Nữ Phụ Thỉnh Cầu Đụng Ngã

Chương 84: Thế giới VII: Thủ lĩnh, thỉnh cầu đụng ngã 3




Edit+ beta: Linhlady

Sói, ở trong hiểu biết của Tô Mộc, là loài động vật thứ hai được quốc gia bảo vệ, giỏi về tốc độ cùng với quảng đường mà chúng di chuyển, nhiều con sống quần cư, thường truy đuổi săn thực, khứu giác bén nhạy, thính giác phát triển.

200 vạn năm trước, trên trái đất trong dãy mắt xích thức ăn nhanh chóng có sự thay đổi sát thủ cao cấp nhất có ba loài, dựa theo uy lực từ lớn tới nhỏ, theo thứ tự là titan điểu, hổ răng kiếm cùng sói, mà cuối cùng sống sót chỉ có sói. Thấy rõ sói cường đại, bởi vì sói là động vật sống theo bầy đàn, cho nên luôn hành động cùng nhau, cho nên mới có dạng trìng độ ngày hôm nay.

Cứ như vậy, theo thời gian trôi qua, các sát thủ cao cấp khác đều tiêu vong, sói một lần nữa trở thành bá chủ tối cao trong chuỗi mắt xích thức ăn. 100 vạn năm sau, địa vị lại bị thay đổi bởi con người giỏi về hợp tác quần thể thay thế, cho nên có thể tới nói, thiên địch của sói chính là con người.

Tuy vậy, đến hiện tại ở thế kỉ 33, sói vẫn là bá chủ uy hiếp một phương, lãnh khốc cường đại, một lần thành đại danh, thật ra bộ lạc Tô Mộc đang ở chính là như vậy, nếu không vì sao cha mẹ Tô Mộc lại ở chỗ này, còn mang Tô Mộc theo?

Thực lực nếu không hùng hậu thì con người không hướng tới, trong thế giới cá lớn nuốt cá bé, đấu tranh sinh tồn, con người không có cách nào sinh tồn một mình, trừ phi dựa vào một bộ lạc

cường đại.

Ý thức về gia tộc của loài sói rất sâu sắc, cho nên không thể nào hợp tác cùng với bầy sói khác, nhưng mà bây giờ bọn họ hoá thành hình người có năng lực tư duy, thêm cha mẹ Tô Mộc khuyên giải, mới dần dần dung nạp các bầy sói khác, cuối cùng chậm rãi thành bộ lạc lớn.

Tuổi thọ của sói chỉ có từ mười hai năm đến mười bốn năm, nhưng từ khi tiến hoá tuổi thọ cũng kéo dài hơn không kém con người là bao, cùng con người lực lượng ngang nhau, đây cũng có thể nói là chỗ tốt của tiến hóa đi.

Nhưng do thân thể sói bảo tồn không ít kỹ năng, tốc độ thú nhân trưởng thành so với con người nhanh hơn, nhưng hậu kỳ tốc độ phát tiển lại giống con người.

Sói ở trong miêu tả của con người luôn luôn là tham lam, xảo trá, hung ác đại danh từ, nhưng có một chỗ Tô Mộc không hiểu nhiều lắm, đó là con vật trước mắt lộ ra màu xám đen, lông xù chính là cái bụng sói con, hướng cô bán manh chuyện gì xảy ra?!

Lộ ra cái bụng là ở hướng cô bày tỏ sao? Muốn cô cào cào sao? Rõ ràng không phải là hấp hối sao? Nhìn hắn gian nan trở mình, Tô Mộc vẫn là không đành lòng, chỉ là tính tình nguyên chủ không phải là người nhiệt tình.

Sói con thấy Tô Mộc không hề bị lay động, mặt mũi nhìn rất lạnh lùng, không khỏi co thân thể lại, đuôi kẹp ở hai bên phần hông, ô ô tru thấp, dùng con mắt ướt nhẹp vô tội nhìn Tô Mộc, quả nhiên vẫn bị ghét bỏ sao? Không khỏi sinh lòng thất lạc.

Nhưng cái nhìn này ở trong mắt Tô Mộc thấy lại khác, trong mắt sói con rõ ràng viết ta manh( đáng yêu) như vậy, ngươi vì sao không sờ ta? Nhưng thật ra là Tô Mộc đã quên, sói cho dù là loài hung tàn, nhưng cũng là họ hàng của chó, một chút thiên tính này vẫn có.

Cuối cùng, Tô Mộc không có biện pháp vẫn là sờ sờ cái bụng sói con, cô biết rõ đây là hắn ở hướng cô biểu hiện ra một mặt nhu nhược nhất, sói là động vật cao ngạo rst ít khi để lộ ra mặt yếu thế ra ngoài, xem ra, hắn cũng là cùng đường.

Vì vậy, Tô Mộc vẻ mặt lạnh lùng ôm lấy sói con, đem ôm trở về phòng của mình, bởi vì cô mới vừa mới chú ý tới chân sau sói con giống như là bị động vật cắn, máu chảy đầm đìa, nhưng bây giờ đã khô khốc, ở đêm khuya tối thui đương nhiên không dễ dàng bị phát hiện.

Sói con thấy đã đạt được mục đích, cũng không lại làm ầm ĩ, vẻ mặt an phận đứng ở trong lòng Tô Mộc, thật ra trong lòng lại rất hồi hộp, chậm rãi nhắm mắt lại, dựa sát vào thân thể của Tô Mộc, hấp thu ấm áp trên người cô, cuối cùng vẫn nhịn không được đã ba ngày không ngủ, bây giờ tạm xem như an toàn trầm trầm ngủ.

Lúc Tô Mộc cảm giác được động tĩnh trong lòng, trong mắt chợt lóe qua một tia bất đắc dĩ vui vẻ, ở một khắc nhìn thấy sói con cô minh bạch vì sao nguyện vọng nguyên chủ là hắn.

Nguyên chủ nhưng thật ra là người mặt lạnh tim nóng, lúc trước bởi vì cứu được không được sói con, mặc dù bảo vệ được tính mạng nhưng lại mang theo một thân bệnh tật, bởi vì chân què mà cho dù có một thân mưu lược trí tuệ, không được tham gia tuyển thủ lĩnh, hay bởi vì mới trước đây trôi giạt khắp nơi mà làm cho có bóng ma trong lòng, cuối cùng chuyển vào những bộ lạc khác, ẩn lui phía sau màn, mà cái bộ lạc kia cũng bởi vì sói con mà dần dần lớn mạnh, cho nên nguyên chủ mới hy vọng nhân tài này lưu tại trong bộ lạc, còn như nam chủ, nguyên chủ sớm đã không còn cái niệm tưởng gì.

Tô Mộc nhẹ nhàng sờ sờ sói con trong lòng, nghĩ tới nhanh đi về, bôi thuốc cho hắn, tránh để lâu sinh ra các bệnh khác.

Vừa đến gian phòng, Tô Mộc đã nhìn thấy đặt ở cửa rổ nhỏ thịt chín, thú nhân có thể ăn thịt sống, nhưng con người không ăn được. Cho nên bọn họ khi cung cấp cho Tô Mộc đều là thịt chín, hơn nữa còn là đơn độc đưa đến trước căn phòng của Tô Mộc.

Cô đi lại gần càm rỗ thịt, ở khuỷu tay lại là giỏ thuốc, tiện thể đẩy cửa ra. Không chút ngoài ý muốn, trong phòng một mảnh đen kịt, mà thịt trong giỏ đã nguội lạnh, xem ra thời gian cô ở bên ngoài đã rất lâu, thế giới không có đèn điện, ở đây đều nghỉ ngơi rất sớm.

Động vật theo bản năng đều sợ lửa, nhưng ngược lại bọn họ có thị lực tốt, cho nên đến ban đêm, toàn bộ trong bộ lạc trừ chỗ Tô Mộc có ánh sáng ra, rất ít thú nhân đụng đến lửa.

Tô Mộc đem thuốc với sói con sắp xếp tốt, sau đó đi lấy hột quẹt thắp sáng ở lò sùi nhỏ mà cha mẹ của nguyên chủ dùng bùn đất đắp lê ở góc tường.

Trong nháy mắt căn phòng sáng lên rất nhiều, lúc này mới để cho Tô Mộc thích ứng không ít, cũng làm tan cái lạnh, mùa xuân đặc biệt là ban đêm lạnh đi không ít.

Sau đó, Tô Mộc bắt đầu giúp sói con xử lý miệng vết thương, bởi vì kỹ thuật chữa bệnh có hạn, cho nên Tô Mộc không có biện pháp làm tỉ mỉ hơn nữa, chỉ có thể đơn giản xử lý một chút, hơn nữa thú nhân có năng lực chữa trị rất tốt, chỉ cần đem xương cốt của hắn chỉnh lại, băng bó cố định, Tô Mộc tin tưởng không đến một tháng, con sói con lại có thể vui vẻ.

Xử lý tốt sói con sau đó Tô Mộc bắt đầu xử lý khối thịt trước mặt cô, cô lấy cốt đao (dao bằng xương) thong thả ung dung bắt đầu cắt khối thịt kia, cô nghĩ thầm nếu đã tới thế giới này, thì cô cũng phải thích ứng tất cả mọi thứ ở đây, tiếp nhận tất cả mọi thói quen của nguyên chủ.

Xiên một miếng thịt, bỏ vào trong miệng, ở một khắc khi cô cắn miếng thịt kia, Tô Mộc liền hối hận, thịt đã nguội lạnh, hơn nữa không có bất kỳ đồ gia vị gì, hơn nữa ở giữa lại có máu, theo trí nhớ cách làm của nguyên chủ, cô sẽ lại đi nướng thịt một lần nữa, lại ăn. Đáng tiếc Tô Mộc thủy chung không phải là nguyên chủ, ngay từ đầu thích ứng không được đồ trước mặt này.

Cũng may trong phòng của nguyên chủ còn có một ít quả, mặc dù Tô Mộc nhìn qua không biết tên gọi của chúng là gì, nhưng lại có thể ăn mặc dù không phải tốt lắm. Tiếp theo, Tô Mộc ngồi ăn một lúc đến khi cảm giác mình no bụng, nghĩ tới, những thứ thịt kia để lại cho sói con đi.

Tô Mộc ngồi sửa sang lại kiến thức trong cuốn sách của nguyên chủ, Tô Mộc mới chậm chạp nằm giường, đắp da thú thay thế cho chăn mền, chuẩn bị nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ, liền thấy sói con rụt rụt thân thể, Tô Mộc chần chờ một chút, vẫn là đem kia sói con nhét vào chăn mền của mình.

Ở khi Tô Mộc nhắm mắt lại ngủ, hô hấp kéo dài hơn, sói con mở mắt ra, không biết rõ suy nghĩ cái gì, đáy mắt lóe qua một luồng tối tăm, sau đó liền dựa sát vào Tô Mộc nhắm mắt lại ngủ.

Ngày kế, Tô Mộc sớm tinh mơ tỉnh lại liền phát hiện không thấy sói con ở bên cạnh đâu, trong lòng nghĩ sẽ không là rời đi đi? Đáy lòng chợt lóe thất lạc mà chính cô cũng không nhận ra.

Cô đứng dậy sửa sang lại bản thân, mở của định đi ra dòng suối nhỏ cách đó không xa, rửa mặt một cái, răng có thể không đánh, nhưng miệng nhất định phải rửa.

Xem ra cô cần phải chuẩn bị một cái bình sứ lớn để ở trong phòng, dùng để đựng nước. Ở cái thế giới này kỹ thuật tiên tiến nhất vẫn là chế tác bình sứ.

Vừa mở cửa ra, Tô Mộc đã nhìn thấy sói con gian nan, run rẩy nâng rổ, mà trong giỏ xáchchính là trái cây mà tối qua Mộc Tô ăn.

Tô Mộc kinh ngạc, thì ra là hắn đi tìm cái này cho cô, là muốn cảm ơn cô sao?

Vừa trông thấy Tô Mộc lập tức vui vẻ, không để ý vết thương ở chân, khập khiễng hướng Tô Mộc chạy tới.

Tô Mộc thuận thế đem hắn bế lên, trong miệng lại nói ra lời lạnh nhạt vô tình: "Lại bị thương, lần sau ta cũng sẽ không cứu ngươi."

Mặc dù giọng nói lạnh như băng, nhưng là trong đó lại là đang quan tâm sói con. Sói con cúi đầu kêu gào một tiếng, mang một chút ủy khuất, Tô Mộc cúi đầu nhìn một cái, trong nội tâm mềm nhũn, bộ mặt nhu hòa chút ít, không có biện pháp, nữ sinh đối với vậy manh manh đều không làm mặt lạnh nổi, trong nội tâm sớm mềm đến rối tinh rối mù.

"Chỉ một lần."

Nói xong, ôm sói con vào phòng, cầm giỏ lên, đi ra dòng suối nhỏ.

Sau đó liền mang sói con đi theo để súc miệng. Cho nên a, vệ sinh phải giáo dục từ khi còn nhỏ.

"Súc miệng." Nói xong, Tô Mộc trông thấy ánh mắt nghi hoặc của sói con, mới phát giác lời nói của mình không giống nơi này, đổi cách khác "Rửa miệng."

Cái này, sói con nghe rõ. Nhưng là vẫn là không hiểu vì sao Tô Mộc muốn khiến hắn rửa miệng, nếu đã là vì cô muốn hắn làm, hắn liền làm đi. Nghe lời Tô Mộc nói học rửa miệng, sau đó, lên tiếng nhìn Tô Mộc cười cười, giống như là đứa trẻ ngoan muốn được khen thưởng.

Mà Tô Mộc chính là sững sờ, hắn đang hướng mình cười sao? Tại sao lại nhìn xấu như vậy, trong mắt không chút khách khí chợt lóe qua một tia ghét bỏ, nhưng bên ngoài không nói gì nhẹ vỗ đầu hắn khích lệ.

Hắn đương nhiên rõ ràng trông thấy ghét bỏ trong mắt Tô Mộc, nhưng khi Tô Mộc vỗ một cái, cũng xua đi thất lạc trong lòng, một cái lại khôi phục dáng vẻ trước đó.

Rửa xong trái cây sau đó, Tô Mộc ôm sói con trở lại gian phòng, đem thịt tối hôm qua lấy ra cho sói con ăn, cô đem thịt để ở bên trong bình sứ đặt tại bên cạnh đống lửa, để tránh bị nguội.

Nhìn sói con ăn từng miếng từng miếng, Tô Mộc cảm giác một chút vui mừng, cầm lấy trái cây sói con mang về bắt đầu ăn.

Sau đó, liền ôm sói con đi chỗ thủ lĩnh đăng kí, nếu không đột nhiên xuất hiện người từ ben ngoài đến sẽ làm thú nhân trong tộc sói có cảm giác nguy cơ.

Dựa theo lời nói trước đó, sói là động vật ở chung, cũng có thể thu dưỡng sói con bị bỏ rơi, cho nên khi Tô Mộc mang hắn đến chỗ thủ lĩnh lập tức sảng khoái đáp ứng.

Sói là loài không thể nào phản bội đoàn tộc của mình.

Vì vậy sói con liền ở bên cạnh Tô Mộc bắt đầu sinh sống.

Tác giả có lời muốn nói: phổ cập khoa học không ít về loài sói.

_ (:з" ∠)_

- - - -