Nữ Phụ Thì Đã Sao?

Chương 44





Từ ngày vô tình bị lộ ra mối quan hệ giữa hai người, Lục Thiên Thiên đã trực tiếp đi làm bằng xe của Vương Tu Kiệt, hai người cùng nhau đi làm, sánh vai nhau thường xuyên và cùng nhau về nhà đã khiến trong công ty anh ngưỡng mộ không thôi. Đương nhiên bề ngoài thì họ tỏ ra tử tế nhưng sau lưng cũng có không ít kẻ vẫn hay đâm thọt, cô biết mà . Ong bướm xung quanh anh cũng quá nhiều đi chứ, đôi khi cô cũng tức giận à nha. Gì mà từ nhân viên đến đối tác đều không thiếu người thích bạn trai của cô cả. Nhân viên thì cũng thôi giờ đến đối tác của anh cũng có ý đồ bất chính với anh, ngặt nổi lại là một mỹ nữ quyến rũ nữa, haizz, cô cũng thật mệt tâm a~. Nhưng mà không sao, đàn ông xuất sắc như vậy không người để ý mới lạ. Cô ừm.. đành cam chịu! Dù cho họ có đâm thọt hay mưu mô gì đi chăng nữa thì Vương Tu Kiệt vẫn để ý cô nhất, ít nhất là hiện tại cô vẫn quan trọng với anh!

Lục Thiên Thiên giọng nhẹ nhàng nói:

"Vương Tu Kiệt, vị Phương tiểu thư kia không tồi phải không?"

Nghe giọng cô có phần nhẹ nhàng khác với thường ngày, mà loại câu hỏi này là gì, để cho người trả lời sao? Vương Tu Kiệt bỏ sấp tài liệu trên tay xuống, đưa mắt nhìn về cô gái nhỏ hai tay chóng bàn, đang mỉm cười quái quái kia. Ý thức được chuyện chẳng lành, Vương Tu Kiệt bình tĩnh đáp:

"Quả thực.. kém xa em, vẫn là không nên bình phẩm!"

"Đâu phải như thế! Cô nương người ta vừa xinh đẹp quyến rũ, ăn nói ngon ngọt với lại tài giỏi nữa nha. Đặc biệt còn thích anh đến thế cơ mà. Sao nào, anh có cần suy nghĩ một chút hay không?" Lục Thiên Thiên gật gù nhìn anh, khẽ nháy mắt.

Vương Tu Kiệt lặp tức căng thẳng đứng bật khỏi ghế lớn tiếng đáp:

"Không muốn"

Nhìn phản ứng của anh cô vui vẻ trong lòng nhưng bên ngoài vẫn là duy trì vẻ mặt không thú vị, khẽ nói:

"Ồ, vậy thì thôi" Lục Thiên Thiên xoay người đi về phía sofa vừa ngồi xuống thì bên kia phát ra âm thanh:

"Bảo bối, hay là chúng ta đi ăn bánh gato đi!"

Cô nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông đang đứng nghiêm trang kia, nhìn vẻ mặt lấy lòng của anh, cô có chút không kiềm nén muốn cười, nhưng cô vẫn cố giữ vững trạng thái mà hỏi:

"Ồ, anh không làm việc nữa sao?"

"Không làm, ăn bánh với em quan trọng hơn!"

Lúc này cô mới mỉm cười đứng dậy

"Được rồi, nếu anh muốn đi ăn như vậy thì đi thôi."

Thấy cô hướng về cửa mà không chờ mình Vương Tu Kiệt cũng không tức giận vội lấy áo khoác  chạy đến bên cạnh nắm lấy tay cô đan vào tay anh. Anh nghiêng đầu mỉm cười nhìn cô:

"Như vậy mới đúng!"

Cô cũng nắm lấy tay anh rồi nhẹ nhàng nở một nụ cười vui vẻ:

"Em muốn ăn vị dâu, còn vị trà xanh nữa"

"Được. Đều mua cho em." Hai người dắt tay nhau tiến đến bữa trưa vui vẻ...

-*-*-*-

"Nè, rốt cuộc cậu dự định như thế nào? Nếu chị Thiên Thiên thực sự đang yêu đương thì cậu sẽ làm thế nào? Đập chậu cướp bông luôn à?"

Nghiêm Hạo suy nghĩ về hình tượng của mình trước mặt Lục Thiên Thiên thì lắc đầu nói:

"Không thể, như vậy sẽ dọa chị ấy bỏ chạy, vẫn là nên thay một cái chậu mới tốt hơn là được." Nói rồi cậu cong nhẹ môi nhìn xa xăm.Lục Trình chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười quái gỡ kia từ anh nên trong lòng sinh ra một chút e sợ. Cậu trước đây đã biết hắn không phải đơn giản như vẻ bề ngoài mà, xã hội này cũng thật đáng sợ a~, một công tử tiêu soái, dịu dàng đặc biệt là không có thủ đoạn như cậu phải sống là sau đây! Vẫn là nên tìm vài em xinh đẹp để xoa dịu tâm hồn đang sợ hãi của mình đi a~.

"Cậu cứ từ từ suy nghĩ, tôi đi trước đây". Nghĩ là làm Lục Trình liền bỏ đi.

Nghiêm Hạo cũng không ngăn hắn lại mà chỉ lấy điện thoại gọi cho ai đó:

"John, cậu về được rồi, có việc quan trọng để cậu làm". Nghiêm Hạo nghe bên kia nói chuyện xong lại nói tiếp:

"Được, tôi chờ cậu".

-*-*-*-

Lâm Y Tình gần đây rất rõ ràng, cô ngày một nhận rõ tình cảm của Nghiêm Phong với cô dần phai nhạt. Đương nhiên cô cũng biết đại khái nguyên do. Mối quan hệ của anh và cô bắt đầu xảy ra vấn đề từ cái ngày hôm ấy, cái hôm mà Lục Thiên Thiên đã thay anh và cô đứng chắn trước chiếc xe tải kia. Cô không có tư cách trách anh, càng không có tư cách trách người con gái kia, hiện tại cô có chút hối hận. Nếu lúc ấy, chiếc xe tải kia thực sự đâm phải cô thì có khi không hẳn là chuyện xấu, anh có lẽ sẽ không lãnh đạm với cô như bây giờ, thậm chí có khi vị trí của cô trong lòng anh cũng không thể tuột dốc không phanh như hiện tại. Nhưng mà cô biết phải làm sao chứ? Vẫn là không thể quay lại ngay lúc ấy. Cô mệt rồi! cũng không thể để anh bị trói buột trong mối quan hệ mệt mỏi này... Vẫn là nên buông tay thôi!

Lâm Y Tình để một bức thư cùng với lá đơn từ chức trên bàn làm việc của anh, nhìn người đàn ông mệt mỏi nhắm chặt mắt nằm trên ghế, cô nhẹ nhàng nói:

"Hôm nay em có chút mệt, nên về trước. Khi nào anh thấy thoải mái, thì hẵng làm việc. Còn sấp tài liệu này, cũng không quan trọng lắm khi nào anh rãnh xem cũng được.."

Người đàn ông vẫn không mở mắt chỉ đưa tay ray ray giữa trán, nhẹ nhàng nói:

"Được rồi, em mệt thì về nghỉ ngơi đi."

Lâm Y Tình cố gắng khắc chế bản thân không rơi nước mắt giọng có chút khàn nói:

"Bảo trọng"

Cô xoay người rời đi, đi được một lúc cô không kiềm nén được mà chạy đến một góc ngồi khóc.

Nghiêm Phong cảm nhận giọng nói cô có chút bất thường, vừa mở mắt ra nhìn chỉ thấy bóng lưng cô đi xa, có lẽ là cô mệt nên giọng nói có chút không đúng vì thế anh cũng không chú ý lắm mà tiếp tục nhắm mắt lại nghỉ ngơi.