Edit +beta: Linhlady
Đông vực, trong phái Thương Dương, Tô Mộc từ trong giấc mộng ung dung tỉnh lại.
Vừa vừa mở ra mắt, nàng liền lập tức đem bốn phía quan sát một lần. Lần này là một căn phòng mùi hương cổ xưa, đầu tiên đập vào mắt là tấm màn màu hồng. Trên đỉnh đầu là một bộ một bộ dây kết, theo ngoài cửa sổ thỉnh thoảng gió thổi vào nhẹ lay động. Có lẽ là nằm lâu, Tô Mộc cảm thấy thân thể có chút cứng ngắc, liền đứng dậy hoạt động thân thể, tấm lụa hoa mỹ vân phiền phức cũng theo động tác Tô Mộc đứng dậy mà chảy xuống một bên.
Một mùi hương tử đàn nhàn nhạt thỉnh thoảng bay tới, cách đó không xa bàn bạch ngọc màu trắng ghế dựa cùng chât liệu, ngược lại làm cho gian phòng tăng thêm hơi thở cao quý.
Tô Mộc mang giày, đi đến gương đồng nữ tử thường dùng.
Không chút nào ngoài ý muốn, nữ tử này cùng nàng có vài phần tương tự, mắt đào hoa vẫn là đôi mắt đào hoa kia, nhưng so với cô đôi mắt này trong suốt long lanh ngập nước, quả nhiên dễ thương xinh đẹp, rung động lòng người.
Giơ tay nhấc chân đều mang một loại hương vị say lòng người, tựa như anh đào mê người kiều diễm chín mọng chờ người hái, quả là một vưu vật gợi cảm.
Nhưng chỉ có Tô Mộc biết rõ thân thể này lại không hợp với tính cách nguyên chủ, bề ngoài nguyên chủ phong tình vạn chủng, ngược lại nội tâm lại đơn thuần giống như tờ giấy trắng, chỉ là thích giả làm bộ dạng nghiêm túc.
Gia cảnh đầy đủ, được nuông chiều từ nhỏ, nhưng lại không dưỡng thành tính tình kiêu căng cũng là ngoài ý muốn, nhưng nguyên chủ có tư chất hơn người, tuổi còn nhỏ mà đã là trúc cơ một tầng, như vậy nên thuận buồm xuôi gió tiến vào phái Thương Dương, bị trưởng lão - - Minh Uyên thu làm đồ đệ, phúa trên còn có sư huynh Huyền Dạ, ngày cũng trôi qua tự tại, bất quá bởi vì vẻ bề ngoài cũng được các sư huynh đệ đồng môn quan tâm.
Lại nói đến thế giới này một chút.
Lần này thế giới Tô Mộc xuyên tới là thế giới tu tiên. Nội dung vở kịch không mới lạ, nữ chủ Vân Chỉ Hề xuyên vào tam tiểu thư là phế vật của Vân phủ, phụ thân mất sớm, trời sinh củi mục không linh căn, mẫu thân ở phủ cũng bị người ta bắt nạt, không lâu sau đó thì qua đời, nữ chủ theo ý nguyện của mẫu thân, tham gia đại điển bái sư mỗi năm một lần của phái Thương Dương, khi đó nguyên văn nữ chủ đã mười hai tuổi, mà Vân Chỉ Hề còn chưa có xuyên qua.
Một lần bị đệ tử đồng môn bắt nạt mà rơi nước, linh hồn dị thế Vân Chỉ Hề mới chiếm lấy thân thể "Vân Chỉ Hề".
Nữ chủ xuyên vào thân thể này sau đó vẫn giấu tài, cố gắng tu luyện, quyết định muốn khiến những kẻ từng khi dễ nàng ta phải trả giá thật lớn. Ở bên trong di vật mẫu thân lưu lại tìm được phương pháp tu luyện thích hợp, về sau mới biết được thì ra chính là cái này rước lấy họa sát thân, tính cả tộc cũng liên kết thông với người ở phía ngoài cùng nhau giết hại, phụ mẫu vì thế mà chết, truyền thuyết tương truyền nếu có được cuốn sách này tu vi tăng mạnh, phi thăng thượng giới.
Nữ chủ bởi vì chuyện này tu vi tăng mạnh, từ đây mở ra một đoạn truyền kỳ, u minh hải rét lạnh thấu xương, dãy núi linh vân liên miên hùng vĩ, ma thú hoành hành mông muội rừng. Ở thế giới nguy cơ tứ phía, giải quyết muôn vàn khó khăn, quan sát chúng sinh, thu hoạch một đám mỹ nam.
Chọc cho mọi người trợn mắt há mồm, liên tục sợ hãi than mình lúc trước có mắt không tròng, ngắn ngủi vài năm liền nhảy mấy tầng, ở một lần môn phái tổ chức đại hội tỷ thí mà toả sáng, giành được không ít người chú ý, trong đó có sư huynh Huyền Dạ của nguyên chủ.
Huyền Dạ không hiểu tại sao sư phụ lại thu nhận một đệ tử ngũ linh căn vốn không thích hợp tu luyện, cho đến một lần tỷ thí, hắn là đệ tử của trưởng lão cho nên liền cũng tiến vào bên trong đó xem thi đấu, may mắn nhìn thấy dáng người nữ tử cùng thần thái tự tin cuồng ngạo của nàng, cũng có thể nói là nhất kiến chung tình a.
Minh Uyên đối với nữ chủ đến nói có thể nói là cũng giống như sư cũng giống như phụ, cho nên nữ chủ cảm giác đối Minh Uyên rất tế nhị, mà Minh Uyên lại không biết điều đó. Nhưng mà kết cục của sư phụ cùng sư huynh thật sự rất đáng tiếc.
Sư phụ vì thay đổi thể chất đặc thù của nữ chủ, mà luyện tẩy tủy đan, dùng máu của mình là luyện, làm cho nguyên khí tổn thương nặng nề, chưa kịp hồi phục thì lại gặp Ma tộc quy mô đột kích, cuối cùng hồn phi phách tán.
Mà gia đình "Tô Mộc" lúc đó cũng bị Ma tộc giết chết.
Mà sư huynh bởi vì nữ chủ tẩu hỏa nhập ma, thần kinh thất thường.
Nguyên chủ gặp hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra, tự nhiên là triệt để hắc hoá.
Trong lòng vốn đã không có hảo cảm với vị sự sư muội lạnh như băng này, bởi vì nàng ta lúc nào cũng đoạt đi sự chú ý của sư phụ cùng sư huynh, mà nàng lại không có người nào hỏi thăm. Nội tâm không công bằng làm cho nàng càng tỏ ra chán ghét nữ chủ, bắt đầu khắp nơi cùng nàng ta đối chọi gay gắt.
Vừa mới bắt đầu chỉ là hắc hóa một chút, sau biết được hai người thân cận nhất của mình một người vì nàng ta mà chết, một người lại bị điên.
Nguyên chủ cảm giác giống như toàn bộ thế giới sụp đổ, vĩnh viễn không còn ánh sáng, bắt đầu triệt để hắc hoá, ở trên con đường tìm đường chết càng đi càng xa, cuối cùng bị hậu cung nữ chủ giết chết.
Đương nhiên, nữ chủ phi thăng, sau đó chuyện xưa của nàng ta cũng trở thành truyền kỳ. Loại truyền kì này trong đó có bao nhiêu máu thịt của bao nhiêu người mà thành còn không biết được.
"Cho nên nhiệm vụ lần này của ngươi chính là làm cho những người thân cận kia tránh khỏi kết cục đó. " Âm thanh của hệ thống trong đầu Tô Mộc vang lên, mang một tia lười biếng, "A, đúng, đối tượng tiến công tiến đóng lần này của ngươi chính là vị sư huynh kia."
"Um. Còn có tại sao kết cục của những người bên cạnh nguyên chủ lại thảm như vậy?" Tô Mộc sửa sang lại suy nghĩ trong đầu, có chút kinh ngạc, "Thật không phải là bởi vì do nguyên chủ?"
"..." Hệ thống trầm mặc hai giây, lại một lần nữa trả lời vấn đề của Tô Mộc:
"Ngươi cảm thấy sao?"
"Được rồi, coi như ta không có hỏi." Tô Mộc nhún vai.
Vì đây là một thế giới tu tiên, gần người người chăm chỉ cũng luyện được pháp thuật. Ngàn vạn nhân dân tại đây trên mảnh đất này đều có cuộc sống hạnh phúc hòa bình, nhưng cũng có những người trời sinh không thể tu luyện, cũng có ma, yêu, người cùng tồn tại trong một thế giới, cho nên không có tiên, bởi vì là chuyện của thượng giới.
Mấy trăm năm qua, người tu tiên làm người giám hộ nhân gian không cho yêu ma xâm hại, cho nên người tu tiên cũng được người khác tôn kính.
Thế giới này chia làm bốn khối đại lục - - đông vực, tây sông, nam châu, Bắc Minh, này đồng thời cũng đại biểu tên bốn quốc gia. Đương nhiên thế giới này không có trong lịch sử, những người nơi này cũng có trang phục riêng của họ, nhưng ngược lại ở thế giới này có nhiều loại tơ màu sắc thân bí.
Đông vực thủ đô là Lạc Thành có tam đại thế gia, Tô gia, Vân gia, Bạch gia. Tạo thế chân vạc, sinh sôi không ngừng, sợ là hoàng đế đối bọn họ cũng rất tôn kính, bất quá cũng may người người là lòng trung thành.
Tô Mộc xuất thân từ Tô gia, Tô gia ở tại Thanh Thành bên trong chi thứ, cực có thiên phú, biến dị hỏa linh căn, bất quá so với Tô gia đại tiểu thư lại ảm đạm hơn. Chỉ là đích đại tiểu thư đi vào trong rừng, sau đó mất tích nhiều năm, không tin tức, mọi người ào ào suy đoán có phải là gặp phải bất trắc hay không.
Mà bối cảnh của Huyền Dạ cũng là công tử thế gia, khó trách khí chất trên người ôn nhã, bất quá không nhiều người biết. Minh Uyên có biết hay không thì không biết được.
Còn về nói Minh Uyên, hắn cũng có một thời gian phong lưu.
Lúc trước mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, là Kim đan kỳ tu sĩ Kiều Duy hắn liền ái mộ, vì nàng Minh Uyên mới điên cuồng tu luyện, không biết sao trong lòng mỹ nhân có chủ, đó chính là Vân gia gia chủ - - Vân Mặc.
Đương nhiên lấy thân phận của Kiều Duy không thể nào tiến vào Vân gia, cho nên Vân Mặc cam nguyện buông tha thân phận gia chủ, dời xa lạc thành, đến tây sông Thanh Thành sinh sống. Chỉ là không biết rõ ai bại lộ hắn có phương pháp có thể tăng tu vi, bắt đầu ào ào phái người đuổi theo giết hắn.
Cuối cùng hắn chết, mới biết hắn không hề có phương pháp tăng tu vi gì, cái kia chẳng qua là người có cừu hận với hắn tung tin đồn mà thôi, mọi người tiếc hận, mà Kiều Duy ở lúc Vân Chỉ Hề mười hai tuổi cũng bởi vì bệnh qua đời.
Cho nên thân thế của nữ chủ cũng là số khổ. Bất quá bởi vì khuôn mặt lớn lên giống mẫu thân nàng ấy, mà làm cho Minh Uyên đối với nàng ấy rất chiếu cố, nhưng trong đó thật không biết chỉ có mình thân tình thôi sao?
Tô Mộc nghĩ, cho dù có cũng không sẽ biểu lộ ra. Đây thật ra là do Minh Uyên đối với loại tình cảm này biến chất, cho dù không người nào sai. Cho nên liên tục đè nén, cuối cùng chết mới giải thoát. Bất quá, Tô Mộc cho rằng chỉ cần không cho Minh Uyên sinh ra khác thường trong tình cảm không phải là xong rồi sao?
Sư huynh sao? Phải đi xoát độ hảo cảm tương đối đi thôi?
Nhưng điểm mấu chốt là không thể để cho nữ chủ rơi xuống nước, nói không chừng cái hồn phách ở thế giới khác cũng sẽ không nhập vào! Sau đó mình chầm chậm thay đổi tính tình Vân Chỉ Hề, như vậy không phải là tốt nhất sao?
- - - - - -
Bây giờ sương Tô Mộc còn ở trên giường thảnh thơi nhàn hạ duỗi chân, đôi chân dài trắng muốt khẽ dựa vào cùng một chỗ, mười ngón chân thanh tú no đủ, nhìn vô cùng đáng yêu.
Khi xuyên qua, Tô Mộc không chỉ thừa kế ký ức nguyên thân, còn có được toàn bộ kĩ năng của thân thể này. Nàng bây giờ còn đang nhồi lại toàn bộ kí ức của nguyên chủ, rất sợ bỏ qua cái gì.
"Mộc nhi, đến chỗ vi sư một chuyến."
Đột nhiên một cthanh âm ở trong đầu vang lên, Tô Mộc cả kin ngẩng lên đầu, sau đó mới phản ứng tới, là Minh Uyên, sư phụ nguyên chủ dùng thiên lý truyền âm.
Thanh âm trầm thấp thuần hậu, nhưng lại giống như chuông vàng ngọc khánh, đập vào trong tai người, chỉ cảm thấy trong lòng ngứa ngáy.
Tô Mộc xác nhận không có thanh âm nữa, sau đó bắt đầu thay đạo bào, đạo bào của Văn Điện là màu trắng, Sấm Ngự Điện đạo bào là màu lam... Dùng cái này suy ra, màu không giống nhau thì không cùng điện.
Đổi xong, Tô Mộc xem hai khối thịt cao thẳng trước ngực, nội tâm muốn phát bệnh tâm thần, nhưng lại lại một tia mừng thầm nhỏ.
Bộ ngực này có lẽ là cup D đi? Nàng mặc một chiếc Áo lót rộng thùng thình, đem dáng người linh lung hấp dẫn đều ẩn giấu. Dùng một đai lưng rộng cột lên, hình dáng ngực liền rõ ràng hơn, rõ ràng là màu trắng thuần khiết, cứng rắn khi Tô Mộc mặc vào lại tỏ ra vô cùng mê người.
Tô Mộc: Nàng có cái gánh nặng ngọt ngào, ai qvq
Nàng vừa mới bước ra khỏi cửa, liền trông thấy một gốc cây hải đường mọc vô cùng tươi tốt, dưới tàng cây không chỉ có bàn đá cùng ghế đá, còn có thác nước nhỏ lưu thủy gợn sóng, hoa hải đường nhiều đóa nhẹ rơi ở trên nước, đổ thêm một tia lịch sự tao nhã thanh lịch, giống như nhân gian tiên cảnh.
Ngẩng đầu nhìn lên trời, vân khói lượn lờ, bốn phía không có một bóng người, bình thường là không có ai tới nơi này, ở gian phòng Tô Mộc cách đó không xa chính là gian phòng của sư huynh Huyền Dạ.
Bỗng nhiên bay tới một đạo kiếm quang, chốc lát liền đến trước mặt Tô Mộc. Trên thân kiếm nhảy xuống một đồng tử áo xanh, vừa thấy Tô Mộc, liền lộ ra cung kính bộ dáng tươi cười: "Tô sư thúc, ngài tỉnh? Sư thúc tổ có chuyện triệu ngài tới."
"Um." Tô Mộc hàm hồ gật đầu, sư phụ nguyên chủ ở trong phái Thương Dương bối phận cực cao, Tô Mộc cũng đi theo thơm lây, người người gặp nàng một cô nương mười tám tuổi, cũng phải cung kính gọi một tiếng sư thúc.
Hơn nữa Minh Uyên chỉ nhận hai người đệ tử, Tô Mộc cùng Huyền Dạ.
Hai người có thiên phú dị bẩm, tốc độ tu luyện khác hẳn với thường nhân, một người là biến dị thủy linh căn, một người là biến dị hỏa linh căn, chọc không ít đỏ mắt, nên biết, ban đầu khi ở điển đại bái sư khi dò hết linh căn khiến bao người muốn tranh đoạt. Huyền Dạ đã vào phái sớm hơn Tô Mộc vài năm, đã có một đệ tử có thiên phú giờ lại có them một người, chọc cho một số người bất mãn, nhưng trở ngại thân phận cùng thực lực Minh Uyên lại không dám cùng vị kia giằng co.
Minh Uyên là sư đệ chưởng môn. Bất quá, như vậy đứng đầu đại phong cũng chỉ có ba người mà thôi, cho nên chứng kiến sư đệ nhà mình thu đồ đệ, chưởng môn cũng là vui vẻ, trăm năm qua khó khăn mới lắm thu hai tên đồ đệ.
Tô Mộc thầm nghĩ tới vừa vặn, nàng đang lo không biết rõ đường đâu! Bởi vì nguyên chủ là dân mù đường a, nhận biết phương hướng cực kém, thường thường lạc ở trên ngọn núi của chính mình.
Lập tức, nàng từ trong tay áo lấy ra con hạc giấy, vừa nhẹ nhàng thổi, hạc giấy kia liền hóa thành một con bạch hạc to, nghển cổ thanh kêu một tiếng, kính cẩn nghe theo hướng về Tô Mộc rủ đầu xuống.
Tô Mộc thản nhiên cưỡi bạch hạc, đi theo đồng tử đang bay phía trước, bạch hạc đang chuẩn bị bay, đột nhiên có một giọng nói ôn thuận như ngọc cắt đứt: "Sư muội, muội chuẩn bị đi tìm sư phụ sao?"
Là Huyền Dạ.
Chỉ thấy hắn cũng giống như Tô Mộc một thân bạch y, tóc đen được cột lại bằng sợi tơ trắng, trên đai lưng là một khối dương chi bạch ngọc. Mi dài, hai mắt dài nhỏ ôn hoà, sống mũi cao, làn da trắng nõn.
Một đôi mắt trong suốt không lẫn bất luận tạp chất gì, trong suốt nhưng lại sâu không thấy đáy. Màu da trong suốt như ngọc, hai lọn tóc dài màu đen rủ xuống ở hai vai. Dáng người duyên dáng cao ráo, đứng ở nơi đó, nói không nên lời, phiêu dật xuất trần, chẳng khác nào thiên nhân.
Đúng là một công tử ngọc thụ lan chi.
Nhưng người đã đọc qua nội dung truyện Tô Mộc bày tỏ giả! Tất cả đều là biểu hiện giả dối! Người trước mắt nhìn như ôn nhuận nho nhã, kì thực là tên phúc hắc thích giả trư ăn cọp. Mà nguyên chủ vừa vặn ngược lại nhìn như đẹp đẽ lẳng lơ, kì thực đơn thuần tựa như ngu ngốc.
"Đúng vậy, sư huynh có chuyện gì sao?" Tô Mộc khẽ mỉm cười, giữa lông mày dễ thương xinh đẹp, học tư thái thường ngày của nguyên chủ.
"Vậy thì thật là tốt, sư phụ cũng gọi huynh, sư huynh có thể đi cùng muội hay không?"Một đôi mắt thuần lương vô tội mỉm cười nhìn Tô Mộc.
"Được nha." Tô Mộc vô tình hồi đáp, dù sao ngươi dùng của ngươi, ta dùng của ta, cùng nhau thì cùng nhau có làm sao đâu.
"Vậy thì thật là tạ ơn sư muội."
Tô Mộc vừa định nói không cần khách khí, trên lưng liền cảm nhận được một cái ôm ấp ấm áp, thân hình cứng đờ.
Tô Mộc: Có một câu mụ bán phê không biết có nên nói hay không.(???)
"Sư muội, như thế nào?" Huyền Dạ ở bên tai Tô Mộc nhẹ nhàng nói, hơi thở dịu dàng thổi ở bên tai, trêu chọc làm cho mặt Tô Mộc nóng rực lan tràn đến bên tai, bộ dáng này rơi vào trong mắt Huyền Dạ trong mắt hứng thú càng đậm.
"Sư muội, sư huynh sợ độ cao."
"Không có, vậy sư huynh cẩn thận." Tô Mộc nghiến răng nghiến lợi trả lời, hết lần này tới lần khác ngữ khí người kia lại tràn đầy vô tội, thật sự là nghiêm trang nói hươu nói vượn.
Tô Mộc: Thật muốn nổi giận, nhưng lại muốn bảo trì mỉm cười, nếu không ngược lại thành nàng sai:)
"Ừm, thật sự là tạ ơn sư muội." Tăng thêm lực ôm thắt lưng Tô Mộc, thật sự đáng tiếc, chưa đầy một nắm tay như không có xương a! Tay chậm rãi chuyển dời...
"Sư huynh!" Bàn tay Tô Mộc gắt gao bắt lấy tay Huyền Dạ đang chậm rãi di chuyển.
Hừ! Không biết xấu hổ! Cái gì mà công tử ôn nhuận như ngọc, thật muốn ném hắn xuống! Thiệt thòi nguyên chủ còn vẫn cảm thấy sư huynh rất tốt, bị sỗ sàng cũng hồn nhiên chưa phát giác ra! Bộ não ngốc nghếch này là nên trùng tu a. Nói tiếp, cái người dẫn đường kia ngươi cũng nên quay đầu lại nhìn sư thúc của ngươi một cái a!
Tô Mộc thật sự bị Huyền Dạ chọc tức muốn phun một ngụm máu ra, sau đó cũng không thèm để ý đến Huyền Dạ nữa, Huyền Dạ thấy vị sư muộn ngốc nghếch vô vị hôm nay cũng biết tức giận đành buông tay ra, lại khôi phục bộ dáng nho nhã.
Tô Mộc: Mặt người dạ thú!
Đám mây phía trên, một vòng kim ngày lập lòe rực rỡ, chiếu đến các cao điện phương xa, ngọc lâu kim khuyết, nhìn vào chẳng khác nào nơi tiên cảnh.
Một đường bay qua vô số lầu các hoa mỹ, cuối cùng, đồng tử dừng ở một tòa cung điện cao vút trong mây. Trước điện treo tấm biển, ghi hai chữ to Văn Điện, đúng là động phủ Minh Uyên.
Huyền Dạ nhìn đồng tử kia phất tay, ý bảo hắn tự động lui ra. Nàng hít sâu một hơi, lần này hẳn là thương lượng chuyện đại điển bái sư, có lẽ sắp gặp nữ chủ rồi, không, là Vân Chỉ Hề thật sự.
Nhưng mà hai người dù sao cũng là sư huynh muội, sớm chiều chung đụng, khó bảo toàn hắn không sẽ nhìn ra dị thường, thái độ của mình vừa rồi có phải là quá kém không? Ở thế giới tu tiên, loại chuyện đoạt xác cũng có thể xảy ra, nếu mình bị nghi là gian tế ma môn thì làm sao...
Khi nàng đang còn suy nghĩ lung tung, chợt nghe điện trong truyền đến một giọng nói nam nhân nhàn nhạt: "Vừa đã đến, lại đứng ở bên ngoài làm cái gì."
Giọng nói này không khác gì giọng nói trong đầu nàng vừa rồi, Tô Mộc có chút khẩn trương, dù sao thế giới tu tiên, tu vi của Huyền Dạ còn chưa cao bằng Minh Uyên, nhưng Minh Uyên lại chưa tìm ra chuyện gì khác thường.
"Sư muội, sao muội lại dừng lại?"
Tô Mộc giương mắt chống lại Huyền Dạ, hàm răng nhẹ khẽ cắn môi dưới, mắt đào hoa bên trong hiện lên một tia mông lung, làn thu thủy như muốn tràn ra, nhẹ nhàng lôi kéo tay áo Huyền Dạ, ý bảo Huyền Dạ khẽ cúi người.
Huyền Dạ cũng làm theo, giọng nói vốn thanh lệ giờ phút này lại ngọt nhu, nhỏ giọng nói: "Sư huynh, muội đã làm mất cuốn sách sư phụ đưa để tu luyện rồi!" Trong giọng nói tràn đầy lo lắng, "Sư phụ sẽ không trách muội chứ?"
Không có sai, vừa rồi chuyện Tô Mộc đang suy nghĩ là cái này. Trong nội dung truyện cuốn sách đó Huyền Dạ nhặt được, chỉ là không nghĩ tới cũng là do nguyên chủ đặt một bên, nguyên chủ không nói cũng không có người biết rõ, thế cho nên gặp không thể tu luyện, tu vi trì trệ không tiến triển.
Huyền Dạ cuối đầu rủ mắt, nhìn thấy Tô Mộc một bộ vừa thấy đã thương, lông mi run run, nước mắt ướt át, hơi nước mịt mờ, nước mắt như mưa, làm cho người ta thương yêu, đáng thương nhìn mình, mang một tia ủy khuất, lập tức cảm thấy mình nên an ủi nàng.
"Không sợ." Huyền Dạ sờ đầu Tô Mộc, dùng cái này để an ủi nàng.
"Cái gì?" Tô Mộc khẽ chớp mắt, một giọt lệ theo đó rơi xuống, Huyền Dạ dùng ngón trỏ nhẹ nhàng lau đi, khẽ mở môi đỏ mọng: "Ở chỗ huynh."
"Chao ôi, đi thôi. Sư phụ đợi lâu lại muốn gọi." Nói xong, liền sải bước đi về phía trước.
Tô Mộc nghĩ thầm, vị sư huynh này kỳ thật không tồi.
Nhưng là sự thực chứng minh nàng sai, vẫn là mười phần sai.
Edit: phần cuối thế giới kia edit thiếu ta mới bổ sung. Ta mới lưới qua bản cv của thế giới này thật đủ... Kích thích aaaaaaaaaaaaaaa
P/s: Huyền Dạ tên cv là bí quýt ẩn mà ta không tìm được tên gì hay nên ta lấy một cái tên mà ta thích, dù sao cũng là một tên gọi thôi mà đúng hơm các mĩ nhân?