Edit+beta: Linhlady
"A" Tô Mộc đột nhiên kinh hãi bật người dậy.
"Tiểu thư, xảy ra chuyện gì vậy?" Nghe thấy âm thanh trong phòng, Thược Dược lo lắng hỏi, chuẩn bị đẩy cửa vào.
"Không có việc gì không có việc gì, chân ta đụng phải mép giường." Tô Mộc cao giọng trả lời, nếu cẩn thận nghe, có thể nghe được giọng nói Tô Mộc run rẩy cùng bối rối, nhưng do nàng đề cao âm lượng mà bị che lấp đi "...Thược Dược, ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi! Không có ta phân phó không được phép vào bên trong, bất kể xảy ra chuyện gì." Tô Mộc nghĩ nghĩ cuối cùng lại bổ sung một câu.
"Vâng, tiểu thư." Thược Dược đáp một tiếng rồi lui xuống.
"... Vị công tử này, ta đã dựa theo lời công tử làm rồi, có thể bỏ dao xuống không?" Thân thể Tô Mộc khẩn trương, không dám động, rất sợ người trước mắt một đao giết nàng.
Đáng giận! Nàng không nghĩ tới đêm nay nội dung vở kịch sẽ phát sinh, khó trách vừa rồi Thược Dược luôn an ủi mình như vậy, thì ra đêm nay là ngày mình bị vương gia vắng vẻ, gặp phải tên sát thủ này.
Nghĩ tới đây, trong mắt Tô Mộc chợt lóe qua một tia ảo não.
"Vị cô nương này, tại hạ vô tình mạo phạm, chỉ là dưới tình thế cấp bách, không còn cách nào khác, thỉnh cô nương tha thứ." Nói xong, thu thanh chủy thủ vào.
Vậy ngươi có thể đứng dậy khỏi người nàng được không, Tô Mộc nhập vào vai một nữ tử cổ đại, đương nhiên không dám nhìn thẳng vào người nam nhân trước mắt, đành phải nhìn chằm chằm cổ áo màu đen của nam tử, khẽ mỉm cười, nhưng trong lòng lại không tiếng động gầm thét.
"Công tử, ngươi có thể đứng dậy được không?" Thanh âm Tô Mộc như suối nước trong trẻo, khiến người ta nghe rất thoải mái, thủ thỉ thù thì ôn nhu, nhưng bên tai đỏ hồng bán đứng tâm tình nàng giờ phút này.
Nam nhân áo đen vô cùng kinh ngạc khi thấy nàng có thể tự nhiên lạnh nhạt như vậy, lúc nhìn thấy bên tai nàng đỏ hồng, không khỏi buồn cười, thì ra là giả bộ. Lúc này hắn mới tinh tế quan sát cô gái trước mắt, nàng xinh đẹp nho nhã không vướng bụi trần, quanh người tự có một cỗ linh khí nhẹ nhàng, da thịt mềm mại, thần thái nhàn nhã, đôi mắt đẹp khẽ đảo, đôi má hồng hồng, khí chất như hoa u lan, nói không hết ôn nhu động lòng người.
"Công tử?" Tô Mộc thấy hắn thật lâu chưa động, đành phải lên tiếng nhắc nhở lần nữa.
Nam nhân ngưng thân thể một cái, nghe thấy Tô Mộc nhắc nhở, từ trên người nàng đi xuống, chỉ là tại sao nàng phải ngồi ở bên cạnh?!! Vị công tử này, ngươi chẳng lẽ không biết cái gì là nam nữ thụ thụ bất thân sao, huống chi ở trên một cái giường.
Tô Mộc tức giận đến khẽ phồng má! Nhưng lại muốn duy trì khuôn mặt mỉm cười thật tốn sức.
Nam nhân áo đen thu toàn bộ vẻ mặt Tô Mộc vào mắt, không khỏi buồn cười, thấp giọng cười rộ lên, giọng nam trầm thấp lại từ tính ở bên tai Tô Mộc vang lên, làm cho nàng không khỏi nghi hoặc hắn đang cười cái gì.
Ngước mắt trông thấy người trước mắt vẻ mặt nghi hoặc nhìn mình, tựa hồ muốn nói ngươi đang cười cái gì?
Kết quả cười nhiều đến quá dùng sức, kéo miệng vết thương, hắn "Khàn" một tiếng, tay ôm lấy bụng vốn đã cầm máu trước đó.
"Ngươi có sao không?" Tô Mộc nhìn mặt hắn chuyển biến từ cười đến thống khổ, không khỏi lo lắng lên tiếng dò hỏi.
"... Ngươi cảm thấy bộ dáng của ta giống như không có việc gì sao?" Bởi vì đau đớn mà giọng nói bắt đầu ác liệt.
Tô Mộc cũng không thèm để ý, liền vén chăn lên xuống giường nhỏ, từ bên giường kéo ra một ngăn, trông thấy bình bình lọ lọ các loại thuốc khác nhau, không khỏi cảm thán, sao nhiều như thế, nàng làm sao tìm được a? Đành phải lấy tất cả ra xem xét tường tận vậy.
Nam nhân áo đen thấy Tô Mộc không để ý lời nói của hắn mà đi lại chỗ giường nhỏ. Cũng không biết nàng muốn làm cái gì, không làm khó được nên né ra, tay lại không tự chủ nắm chặt chủy thủ bên hông, dự định nàng vừa đi ra ngoài liền giết nàng.
Nhưng nàng chỉ đến bên giường kia mở ngăn kéo lấy thuốc cho mình, hắn kinh ngạc, chỉ chốc lát sau trong mắt liền vui vẻ.
"Chính là cái kia, cái bình màu vàng kim." Nhìn Tô Mộc loay hoay chọn chọn lựa lựa, nam nhân không khỏi lên tiếng nhắc nhở, nếu không, để cho nàng chọn đến hừng đông, cũng chưa chắc tìm ra.
"Cái này?" Tô Mộc nghe nhắc nhở, ngẩng đầu, cầm cái bình màu vàng kim, quay sang nam nhân lắc lắc, thấy hắn gật đầu, nàng mới đứng dậy, "Công tử, ngươi có thể đi ra đây, ngồi ở chỗ này không?" Tô Mộc cảm thấy vị trí hắn ngồi không tốt rất khó để đổi thuốc, đỏ mặt, nhắc nhở hắn.
Này nhưng đây là giường của nàng a, nàng còn chưa ngủ qua đâu.
"Ám Thất." Nói xong, liền chuyển đến vị trí Tô Mộc chỉ, lại sợ Tô Mộc không biết ý tứ của mình, bổ sung một câu, "Tên ta."
"A được, Ám Thất công tử." Tô Mộc đột nhiên ý thức, không phải là muốn mình bôi thuốc cho hắn đi?
"Cái kia Ám Thất công tử, đây là thuốc, ngươi có thể có thể tự mình thay dược được không?" Tô Mộc nhỏ giọng hỏi, khuôn mặt đã sớm đỏ hồng.
"Ngươi nói xem?" Ám Thất vốn định tự mình bôi thuốc, nhưng nghe nàng nói xong lại nổi tâm trêu cợt nàng.
Không chờ nàng kịp phản ứng, đã bắt đầu cởi quần áo, sau đó rất hài lòng trông thấy cô gái trước mắt mặt lại đỏ mặt hơn.
"Ngươi, ngươi..." Tô Mộc cảm thấy Ám Thất thật vô liêm sỉ, thế nhưng trước mặt nàng cởi quần áo.
Lúc nãy Tô Mộc bị doạ một trận còn chưa quan sát kĩ nam nhân trước mắt, chỉ thấy dáng người hắn cao lớn, da màu đồng, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, giống như bức tượng thần Hy Lạp, đôi mắt u ám thâm thúy lạnh như băng, cuồng dã không câu nệ, tà mị gợi cảm, đôi môi gợi cảm bởi vì bị thương mà trở nên nhợt nhạt.
Nhìn vẻ mặt chính nghĩa lẫm liệt, kỳ thật chính là kẻ xấu xa lưu manh, hừ.
Tô Mộc nghĩ, nhìn bộ dáng hắn đáng thương như thế, mình từ bi giúp hắn một lần, ai bảo hắn là đối tượng tiến công chiếm đóng của mình? Nhún vai, không có cách nào nàng phải giúp hắn.
Tô Mộc cúi người, cũng không thèm để ý mình áo đang mặc là áo lót. Nhìn kỹ miệng vết thương, có chút ít đã vảy kết, bởi vì động tác vừa rồi quá kịch liệt, mà rỉ ra một ít máu, xoay người ra ngoài bàn cầm nước vào, bắt đầu xử lý miệng vết thương.
Ai kêu nàng ngây ngốc ở thế giới phá phụ bản kia lâu, huống chi nàng cũng học ngành pháp y, những vật này vẫn thấy quen thuộc.
Dùng vãi bố lau sạch nhè nhẹ xung quanh miệng vết thương, ngón tay lành lạnh lơ đãng đụng vào chỗ cơ bụng nam nhân, làm cho hắn khẩn trương tới cứng còng. Thật nàng không phải cố ý?
Khi Tô Mộc lau nhìn sáu múi cơ bụng của hắn háo sắc muốn sờ soạn một cái, dịch xuống phía dưới còn có...
Tô Mộc "Oanh" một cái khuôn càng đỏ ửng hơn. Bởi vì, bởi vì, nàng nhớ tới hệ thống nói với nàng cái gì 18cm.
Tô Mộc không khỏi tăng nhanh động tác trên tay, nhưng ánh mắt lại không cẩn thận liếc đến bộ vị miêu tả không thể kia, thật 18cm sao?
"Khàn" Ám Thất đang nghiền ngẫm nhìn mặt Tô Mộc hồng hồng, nhưng lại bị tay Tô Mộc sượt qua miệng vết thương mơ hồ làm đau.
"Bị đau sao? Thực xin lỗi, thực xin lỗi." Tô Mộc giật mình, mình đang suy nghĩ gì đấy? Tiếp theo chú tâm thay thuốc cũng không dám nghĩ ngợi lung tung nữa. Xem ra nàng thật sự bị hệ thống đầu độc rồi.
Ám Thất ngẩn người nhìn chằm chằm nữ tử trước mắt lông mi dài khẽ run, hắn thật hoài nghi nữ tử trước mắt có ý đồ gì. Nhưng biểu hiện của nàng cũng không giống có mưu đồ đã lâu, huống chi, trên giang hồ cũng không có người thấy qua hắn, hôm nay chỉ là bởi vì trong các giải quyết nhiệm vụ kia qyá lâu dài, không còn cách nào khác, hắn lại theo chủ nghĩa hoàn mỹ nên đành phải tự thân xuất mã, không ngờ hành tung bị bại lộ, lọt vào ám sát, nên biết đầu người của hắn trên giang hồ không biết bao nhiêu người ở treo giải thưởng.
Cho nên, Ám Thất chỉ cho là cô gái trước mắt, có chút lòng tốt, ngốc nghếc đến nổi mặt đỏ hồng. Chỉ là cử động lại không giống như các tiểu thư trong khuê phòng.
Nghĩ đến hành tung của mình bị bại lộ, ánh mắt Ám Thất không khỏi tối sầm lại, trong mắt hơi thở xung quanh bắt đầu mang theo gió tanh mưa máu, xem ra có người muốn nhịn không được ra tay.
Tô Mộc cảm nhận sát khí xung quanh người hắn tỏa ra, nhịn không được run rẩy, tay run một cái, cố nén khó chịu, giương mắt hỏi nam nhân, "Làm sao vậy? Đau sao?"
"Không có việc gì." Nam tử trong nháy mắt khôi phục trạng thái bình thường, cái bầu không khí đè nén, làm người ta thở không nổi kia bỗng chốc liền tiêu tán.
Tô Mộc thở phào nhẹ nhõm, đi tới tủ quần áo lấy một tấm vải mềm, dùng cây kéo cắt thành đoạn dài và hẹp, nếu không hơn nửa đêm ra ngoài tìm băng vải sẽ bị người chú ý.
Đứng ở bên người nam tử, "Ám Thất công tử, có thể đứng lên một chút được không? Tay nâng cao chút."
Ám Thất nghe vậy, đứng lên, dựa theo Tô Mộc đã nói làm.
Tô Mộc cầm băng vải đã cắt một vòng lại một vòng quấn lên, đương nhiên trong lúc đó không thể thiếu được thân thể tiếp xúc với nhau, khuôn mặt Tô Mộc vốn đã hồng, cũng nhìn không ra cái gì khác thường.
Nhưng Ám Thất thì khác làn da bị hô hấp hơi nóng của Tô Mộc hù dọa không dám động, giống như bị gãi ngứa, như cào ở trong lòng hắn, động tác của Tô Mộc chậm lại.
Hắn cũng không biết hắn đêm nay như thế nào, tâm tình tốt phá lệ nói nhiều, tâm có chút xuân nhộn nhạo.
... Cuối cùng cột chắc, Tô Mộc hài lòng nhìn thoáng qua nơ con bướm, hoàn mỹ!
Ám Thất nhìn thoáng qua kiệt tác Tô Mộc, cũng không đành lòng lên tiếng châm chọc cái này, lời nói cay nghiệt lên tới miệng đành nuốt xuống.
Ném một câu, "Đi giầy vào." Rồi đi tới bàn tròn. Vừa rồi hắn đã thấy chân nhỏ của Tô Mộc ở trên nệm êm chà xát.
Màu trắng cái đệm lại thêm chân tuyết trắng như ngọc, thon dài khéo léo đẹp đẽ, mắt cá chân mảnh mai mà không mất đầy đặn, mềm mại không xương, ngón chân cân xứng chỉnh tề, như mười gốc cây tinh tế xanh nhạt, móng tay khoẻ mạnh đáng yêu. Khiến trong lòng hắn không khỏi cảm thấy thương tiếc, nhưng lại còn hơi giận, khó chịu, lẽ nào nàng không biết rõ chân không thể để nam tử khác xem sao?
Nói xong cũng sải bước đi về phía trước, vén bức rèm che lên, rót một chén nước uống. Vấn đề là phải để trần nửa người trên.
"A, a." Tô Mộc vội vàng mang giày, từ trong tủ quần áo cầm bộ y phục, sửa sang lại mình một chút, mới đi về phía hắn.
Công tử, ngươi như thế này không được rồi? Chúng ta là nam quả nữ ở chung một phòng, còn xiêm y không ngay ngắn, sẽ khiến cho người hiểu lầm.
Hai người ngồi trên băng ghế nhìn nhau chẳng nói gì, Tô Mộc nghĩ, công tử ngươi còn có chuyện gì? Bộ dáng ngươi như thế này rất nguy hiểm.
Rất lâu...
"Vị cô nương này, ngươi xem ta đem ta làm thù lao như thế nào, lấy thân báo đáp được không?" Ám Thất nhướn mày nhìn Tô Mộc, trong lời nói cười giỡn ý tứ sâu xa, hắn vốn định đưa mộc lệnh bài cho nàng, hiện tại hắn không nghĩ làm như vậy, thế này, sinh sống mới có điểm thú vị không phải sao?
"... A? Công, công tử, ngươi..." Tô Mộc lại một lần đỏ mặt, nói chuyện cũng không lưu loát.
Không chờ Tô Mộc nói xong, Ám Thất liền ngắt lời nàng, "Làm thị vệ cho ngươi một năm."
Nói chuyện không cần thở mạnh như vậy.
"A." Nhưng vì sao nàng lại thấy thất vọng?
Ám Thất rõ ràng nghe ra nàng thất vọng, không khỏi buồn cười, nhướn mày, "Lẽ nào ngươi muốn lấy thân báo đáp?"
Tô Mộc vội vàng khoát tay cự tuyệt. Hôm nay dường như thân thể bị lấy hết sức lực, mệt quá.
«
Edit: trả cho các nàng. O.O