong lòng đã có sẵn bất an, tất nhiên là không có có tâm tư đi để ý tới thú nhân kia, hắn vốn định dịnh người sang bên, lại không nghĩ, hắn ta gọi hắn lại.

"Ngươi là Duy Trạch sao?"

Duy Trạch nghe vậy, vẫn dừng chân lại, khẽ gật đầu.

Khi biết được đối phương chính là Duy Trạch mà mình muốn tìm, sau đó, lúc này mới lại lần nữa mở miệng nói ra, mặc dù hắn ta không biết rõ là chuyện gì, vì không phải là từ bản thân chính miệng nói ra, mà là muốn thay người khác truyền đạt, tính ra, hắn ta chỉ là truyền lời.

"Tô tổ trưởng sai ta nói cho ngươi biết, đêm nay cô ấy muốn ở lại nghiên cứu trong phòng, sẽ không trở lại."

Thú nhân kia vì chạy bộ mà làm cho trên trán thấm ra một tầng mồ hôi li ti, hai mắt trong suốt, không giống lừa gạt mình, chẳng lẽ là chính mình đa nghi?

Duy Trạch hỏi thăm vài chuyện, thú nhân kia chỉ nói là chính mình chỉ đi truyền lời, cụ thể cũng không biết.

Duy Trạch đành phải bán tín bán nghi đồng ý.

Chần chờ một chút, xem thân ảnh thú nhân kia rời đi.

Đợi hắn ta đi xa, sau đó, Duy Trạch mới nhấc chân tiếp tục phương hướng phòng thí nghiệm đi đến, hắn vẫn phải tận mắt nhìn thấy cô mới an tâm.

Hơn nữa A Mộc bình thường vô luận làm chuyện gì, đều sẽ đích thân cùng hắn nói một tiếng, đều không có ngoại lệ, một lần này...

Thời điểm đi tới cửa, Duy Trạch bị thú nhân đứng ở cửa ngăn cản, được cho biết này bên trong trừ nhân viên liên quan từ bên ngoài đều không thể vào bên trong.

Duy Trạch thấy thái độ bọn họ cường ngạnh, cũng không muốn làm ra chuyện cố tình gây sự, chỉ là không nghĩ tới còn có chuyện này.

Đành phải nói tên Tô Mộc ra, nói bản thân tìm Tô Mộc có việc, nếu mình đã không vào được, vậy thì gọi Tô Mộc đi ra trông thấy hắn. Không lẽ ngay cả một yêu cầu này của hắn cô cũng sẽ không đáp ứng đi?

Kết quả, đương nhiên trong dự liệu.

Duy Trạch được cho biết nói Tô Mộc sai người thông báo, ai cũng không cho vào, kể cả người nhận biết.

Được rồi.

Chỉ là cảm giác thời gian qua bén nhạy Duy Trạch bỗng chốc liền ngửi được hương vị không tầm thường, trong nội tâm bất an càng tăng thêm, trên mặt lạnh lùng lại là vẻ lạnh lẽo, quanh thân đều phát ra hơi thở người sống chớ lại gần.

Cuối cùng Duy Trạch không thể làm gì cũng chỉ có thể đi khỏi chỗ đó trước, còn như chuyện của Tô Mộc vẫn là chờ khi thấy cô sau đó nói... Mới là lạ! Hắn có thể không phải là ngươi nói cái gì chính là cái đó, mà bây giờ chỉ muốn gặp mặt Tô Mộc, mới có thể làm cho mình an tâm.

Hắn đi khỏi nơi đó dưới ánh mắt của bọn họ, Duy Trạch đi vòng qua đằng sau phòng thí nghiệm chuẩn bị vụng trộm lẻn vào, nhưng mà không nghĩ tới mà ngay cả địa phương vô cùng bí ẩn cũng có thú nhân đi tuần tra.

Không chút ngoài ý muốn, Duy Trạch vô ý thức nhăn đầu lông mày.

Xem ra hắn nghĩ đến quá đơn giản, chính mình khả năng cần bọn Tây Lạc hỗ trợ.

- -

Khi đến chỗ ở của Tây Lạc, cùng bọn họ đơn giản nói qua một chút, ban đầu bọn họ còn không tin mình, Duy Trạch khuyên bảo rất lâu mới đáp ứng.

Chu Tử Tình bày tỏ hết sức vui vẻ hỗ trợ, ban đầu cô ấy ngay lập tức định lập tức đáp ứng, nhưng chẳng qua là cảm thấy tại bên trong đây sẽ không có chuyện gì, nhưng Duy Trạch đã khẳng định như thế, vậy thì giúp đỡ chút cũng không phải là không thể, hơn nữa Tô Mộc cùng cô ấy mà nói xem như là đồng loại lại khá thân thiết, người lúc nào cũng sẽ đối với người có hảo cảm.

Ba người đi đến trước cao ốc, tuần tra một phen, quan sát tình huống.

Mà Chu Tử Tình đề nghị cô ấy cùng Tây Lạc hai người chịu trách nhiệm dời sự chú ý của thú nhân ở cửa, Duy Trạch liền nhân cơ hội chạy vào trong.

Bàn bạc xong, Chu Tử Tình cùng Tây Lạc liền đi ra ngoài, dựa theo kế hoạch áp dụng.

Duy Trạch ở tại chỗ chờ đợi kế hoạch thành công.

Quả nhiên kế hoạch thành công.

Quả nhiên, các thú nhân còn rất đơn thuần, nói dối một điểm nhỏ có thể được.

Duy Trạch ba bước cũng làm hai bước, thừa cơ hội này đi vào. Cũng may sắc trời cũng không còn sớm, bên trong phòng nghiên cứu không có người nào, như vậy lại tiện cho Duy Trạch làm việc.

Khứu giác thú nhân vốn rất tốt, mà thân là họ hàng nhà chó Duy Trạch tự nhiên cũng kém không đi nơi nào, hơn nữa hương vị Tô Mộc đối với hắn mà nói sớm đã quen thuộc đến không thể lại quen thuộc hơn.

Nhúc nhích mũi, Duy Trạch theo hương vị, cuối cùng đi đến phòng nghiên cứu của Tô Mộc, sợ có người ở trong, cho nên Duy Trạch đầu tiên là cẩn thận mở một khe cửa nhỏ.

Phát hiện phòng nghiên cứu trong không có một bóng người, lúc này mới an tâm đi vào, tiếng bước chân cực kỳ nhẹ, thấy ở trên mặt bàn bày ít đồ Duy Trạch không biết hơn nữa cực kỳ xa lạ, hắn bây giờ là không có có tâm tư đi quản lý chút ít này, hắn chỉ muốn biết Tô Mộc ở đâu?

Rón ra rón rén đóng kín cửa, sau đó, Duy Trạch mới nhìn thẳng vào cái gian phòng này, tìm kiếm dấu vết Tô Mộc, chỉ là cái gian phòng này cũng không có cửa khác để cho người khác đi qua a.

Hơn nữa không phải là nói đang ở nghiên cứu phòng sao? Như thế nào không có một người nào?

Vừa nghĩ, nếp gấp lông mày của Duy Trạch không khỏi sâu hơn. Xem ra trực giác của hắn. không có sai, Tô Mộc hẳn là gặp chuyện không may.

Trong lúc Duy Trạch đang suy nghĩ này nọ xuất thần, đang nghiên cứu trong phòng, ở nơi khác lại có tiếng động.

Duy Trạch chậm rãi đi theo chỗ phát ra âm thanh, áp ở trên tường này mới nghe được rõ ràng.

"A Mộc, ngươi vì sao không nghe lời của ta nói!"

Một cái giọng nữ xa lạ, là ai? Duy Trạch suy nghĩ như vậy.

"Đỗ Uyển, chuyện này căn bản thì không nên."

Là A Mộc, quả nhiên đang ở đây.

"A? A Mộc, ngươi như thế nào lại chất phác như thế! Chỉ cần ngươi và ta hoàn thành cái nghiên cứu này, chúng ta sẽ có thể một lần nữa đứng ở trên đỉnh mắt xích chuỗi thức ăn. Như thế không tốt sao?"

Nói xong, còn phối hợp nở nụ cười, chỉ là này trong đó điên cuồng cùng cố chấp, ý tứ sâu xa.

"Đỗ Uyển, ngươi lẽ nào vẫn chưa rõ sao? Cái này là kết quả lịch sử phát triển, cái ác này là nhân loại gieo xuống, hiện tại chúng ra đang gánh chịu hậu quả. Huống chi bọn họ cũng là một loại sinh vật a, bọn họ hiện tại tại so với chúng ta mà nói có cái gì kém?"

Cổ họng Tô Mộc có chút khó chịu, giống như là nuốt qua vật gì đó, cho nên không khỏi nâng cao thanh âm lên để trả lời Đỗ Uyển, nhất là khi cô trông thấy Đỗ Uyển kia vẻ mặt cố chấp, làm cho cô không lạnh mà run.

"Im miệng!"

Ngay sau đó "Pằng" một tiếng theo đó vang lên.

Duy Trạch nghe đến đó đáy lòng thấp thỏm, thiếu chút nữa liền muốn vọt tới đối diện trước mặt, đem đối phương đánh một trận thật đau.

Nhưng hiện tại hắn không biết tình huống bên đó như thế nào, nếu như bây giờ hắn tùy tiện ra ngoài, như vậy cái nữ nhân điên cuồng kia có thể sẽ lại một lần nữa làm bị thương Tô Mộc, cảnh tượng này hắn không muốn nhìn thấy nhất.

Duy Trạch đành phải chịu đựng, chỉ có móng vuốt ấn trên tường bày tỏ nội tâm của hắn giờ phút này không bình tĩnh.

Đồng thời, Duy Trạch đã nghĩ đối thoại giữa các cô, dường như dính đến một chút chuyện trọng yếu, trong đó có cả các thú nhân.

"A Mộc a, ngươi như thế nào lại không hiểu? Chuyện ác này nếu đã là nhân loại gieo xuống, vậy phải từ chúng ta đến giải quyết nó, không phải sao?"

"..."

Tô Mộc không có nói chuyện, chỉ là thẳng tắp nhìn chằm chằm gương mặt Đỗ Uyển.

Cô không hiểu, khi nào thì bắt đầu Đỗ Uyển thành bộ dáng này?

Chỉ là cảm giác trên mặt nóng cháy nhắc nhở cô, tất cả đều là chân thật, Đỗ Uyển đã không còn giống như là trong trí nhớ cái tiểu cô nương ngây thơ trước kia.

Người lúc nào cũng sẽ thay đổi.

Hồi lâu, mới chậm chạp mở miệng nói: "Đỗ Uyển, ngươi vẫn là hết hy vọng đi. Ta sẽ không giúp ngươi."

Tô Mộc hơi khép mí mắt, không lại nhìn chăm chú Đỗ Uyển nữa.

"Cái gì? A Mộc ngươi thật xác định như vạy? Lẽ nào là bởi vì hắn ta sao?"

"..."

Tô Mộc không nói gì.

"Nói cho ta biết! A, ta đã quên, thế nhưng hắn là thú nhân a!"

Đỗ Uyển bóp cái cằm Tô Mộc, khiến cho cô ngẩng đầu nhìn hướng mình, đồng thời cũng hung dữ nhìn chằm chằm Tô Mộc.

Thả tay xuống, chậm rãi mở miệng nói: "Bây giờ sẽ không có ai tới cứu ngươi, ta đã sai người dùng tên của ngươi nói đem người còn lại ở đây đều xua đuổi, ngươi ở nơi này đợi đi, đợi đến khi ngươi đồng ý thì thôi."

Nói xong, còn từ trong tay lấy ra bình thuốc không biết tìm được ở đâu, mở ra nó, đem thuốc bên trong đổ ra, vung về phía Tô Mộc.

Tô Mộc trong lúc nhất thời choáng váng đầu hoa mắt, thấy không rõ trước mắt, loại cảm giác bất an này làm cho cô đành phải hỏi Đỗ Uyển: "Đây là cái gì?"

Ở triệt để sau khi hôn mê, chỉ nghe thấy Đỗ Uyển nói.

"Yên tâm, này là mê dược. Khiến người an tâm ngủ một giấc mà thôi."

Sau khi xác nhận Tô Mộc hoàn toàn mê man, Đỗ Uyển khó khăn mới lắm rời đi chỗ đó, chuẩn bị đi ra.

Hù dọa Duy Trạch vội vàng tìm địa phương trốn đi, nhưng là dù sao thân hình cao lớn, cuộn rút thân thể mới có thể tìm được địa phương thích hợp.

Nghe thấy tiếng bước chân đi xa, Duy Trạch chờ đại khái 10 phút mới đi ra, trong lúc đó Đỗ Uyển còn trở về nhìn qua một lần, hù dọa thân thể Duy Trạch không khỏi khẩn trương.

Xem ra tính cảnh giác cô ta còn rất cao.

Duy Trạch cũng không phải là sợ Đỗ Uyển, nếu như không có chứng cớ xác thực, sợ là muốn đắc tội cả đại hội nhân loại, còn sẽ liên lụy Tô Mộc, mang đến phiền toái cho cô, dù sao A Mộc là một trong số thành viên chủ yếu.

Dựa theo phương pháp Đỗ Uyển đi ra, Duy Trạch cũng thử một lần, lập tức là được được thông qua, dù sao chỉ số thông minh hắn cũng không thấp a.

Nhìn thấy Tô Mộc bị trói ở trên ghế.

Lại là thiếu chút nữa khiến Duy Trạch mất đi lý trí, phảng phất có cái gì bóp chặt cổ họng, không phát ra được thanh âm nào, cũng may đầu óc lập tức tỉnh táo lại.

Dù sao bây giờ, tỉnh táo mới có thể tìm ra phương thức xử lý tốt nhất.

Rất lâu, Duy Trạch mới tìm lại giọng nói của chính mình, chỉ là này trong đó gian nan cùng sợ hãi chỉ mình hắn biết, bên trong giọng nói còn mang run rẩy không dễ dàng phát giác.

"A Mộc?"

Tay lại không dễ dàng phát giác đang run rẩy, hắn đang sợ.

Vừa rồi nghe lời Đỗ Uyển nói, Duy Trạch cũng biết rõ đó là mê dược. Cho nên hắn đầu tiên là cẩn thận cởi bỏ dây cho Tô Mộc, đem Tô Mộc ôm vào trong ngực.

Cảm giác mất mà lại được thật tốt quá.

Duy Trạch ấn vào phương thức lại đi ra ngoài, xử lý tốt gian phòng, bảo đảm nhìn không ra cái gì, sau đó, mới yên tâm đi ra ngoài.

Lúc này, ban đêm cũng đã phủ xuống.

Dựa theo kế hoạch ban đầy, Duy Trạch hướng tới cửa sổ cúi đầu kêu gào một tiếng, sau đó, được đáp lại, chờ không lâu sau, phát hiện cửa thú nhân không ở đó.

Duy Trạch mới lập tức ôm Tô Mộc vội vàng rời đi.

Cùng Tây Lạc hội hợp, Duy Trạch cảm ơn bọn họ sau đó mới rời đi.

Chu Tử Tình vốn muốn cùng Duy Trạch cùng nhau trở về, chỉ là sắc trời đã tối, ban đêm bên trong này có quy định là không được ra cửa. Cho nên Chu Tử Tình cũng đành phải thôi chỉ có thể đợi ngày mai.

- -

Trở lại trong phòng, Duy Trạch mới đưa Tô Mộc nằm ở trên giường, còn xem qua Tô Mộc không bị thương tích gì, chỉ là đáy lòng vẫn cảm thấy mơ hồ đau đớn.

Nếu không phải trực giác của mình, nếu không A Mộc cũng không biết sẽ phát sinh những chuyện gì.

Nghĩ đến đây, Duy Trạch lại một lần nữa ôm chặt lấy Tô Mộc, rất sợ lại một lần nữa phát sinh chuyện gì đó.

Ở đỉnh đầu Tô Mộc nhẹ nhàng hôn xuống một cái, sau đó, không biết nghĩ cái gì, đáy mắt lóe qua một tia ngoan lệ, thoáng qua.

Ôm thân thể Tô Mộc, lúc này mới an tâm nhắm mắt lại.