Nữ Phụ Thỉnh Cầu Đụng Ngã

Chương 52: Thế giới V: Đại thần, thỉnh cầu đụng ngã 3




Edit+beta: Linhlady

"Mộc Mộc, không tốt rồi!"

"Làm sao vậy?" Tô Mộc nghe thấy trong điện thoại là giọng nói của bạn cìng phòng, hơn nữa giọng nói kia vô cùng lo lắng, cho nên cô cũng không khỏi có chút vội vàng lên tiếng hỏi.

"Ô ô ô, tớ hôm nay bỏ qua cơ hội cùng nam thần học cùng tiết." Người kia là một bộ biết vạy chẳng làm, giọng nói ăn năn hối hận, "Làm sao bây giờ a? A -- thật là khổ sở a -- "

"..." Tô Mộc đầu đầy hắc tuyến, cũng bởi vì bỏ qua Tống Tử Diễn liền tốn công tốn sức gọi điện thoại cho cô?

Nam thần trong lời cô nàng chính là Tống Tử Diễn. Thật tra Tống Tử Diễn cũng được coi như là nam thần của toàn bộ nữ sinh, khuôn mặt đẹp, vóc người đẹp, học tập lại tốt, cho nên dạng học bá này lúc nào cũng được nữ sinh hoan nghênh.

Tô Mộc: Cục cưng tớ chính là bề bộn nhiều việc:)

Cái người đang thao thao bất tuyệt kia là bạn cùng phòng của nguyên chủ -- Hứa Ngọc. Đây cũng là người bạn thân nhất trong kí túc xá của nguyên chủ, còn hai người còn lại vì tính cách nguyên chủ cho nên chơi không hợp, chủ là vì tác phong bình thường của nguyên chủ, làm cho các cô ấy không ưa, cho nên cũng không thế nào cùng tiếp xúc nguyên chủ.

Lại nói đến Hứa Ngọc một chút đi, cô nàng cùng hai người còn lại trong phòng giống nhau đều học khoa máy tính. Còn như nguyên chủ học hệ tài chính nhưng lại chạy tới kí túc xá của khia máy tính, chủ yếu là bởi vì khi đó ký túc xá hệ tài chính lại 7 người, nguyên chủ không muốn cùng nhiều người như thế chen lấn trong một căn phòng, nên nhanh chóng làm báo cáo chuyển kí túc xá, vừa vặn trong đó một phòng đăng kí bốn người còn thừa một giường trống. Cho nên mới thành bộ dáng như bây giờ.

Còn có Hứa Ngọc có thể cùng nguyên chủ thông đồng cùng một chỗ hoàn toàn là do cô nàng thiếu toàn cơ bắp, cô nàng bình thường cũng không cảm giác nổi dáng vẻ nguyên chủ kệch cỡm. Cho nên ở dưới tình huống cô nàng không biết chút nào, đần độn u mê cùng với nguyên chủ liên tục chơi với nhau.

Cũng may nguyên chủ đối với bạn bè cũng rất hào phóng, ít khi phát giận, chỉ là có chút yêu khoe khoang mà thôi.

Nhưng điều khiến Tô Mộc hiếu kỳ là nguyên chủ là một người như vậy thế nhưng không hề khoa khoang chuyện Tống Tử Diễn là vị hôn phu của mình, cái người được gọi là nam thần, người người tôn sùng kia, không hề nhân cơ hội mà tuyên thệ chủ quyền.

Về sau Tô Mộc mới biết được không làm đó là bởi vì ở trong tiềm thức của nguyên chủ biết rõ mình nói ra như vậy, có thể sẽ chọc cho Tống Tử Diễn mất hứng, cho nên mới ngăn chặn ý niệm trong đầu.

Thật ra nguyên chủ cũng vì hắn mới thi vào trường đại học này, lấy thành tích ở dưới đáy lội ngược dòng, nhưng cố gắng như thế nào cũng không bù kịp chỉ có thể vào hệ tài chính. Bởi vì là University of Science and Engineering, cho nên trường này nổi danh chính là khoa máy tính, khảo hạch khó khăn nhất cũng là khoa máy tính. Trong trường hệ tài chính mặc dù không được tốt lắm, nhưng so với các trường khác trong nước thì cũng không tới nỗi nào, thế cho nên cha mẹ nguyên chủ vui vẻ rất lâu, lại mở tiệc chiêu đãi thân thích bạn tốt.

"Nếu không có việc gì nữa tớ tắt điện thoại." Giọng nói Tô Mộc bình thản, dường như người đối diện điện thoại đang cố tình gây sự, làm bộ muốn cúp điện thoại.

"..." Đầu bên kia điện thoại trầm mặc.

Hứa Ngọc: Cậu như vậy sẽ mất đi cục cưng đáng yêu TAT

Ở lúc Tô Mộc muốn cúp máy, điện thoại đột nhiên truyền đến, "Đợi chút, Mộc Mộc cậu bình thường không phải là đối với chuyện này cảm thấy hứng thú nhất sao?"

"..." Tô Mộc bỗng nhiên có chút khẩn trương, tâm tựa như không cẩn thận bị nhéo một cái, một lần nữa cầm lấy di động để ở bên tai.

Chỉ chốc lát sau ổn định thần chí "Bởi vì tớ tìm được nam thần mới." Giọng nói cố làm ra vẻ nghiêm túc.

"A, chuyện này là thật sao?" Hứa Ngọc cũng vô thức nghiêm túc theo, lập tức giọng nói cũng có chút thất lạc, "Ai, như vậy sẽ không có người cùng tớ háo sắc."

"..." Tô Mộc nghe được lời nói của Hứa Ngọc, lúc này mới hơi yên lòng một chút, nghĩ đến Hứa Ngọc là tin tưởng mình, nhưng chơi cùng nhau đã lâu cũng nên cẩn thận một chút, không thể lặp lại sai lầm như thế này.

Chỉ là lời nói Hứa Ngọc khiến Tô Mộc đột nhiên không muốn nói chuyện, nhưng lại vẫn tiếp lời, "Không, chúng ta vẫn có thể cùng nhau háo sắc."

"Tin tưởng tớ, nam thần là của mọi người."

"Được rồi, tổ chức vẫn tin tưởng cậu một lần." Trong nháy mắt Hứa Ngọc lại khôi phục bình thường, hưng trí bừng bừng hỏi, "Vậy nam thần mới của cậu là ai? Tớ có biết không? Ở đại học B sao?"

Hứa Ngọc hỏi Tô Mộc một loạt câu hỏi, Tô Mộc cũng kiên nhẫn trả lời từng câu một.

"Vậy có khả năng cậu không biết, về phần hắn có ở B đại hay không, tớ cũng không rõ lắm. Bởi vì hắn là đại thần trong một trò chơi." Thật ra xem qua kịch bản Tô Mộc tự nhiên là biết rõ đại thần kia chính là nam thần của cô nàng-- Tống Tử Diễn, qua thông tin hệ thống cung cấp cô cũng biết rõ từng phương diện của Tống Tử Diễn, dù sao hệ thống cấp tài liệu rất đầy đủ, huống chi nếu có chỗ không hiểu, chỉ cần tìm tòi trong ký ức nguyên chủ có thể biết sơ một hai điều. Nhưng hiện tại Tô Mộc không có ý định đem những chuyện này nói cho Hứa Ngọc, cho nên Tô Mộc đành phải trả lời một đáp án mơ hồ.

"Trò chơi gì a?" Hứa Ngọc giống như muốn ttuy hỏi tới cùng không muốn buông tha cho Tô Mộc dễ dàng như vậy.

"Chính là trò chơi đang rất hot hiện nay-- ( Vân Đỉnh)" Tô Mộc thuận miệng hồi đáp, " Không phải lần trước tớ đã nói với cậu rồi sao? "

"Vậy sao? Tớ đã quên." Hứa Ngọc có chút chột dạ hồi đáp, bởi vì khi Tô Mộc nói với cô nàng thì cô nàng lại chăm chú xem phim Hàn, liếm mặt nam thần, căn bản cũng không có chú ý tới Tô Mộc cùng cô nàng nói những thứ gì.

"... Chơi rất thật thú vị sao? Vậy tớ cũng chơi thử xem." Hứa Ngọc đột nhiên vô cùng hào hứng.

"Tớ cảm thấy tạm được, nhưng cậu có thể đi thử một chút xem..." Tô Mộc suy nghĩ một chút, "Trò chơi này có hệ thống bóp mặt, có thể tùy ý chỉnh sửa theo ý thích, tớ nghĩ cậu cũng thích cái này đi."

"Thật sao?" Quả nhiên Tô Mộc vừa nói xong, Hứa Ngọc liền nhao nhao muốn thử, "Gọi là cái gì? Tớ không nhớ lắm."

"..."

Tô Mộc: Cậu có trí nhớ của cá sao? Cô vừa mới nói không bao lâu.

"Vân Đỉnh." Tô Mộc vẫn kiên nhẫn lặp lại một lần.

"Được rồi, trước tiên cậu download đi. Chờ tớ trở lại lại cùng cậu nói." Tô Mộc có chút không yên lòng với Hứa Ngọc, đành phải lại dặn dò cô nàng một chút.

"Được, để tớ download." Hứa Ngọc hùng hồn đáp ứng, "Chờ khi cậu trở về tớ hỏi lại cậu một vài vấn đề."

"Ừ." Tô Mộc nói xong cũng cúp điện thoại.

Cô nhìn lên bầu trời mấy đen nhìn âm u không ít, Tô Mộc có chút bận tâm, nghĩ thầm sẽ không phải muốn mưa đi?

Vừa nghĩ tới cái kết quả đó, Tô Mộc cảm thấy cả người đều không tốt, cô giống như không có mang theo ô QAQ

Bởi vì quán cà phê ở một nơi tương đối vắng vẻ, xung quanh không xe cộ gì, Tô Mộc đành phải bước nhỏ chạy nhanh tới chỗ xe cộ hay lưu thông.

Mới vừa thấy một trạm xe buýt, lúc Tô Mộc chuẩn bị chạy tới.

Đột nhiên một trận gió bắc thổi qua, cuốn theo đám mây ở chân trời tới che cả bầu trời, còn trộn từng đạo tia chớp, từng đợt tiếng sấm.

Trong phút chốc, cuồng phong gào thét, mây đen che kín bầu trời, ngay sau đó giọt mưa lớn như hạt đậu từ trên bầu trời rơi xuống, một chốc hạt mưa rơi nhiều hơn, ồn ào một tiếng, mưa to tựa như nước từ trên trời đổ xuống.

Tô Mộc bị dọa đến giật mình một cái, bắt đầu dùng hết khí lực chạy hướng trạm xe buýt trú mưa, nhưng là do trời mưa quá đột ngột, thế cho nên trên người Tô Mộc ít nhiều vẫn bị ướt.

Người qua đường cũng oán hận cơn mưa đột ngột này, "Thời tiết này nói thay đổi liền thay đổi ngay."

"Mới vừa rồi còn thật tốt, như thế nào bỗng chốc lại như thế này."

Người đi đường không khỏi bước nhanh hơn, có vài người giống Tô Mộc chạy vào trong trạm xe bus trú mưa, trong lúc nhất thời trạm xe bus vốn không có người nào lại trở nên đông đúc. Còn có một số người vội vã trở về, không muốn dừng chân nán lại.

- -

Tô Mộc xem vốn muốn gọi điện thoại cho lái xe nhà mình, nhưng chợt mới nhớ tới hôm nay lái xe nghỉ phép, mà nguyên chủ có một người anh trai, chỉ là hiện tại không ở đây, cho nên hiện tại Tô Mộc không thể nghĩ ra mình có thể gọi ai.

Tô Mộc khẩn trương cầm điện thoại di động, nhìn người bên cạnh mình nguyên một đám đoạt lên xe taxi, hoặc là chính là chen lên xe công cộng.

Tô Mộc nhìn thoáng qua xe công cộng giúp mình nhanh chóng trở về trường, vô ý thức nuốt nước miếng một cái, xe này mình còn có thể chen lên sao?

Cô đã chen đến vị trí cửa, Tô Mộc yên lặng lui về phía sau môt bước, thôi, vẫn là chờ xe taxi đi.

Chỉ là...

Tô Mộc yên lặng nhìn thoáng qua người bên cạnh vẻ mặt căng thẳng, bộ dáng sợ mình bỏ qua xe taxi, hai mắt giống như con sói đói chuẩn bị lao về phía con mồi.

Tô Mộc: Ma ma, địa cầu thật đáng sợ a ríu rít ríu rít QAQ

Tô Mộc cứ như vậy chờ a chờ a, đứng tới nỗi tê cả chân, lấy khăn giấy trong túi sách, xoa xoa băng ghế bị nước mưa thấm ướt.

Tô Mộc cứ như vậy nhu thuận ở trên ghế ngồi, nghĩ thầm chờ ít người hơn cô sẽ ra bắt taxi.

Thời gian dường như qua thật lâu, Tô Mộc theo nhân số giảm bớt, rõ ràng cảm giác được bị ánh mắt một người nhìn chăm chú, Tô Mộc nhíu mày, nhìn nhìn qua bốn phía.

Quả nhiên phát hiện có hai người tướng mạo bình thường vẫn nhìn chính mình, ánh mắt không chút nào che giấu, lộ ra hèn mọn.

Thuận theo ánh mắt của người kia nhìn xuống, lúc này Tô Mộc mới phát hiện mình y phục cùng váy thấm ướt, ngoan ngoãn ở trên người mình, lộ ra đường cong mĩ lệ, dù sao vòng một của nguyên chủ cũng không nhỏ ít nhất cũng là cup C, huống hồ hiện toàn thân đều bị xối ướt nhẹp đầu tóc rủ xuống ở trên đầu, người bên ngoài nhìn thấy chỉ có thể nói là một bộ hoa sen mới nở.

Tô Mộc bị nhìn thấy có chút không được tự nhiên, đồng thời còn kèm theo sợ hãi, mình sẽ không phải là gặp phải biến thái đi? Trong lòng càng căng thẳng, lập tức liền bất an đứng lên.

Đi lên trước, nhìn nhìn qua có xe taxi hay không, nghĩ phải nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này, không muốn ở lại thêm mội chút nào.

Trong hai người nhìn cô, một gã đeo mắt kính nhã nhặn bại hoại đột nhiên tiến lên dựa vào gần Tô Mộc, hù dọa Tô Mộc nhảy sang bên cạnh trốn. Mặc dù ở thế giới phụ bản cô học không ít công phu, nhưng mà hiện tại cô đang mặc váy, cô cũng không muốn tiện nghi cho những tên biến thái này.

Cho nên hiện tại cô chỉ muốn nhanh chóng rời đi thôi.

Tô Mộc né tránh hắn ta, nhưng khi Tô Mộc di chuyển, người kia cũng đi theo Tô Mộc di chuyển.

Mưa to như trút nước, làm mơ hồ tầm mắt của mọi người, đồng thời cũng tăng thêm tâm trạng lo lắng của đám đông, cho nên không có người sẽ đi chú ý tới tình huống bên này của Tô Mộc.

Trong lòng Tô Mộc cũng bị doạ nhảy dựng, trong đầu cũng có phương án cho trường hợp xấu nhất, nếu người kia động thủ, cô cũng không cần khách khí.

Trong lúc Tô Mộc đang suy nghĩ chuyện này, có một cái tay đụng vào Tô Mộc, đầu tiên thân hình Tô Mộc là cứng đờ, sau đó vốn định ném người kia qua vai, đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc ở phía sau mình vang lên.

"Là anh."

Edit: chương mới nóng hổi nhé. 😘😘😘😘