Edit + beta: Linhlady
Nhân côn a? Thật là ngoan độc. Nhìn thấy tên nhân vật, Tô Mộc bỗng chốc phản ứng lại, cái này phỏng đoán cô sẽ là nhân vật trong thế giới này.
Trong nội dung vở kịch thế giới cổ đại, không thoát được khuôn sáo cũ, quốc họ là Tư Đồ, mà vương gia nhìn qua là hoa hoa công tử không thực quyền, thực chất trong tay cầm một phần ba binh quyền trong triều, là quân đội tinh anh tiên đế còn sót lại - - tử vũ cấm quân. Thực lực mạnh mẽ như thế, binh lực khổng lồ như thế, Hoàng thượng cứng rắn cũng không biết, giống như là tiên đế bí mật giao lại.
Còn nữ chủ muốn loại bỏ nguyên chủ, vì vương gia bị Hoàng thượng áp lực bức bách, rơi vào đường cùng mới cưới nàng ta. Từ sớm trong lòng vương gia đã có ánh trăng sáng, nhưng ánh trăng sáng đã sớm qua đời, mà Tô Mộc có vẻ ngoài giống người trong lòng của vương gia, cho nên vương gia mới sủng ái nàng như vậy. Thú xong, vì ô nhục nàng ta, liền mang đệ nhất mĩ nữ thanh lâu - - Tô Mộc mang vào phủ.
Sau đó khi nữ chủ xuyên việt đến, thể hiện ra các loại tài hoa, hấp dẫn vô số mỹ nam ưu ái, kể cả vương gia, hoàng đế. Sau đó kéo ra không ít bia đỡ đạn nữ phụ hãm hại qua nữ chủ. Cuối cùng, gần quan hưởng lộc, vương gia ôm được mỹ nhân về. Không thể không nói, hừ, vì sao Tô Mộc thảm như thế, yêu một người có gì sai, muốn nói sai chính là không nên thích người kia, thật sự cẩu huyết.
"Hệ thống, tại sao lại chọn thế giới này nha?" Tô Mộc giận dữ gào một tiếng với không khí, cô biết rõ hệ thống nghe thấy.
"Cố ( như) bên trong ( ngươi) lục soát ( chỗ) mượn ( gặp)." Hệ thống ăn kem ly, có chút mơ hồ nói không rõ.
"Ngươi có thể đừng vừa ăn vừa nói được không..." Tô Mộc bất đắc dĩ, đành phải nhận mệnh, "Vậy nhiệm vụ của ta là công lược ai? Ta còn chưa biết nguyện vọng nữ phụ ở thế giới này là gì, nhưng đối tượng tiến công chiếm đóng cũng không nên là cái tên vương gia kia a, nếu không ngươi sẽ chết rất khó coi a?!" Nói xong lời cuối cùng, Tô Mộc đem tưởng tượng của mình nói ra đến, càng nói càng kích động.
"Đương nhiên không phải rồi." Hệ thống cuối cùng cũng có thể nó ra một lời tốt đẹp ( hệ thống vẻ mặt mộng bức:?)
"Vậy thì tốt rồi..." Tô Mộc thở phào nhẹ nhỏm, "Đó là ai?"
Tô Mộc từ trong bồn tắm đứng dậy "Ào ào", quấn khăn tắm, có thể so với hoa sen mới nở, trong mắt mang mờ mịt, tỏ ra thập phần ngon miệng (?) khiến người thương.
Đứng trước gương, kéo ngăn kéo bồn rửa mặt ra, lấy máy sấy bắt đầu sấy tóc, gương kết đọng một tầng hơi nước, nhìn không rõ bộ dáng Tô Mộc, hình dáng thân thể Tô Mộc mỹ lệ.
"Là tên sát thủ Ám Thất kia."
"?? Ai??" Tô Mộc mờ mịt, ngưng động tác trên tay.
"Sát thủ a, Ám Thất a. Nam nhân kia khi bị thương được Tô Mộc, hơn nữa còn là người duy nhất không yêu mến nữ chủ " Giọng nói của hệ thống dương dương đắc ý, "... Xem ta đối với ngươi tốt chưa, nam nhân này đúng chuẩn gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, ta vì ngươi tỉ mỉ chọn lựa biết bao lâu! Mà ta nói với ngươi, những dạng người bề ngoài nhìn như lạnh như băng phần lớn nội tâm đều hừng hực, ngoài lạnh tâm nóng, trong ngoài bất đồng."
Hệ thống cũng không để ý phản ứng của Tô Mộc, tự mình phối hợp càng nói càng hứng khởi, "... Hơn nữa thước tấc tuyệt đối 18cm a! Đảm bảo ngươi hài lòng, tuyệt đối làm cho ngươi thoải mái, mấy ngày mấy đêm không xuống được giường a... Như thế nào, ta đối với ngươi tốt không?!"
(Che mặt, thực sắc T.T)
"..." Tô Mộc nghe hệ thống nói những lời dơ bẩn, khó nghe, lỗ tai giống như bị cường gian, "Vậy ta còn phải cảm ơn ngươi thật tốt a?" Ta có cần làm gì đó cảm ơn ngươi không? Ví dụ như đánh ngươi một trận.
Hệ thống ngươi không nên như vậy, một lời không hợp liền lái xe. Thì ra ngươi là loại hệ thống như thế này, xem như Tô Mộc nhìn lầm nó, thật sự không chịu nổi, quả nhiên là một lão lái xe lái xe, làm cô vội vàng không kịp chuẩn bị.
Cô vẫn là một đứa trẻ nha, như thế nào có thể nói với cô những chuyện như thế? Tô Mộc cô làm một người ưu tú sống trong xã hội chủ nghĩa khoa học, ở trong lòng mặc niệm ba lần chủ nghĩa xã hội khoa học trọng yếu là giá trị quan, phú cường, dân chủ, văn minh, hài hòa, tự do, ngang hàng, công bằng chính trực, pháp trị, yêu nước, chuyên nghiệp, thành tín, thân mật.
Hệ thống dõng dạc, "Đó là đương nhiên."
"... Tốt lắm, giờ ngươi đem nhiệm vụ nói ra, sau đó nhanh nhẹn lưu loát, im lặng rời đi cho ta.."
"... Được rồi, ta nói cho ngươi." Hệ thống quân nói xong, tí tách thì thầm một tiếng, "... Hừ, không biết lòng tốt của ta meo meo."
"Giọt" Tô Mộc tiếp nhận nhiệm vụ, tăng nhanh động tác trên tay, sấy khô đầu tóc. Sau đó, đi về giường của mình.
Ám Thất sao? Các Chủ Ám các, tổ chức ám các vẫn có ám sát cùng tình báo, đương nhiên chỉ cần cái giá bỏ ra đủ cao. Đây chính là tổ chức thần bí nhất trên giang hồ, Các Chủ không gặp bọn họ, ngay cả thuộc hạ cũng không biết được khuôn mặt của các chủ, chỉ là dựa vào lệnh bài ngọc khí trong tay Các Chủ để nhận biết. Đại khái là trên giang hồ, những nhiệm vụ có độ khó cao thì tổ chức này vẫn có khả năng hoàn thành.
Còn việc được nguyên chủ Tô Mộc cứu, hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn. Ngày đó, bởi vì bị vương gia vắng vẻ, tâm tình không tốt nên nguyên chủ lên giường nghỉ ngơi sớm một chút, kết quả bị một nam nhân thương tích đầy mình xong vào, uy hiếp nguyên chủ Tô Mộc.
Mà nguyên chủ vốn sợ bị uy hiếp, khi thấy miệng vết thương của hắn, thấy không đành lòng nên giúp nam nhân kia một phen. Thật ra bản tính nguyên chủ cũng không xấu, chẳng qua lúc đó nội tâm bị tình cảm che đôi mắt, mới làm ra nhiều chuyện như vậy. Cho dù là vậy Tô Mộc vẫn cảm thấy làm sai là sai, hi vọng bây giờ cô sẽ không phạm sai lầm nữa, chọc cho người chán ghét.
Kết quả nam nhân kia cấp nguyên chủ một cái lệnh bài làm bằng gỗ, nói có chuyện gì thì đến rừng trúc vùng ngoại ô, giao cho một lão nhân tóc trắng, sẽ có thể giúp nàng một chuyện, lấy chuyện này đổi một cái nhân tình của nguyên chủ. Chỉ là, về sau nguyên chủ lại dùng để đối phó nữ chủ mà thôi.
Xem hết, Tô Mộc ngồi ở trên giường cảm thấy một trận vô lực, thế giới cổ đại? Ở đó sẽ có cái loại khinh công bay đầy trời, thế giới của nội lực? Xem đến đây Tô Mộc cũng hiểu một trong những nguyên nhân hệ thống đưa cô đi phụ bản, nếu không có chết như thế nào cũng không biết.
Đột nhiên thân thể Tô Mộc bị trượt xuống làm cô không kịp chuẩn bị...
"Phốc " bọt nước văng lên tung toé.
"Khụ khụ khụ" bị sặc nước Tô Mộc liều mạng ho, ho tới nổi chảy cả nước mắt ra, mới phát hiện mình đã không ở trong phòng, mà ở trong một khuê phòng cổ kính.
"Tiểu thư, tiểu thư không có sao chứ?!" Từ ngoài cửa truyền tới thanh âm non nớt mang theo lo lắng."Tiểu thư, nô tỳ vào nhé?"
"Không có, không có việc gì..." Trong nháy mắt Tô Mộc phản ứng lại, vội vàng cự tuyệt thỉnh cầu, "Đợi chút, chớ vào, Cây Thược Dược*, ta mình có thể."
( * vâng ạ, đúng là Cây Thược Dược, mình chỉ edit trên bản cv thôi nha, nên k biết đúng hay sai. 😂😂😂 nhưng mình sẽ bỏ từ cây.😅)
"Được rồi, tiểu thư. Tiểu thư có chuyện gì nhớ gọi Thược Dược một tiếng, chớ nên bởi vì chuyện này mà thương thân thể của tiểu thư." Ngoài cửa truyền tới âm thanh của Thược Dược.
Tô Mộc đang bối rối cũng không suy nghĩ nhiều lời của Thược Dược vội vàng đáp ứng. Sau đó ngoài cửa hoàn toàn yên tĩnh.
"Hệ thống ngươi còn có thể chơi đùa thật tốt a?" Tô Mộc ngồi ở trong thùng gỗ giận dữ vỗ một cái xuống mặt nước, "Ngươi như thế này đúng là không đáng làm bạn, ngươi xem ngươi sẽ mất đi một cục cưng khả ái. Ngươi đột nhiên truyền tống lại đây, ta, thật!! Rất! Có thể! Sợ!"
"Hì hì, kích thích không?" Mà kẻ đầu sỏ kia còn không biết hối cải, giống như thường ngày.
"... Ngươi nói đi đâu?" Tô Mộc:) kích thích cái quỷ, lỡ may có chuyện gì không tốt phát sinh thì làm sao bây giờ a?
"Ngươi lăn lội ở thế giới phụ bản, như thế nào vẫn không có tiến bộ gì?" Trong giọng nói hệ thống lộ ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
"Kia... Vẫn là ta sai?" Tô Mộc:)
"..." Hệ thống: Thật đáng sợ, cục cưng sợ hãi."Ngươi đừng như vậy! Lần sau ta nhất định nhắc nhở ngươi." Hệ thống dùng miêu trảo của nó vỗ vỗ bộ ngực nhỏ, để chứng minh mình nói đúng.
"Còn có lần sau sao?" Tô Mộc:)
"... Ríu rít ríu rít, không có, không có." Hệ thống khóc không ra nước mắt, đành phải trả lời xong rồi chạy trốn.
Túng quẫn! Ai bảo Tô Mộc thật đáng sợ.
"Khụ, có chút lạnh." Tô Mộc phát hiện nước đã nguội lạnh, liền kêu gọi Thược Dược một tiếng, bản thận đứng dậy tự lau thân thể, mặc áo lót tơ lụa màu hồng nhạt được chuẩn bị tốt ở một bên trên ghế gỗ.
Chuyện còn lại chính là của Thược Dược, nếu không mình lỡ làm sai gì đó sẽ bị lộ chân tướng.
"Thược Dược, xong việc không cần lại hầu hạ ta, ta có chút mệt nhọc." Tô Mộc nhìn Thược Dược phất phất tay.
"Dạ." Thược Dược chỉ cho là tiểu thư nhà mình bởi vì chuyện của vương gia, buồn bực không vui, không có gì hào hứng nên cũng không suy nghĩ nhiều.
...
Tô Mộc vòng qua bình phong, mới phát hiện khuê phòng nữ tử cổ đại thật sự là đẹp mắt.
Bên cạnh cây đàn mộc hương, cửa sổ chạm rỗng, cửa vào phòng chạm trổ hoa văn hình trăn khuyết nho nhỏ, tinh tế quan sát một phen, góc phòng là bàn tròn làm bằng đàn mộc chạm trổ tinh xảo, bởi vì không có người ngồi xuống, ghế dựa thu vào, trên bàn bày biện dụng cụ pha trà bằng sứ thanh hoa.
Cửa chính đi vào đối trên tường treo vài bức tranh, bên cạnh đặt thêm một bình hoa, tỉa tót, lại lộ vẻ lịch sự tao nhã.
Sau bức rèm che mới tới phòng ngủ.
Trong phòng ngủ, giữa phòng là lư hương, một chiếc giường là bằng gỗ trầm hương rộng sáu thước treo la trướng tơ lụa, trên trướng thêu châu ngân tuyến hoa hải đường, gió thêu trên tơ lụa sống động, giống như những đám mây. Giường gối xanh ngọc mang hương, chăn bằng băng tằm, chồng lên đái ngọc gấp la khâm. Giường bạch ngọc, trong khảm kim châu, điêu khắc thành nhiều đóa thành hoa sen, dùng lam điền ngọc ấm tạc thành, còn có da bạch hồ nằm ở phía trên, chân trần bước lên vô cùng thoải mái nhịn không được phát ra âm thanh.
Một khuê phòng nữ tử cổ đại đập vào mi mắt, đàn cổ để ở nơi hẻo lánh, gương đồng đặt trên bàn trang điểm bằng gỗ, còn có tủ quần áo được mài dũa tinh xảo, trong phòng mang không khí sạch thanh thản, nhưng không kém phần xa hoa.
Vẻ mặt Tô Mộc thoả mãn thoát giầy, nằm vào trong chăn. Thật thật thoải mái, mềm mại, cổ đại còn có loại kỹ thuật này, thật sự là quá tốt.
Trong lúc Tô Mộc chuẩn bị ngủ, lại nghênh đón một vị khách không mời mà đến.